Ở trong thức hải, Ninh Bất Tu sợ làm tổn thương đến Tô Nguyệt Li nên cố tình khắc chế tu vi, hiện tại không hề cố kỵ, đánh với Quân Thù là không phân cao thấp.
Hai người ở Linh Lung Các đánh đến trời đất tối tăm, Tần Uyển Uyển cùng Giản Hành Chi nhanh chóng chạy tới trốn một bên, cắn hạt dưa xem diễn.
"Tô Nguyệt Li!" Quân Thù nhìn Ninh Bất Tu không muốn sống đánh tới, cười lạnh nhắc nhở Tô Nguyệt Li một tiếng: "Vị đạo hữu này rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với ngươi, ngươi nói đi!"
"Tại hạ thành hoang Ninh Bất Tu," Ninh Bất Tu gắn kết tu vi hiện có với kiếm, một kiếm chém qua đi: "Là phu quân của......"
"Hắn là bằng hữu của ta!"
Một tiếng rống lớn vang lên, Ninh Bất Tu sửng sốt, Quân Thù đón đạo kiếm, dùng một chiêu khiến Ninh Bất Tu ngã nhào trên mặt đất.
Ninh Bất Tu đánh thật mạnh vào tường, che bụng thở hổn hển đứng dậy: "Nguyệt Li, nàng đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng......"
"Ta với Ninh thiếu chủ không có quan hệ gì, chỉ là bằng hữu." Tô Nguyệt Li hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra ở bên trong thức hải vừa rồi đã bị mọi người xem hết, cắn răng hạ quyết định.
Ninh Bất Tu là thiếu chủ thành hoang, nhưng thành hoang ở biên giới phía bắc nghèo khổ, thua xa Quân Thù ở nơi Nhạc thành giàu có, mặt khác hắn cũng không có quan hệ sâu với những tông môn khác, Ninh Bất Tu cũng không có tu vi như Quân Thù, sau khi so sánh, Tô Nguyệt Li hạ quyết tâm.
Nàng không dám nhìn Ninh Bất Tu trợn mắt đầy kinh ngạc phía sau, cúi đầu giải thích: "Ngày ấy sau khi bị sư tỷ đẩy xuống núi, ta được Ninh thiếu chủ cứu, trùng hợp Ninh thiếu chủ cũng bị thương, vì báo ân cứu mạng, ta liền đồng ý để cho Ninh thiếu chủ tiến vào thức hải của ta tu luyện dưỡng thương.
Sự việc khẩn cấp, chưa kịp báo cho sư môn với......" Tô Nguyệt Li nhìn thoáng qua Quân Thù: "Với Quân ca ca, hi vọng chư vị sư thúc sư bá, sư huynh sư tỷ cùng với Quân ca ca thứ lỗi."
Mọi người không có ai trả lời, nhìn Tô Nguyệt Li với vẻ mặt đầy hoài nghi.
"Nguyệt Li," Ninh Bất Tu vẫn vật lộn, "Nàng là thê tử của ta......"
"Ta không phải!" Tô Nguyệt Li cắn răng đánh gãy lời hắn, "Chỉ là ta muốn cứu ngươi."
"Nhưng những lời nàng nói với ta lúc trước không phải vậy!" Ninh Bất Tu không kịp phản ứng, phẫn nộ lên tiếng, "Nếu chỉ là vì cứu ta, ta cần gì phải truyền thụ cho nàng bí thuật của Ninh thị, giao hòa thần thức cùng nàng, cùng hưởng chung tu vi với nàng? Tô Nguyệt Li," Ninh Bất Tu lạnh mặt tiến tới, "Nàng nói lại cho ta, nàng có quan hệ gì với ta?"
"Đúng rồi," Quân Thù cũng cười rộ lên, hắn xoay sáo ngọc, nhìn Tô Nguyệt Li, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, "Ngươi cũng nói với ta xem, ngươi lấy của ta vô số thiên tài địa bảo, được ta đề bạt giữ gìn một đường tu luyện, cũng từng thân cận da thịt với ta, đồng ý thành hôn cùng ta, ngươi nói xem, ngươi có quan hệ gì với ta?"
Tô Nguyệt Li cúi đầu, không dám trả lời, Tống Tích Niên nghe không nổi nữa, rốt cuộc lên tiếng: "Còn có ta nữa?"
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Tống Tích Niên, chỉ thấy Tống Tích Niên đỏ mắt nhìn chằm chằm Tô Nguyệt Li: "Ngươi đã nói với ta, ngươi nói ngươi một lòng hướng đạo, không màng tới tình yêu, ta thật sự cho rằng ngươi chuyên tâm hướng đạo, ngày ngày dạy bảo công pháp cho ngươi, làm bạn tâm giao với ngươi, vì cứu ngươi đã trả giá nửa cái mạng, Tô Nguyệt Li ngươi không thích thì nói không thích đi, hà tất phải trêu đùa ta như vậy?"
"Ta không phải......" Hai mắt Tô Nguyệt Li đỏ hoe, rơi lệ, suy nghĩ hồi lâu, nàng rốt cuộc cũng ý thức được, việc này đã không thể cứu vãn, nàng dứt khoát ngồi sụp xuống mặt đất, òa lên khóc.
"Đều là ta sai," Nàng ta thấp giọng khóc, "Ta không đành lòng khiến các ngươi thương tâm, cũng không có nói rõ ràng với các ngươi, khiến các ngươi hiểu lầm.
Sư huynh, chỉ là ta không muốn làm huynh khổ sở." Nói rồi, nàng nhìn thoáng qua Tống Tích Niên.
"Bất Tu, chỉ là ta muốn cứu ngươi, không có ý đồ khác, ngươi đưa ra ý tưởng song tu, ta sợ làm ngươi tổn thương nên không cự tuyệt được, vốn định gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình ai ngờ lại đi đến bước này? Người ta yêu chân thành chỉ có một người," Nói rồi, Tô Nguyệt Li nhìn về phía Quân Thù, "Quân ca ca."
Nàng ta tràn đầy thâm tình: "Huynh còn có thể yêu ta thêm một lần không?"
Quân Thù lạnh nhạt nhìn nàng ta, Tô Nguyệt Li thăm dò sắc mặt hắn, nắm lấy góc áo Quân Thù: "Ta sai rồi, ta biết sai rồi, về sau ta sẽ không bao giờ do dự không quyết đoán, không bao giờ khiến huynh thương tâm, Quân ca ca, huynh tha thứ cho ta đi......"
Quân Thù không nói chuyện, hắn nhìn người trước mặt, không biết vì cái gì, vậy mà nhớ tới Tần Vãn năm đó.
Tần Vãn thời niên thiếu, cũng thích làm nũng như vậy, khi đó trong lòng hắn cũng có vài phần thích nàng, chỉ là theo thời gian tuổi tác trưởng thành, càng ngày Tần Vãn càng đặt nhiều tâm tư hơn vào việc tu hành, tuy rằng cũng yêu hắn nhưng lại thua xa Tô Nguyệt Li thuần túy .
Nhưng hôm nay xem ra, Tô Nguyệt Li thuần túy , thuần túy ở chỗ nào, đổi lại, e là Tần Vãn chỉ có tâm cơ mà Tần Vãn nói với hắn năm đó.
Quân Thù quay đầu, nhìn về phía Tần Uyển Uyển đang cắn hạt dưa với Giản Hành Chi: "Người ngươi nên khẩn cầu tha thứ nhất, không phải ta."
Tô Nguyệt Li ngẩn người, lập tức hiểu ra ý của Quân Thù, nàng vừa quỳ vừa lê đến trước mặt Tần Uyển Uyển, nôn nóng nắm lấy góc áo Tần Uyển Uyển, khổ sở cầu xin nàng; "Sư tỷ, tỷ tha thứ cho ta, là ta vô ý, ta thật sự không có muốn hại tỷ, ngày đó tỷ đẩy ta xuống vách núi, ta cho rằng tỷ muốn giết ta, sau khi rơi xuống ta gặp được Bất Tu, lúc ta nhìn thấy Quân ca ca, ta lập tức liền nói với Quân ca ca là tỷ gặp nạn, chỉ là ta còn chưa kịp nói xong thì đã hôn mê, sư tỷ, thật sự ta không cố ý......"
"Ngươi thật sự không cố ý sao?" Tần Uyển Uyển nhìn nàng ta, nghiêng nghiêng đầu, Tô Nguyệt Li lắc đầu: "Ta không phải, ta không có......"
"Ngày rơi xuống vách núi, ngươi không thấy được thứ xuất hiện sao?" Tần Uyển Uyển nhìn Tô Nguyệt Li, Tô Nguyệt Li ngây người, Tần Uyển Uyển ném hạt dưa vào miệng, khẳng định: "Ngươi thấy."
"Thứ ngươi và Ninh Bất Tu luyện chính là song tu chi thuật, chuyện hôn mê là do chính ngươi lựa chọn, nhưng ngươi chỉ lựa chọn chỉ nói ra tên của ta, vì sao không nói những chuyện khác?"
Tô Nguyệt Li không nói lên lời, nàng nắm chặt váy Tần Uyển Uyển, tay hơi run run, Tần Uyển Uyển tiếp tục nói ra điểm đáng ngờ của nàng ta: "Mà sau khi ngươi hôn mê, rõ ràng biết bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì, nhưng ngươi vẫn chẳng hề quan tâm, dùng việc hôn mê để tiếp tục hãm hại ta.
Ngươi còn nói ngươi không cố ý?"
"Ta không có hãm hại," Tô Nguyệt Li lắp bắp giải thích, "Chỉ là nếu như ta thức tỉnh trước, sẽ khiến cho thần thức của ta bị tổn hại......"
"Để ta nói ý đồ của ngươi đi."
Tần Uyển Uyển đánh gãy lời nàng ta, đặt hạt dưa lên bàn, vỗ vỗ tay, ngồi xổm xuống, nhìn Tô Nguyệt Li quỳ trên mặt đất, thanh âm nhẹ nhàng: "Ngươi biết bọn họ đều yêu ngươi, ngươi biết nếu ta ở trên vách núi còn có thể sống sót, liền sẽ mang về bảo vật mà ngươi tha thiết có được.
Cho nên ngươi cố ý để Quân Thù thấy ngươi hôn mê bất tỉnh, nhìn bọn họ thẩm vấn ta, nếu ta khờ một chút thì liền sẽ nói cho mọi người việc ta lấy được bảo vật ở vách núi.
Với cảm tình bọn họ đối với ngươi, bọn họ sẽ không chút do dự mổ ta ra, cho ngươi cái bảo vật kia."
Nghe được lời này, Tô Nguyệt Li đột nhiên mở to mắt.
"Ninh Bất Tu chỉ là sự cố ngoài ý muốn," Tần Uyển Uyển tựa như đã sớm hiểu rõ tâm tư nàng ta "Cho dù có hắn hay không, ngươi cũng sẽ không tỉnh, đúng không?"
Tô Nguyệt Li không thể tin được nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển thở dài, nhìn nàng, dường như có chút khó xử, do dự một lát, nàng vẫn là nâng tay lên, hung hăng tát một cái lên mặt Tô Nguyệt Li.
Tô Nguyệt Li bị nàng tát ngã nhào trên mặt đất, Ninh Bất Tu theo bản năng muốn bảo vệ nàng ta, lúc sau lại nghĩ tới cái gì, lạnh mặt, đứng yên tại chỗ.
Tô Nguyệt Li ngơ ngác bụm mặt, Tần Uyển Uyển đứng dậy, cúi đầu nhìn Tô Nguyệt Li.
"Một cái tát này, ta thay Tần Vãn tặng ngươi.
Ở trên vách núi, Tần Vãn ta cứu ngươi một mạng, ngươi lại nói dối hại ta, hiện giờ ngươi bị mọi người xa lánh, thần thức bị hao tổn, con đường tu đạo dừng ở đây, xem như báo ứng của ngươi.
Ngày sau ta cũng mong ngươi, thay đổi triệt để, một lòng hướng thiện, lấy đức trả ơn, lấy ân báo ân."
"Mà chư vị ngồi đây," Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, bình thản nói, "Tần Vãn ngày trước được chư vị cứu, chư vị nuôi như mẹ, chư vị dạy như cha, đây là ơn giáo dưỡng."
"Sư muội không cần khách khí như thế......" Tống Tích Niên vội vàng mở miệng, nhưng không đợi Tống Tích Niên nói xong, Tần Uyển Uyển đánh gãy lời hắn, bình thản lên tiếng: "Nhưng Tần Vãn nhiều năm cũng vì Vấn Tâm Tông tận tâm tận lực, thẩm vấn tính mạng trên đài, tự phế tu vi, cũng coi như chấm dứt nhân quả cùng Vấn Tâm Tông, không ai nợ ai."
Biểu tình Tống Tích Niên đờ tại chỗ, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Quân Thù: "Mà Quân thiếu chủ và Quân thành chủ tuy có ơn cứu giúp với Tần Vãn thuở nhỏ, nhưng Quân thiếu chủ liên tiếp ý đồ giết hại Tần Vãn, ân oán hòa nhau, cũng miễn cưỡng xem như thanh toán xong."
"Khi chịu nhục trên thẩm mệnh đài, tim Tần Vãn đã chết, tuy Tô Nguyệt Li là nguyên nhân chính, nhưng người không tín nhiệm Tần Vãn chính là chư vị, người động thủ cũng chính là chư vị, người tổn thương trái tim Tần Vãn cũng là chư vị, nếu Tô Nguyệt Li ác độc, thì các vị là tội ác tày trời.
Hiện giờ ân tình đã hết, nếu ta cùng với Vấn Tâm Tông có liên quan cũng chỉ còn lại oán hận."
"Từ hôm nay trở đi," Sáo ngọc trên tay Tần Uyển Uyển hóa kiếm, giơ tay quét qua một đoạn tóc đen, tóc đen nhẹ nhàng rơi, Tần Uyển Uyển nhìn về phía mọi người, "Tần Vãn ân đoạn nghĩa tuyệt với chư vị, sau này chắc chắn không còn liên quan!".
Danh Sách Chương: