Mục lục
Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nói xong, đoàn người xông vào nội thất, áp chế Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nhìn xung quanh.
Rõ ràng Ninh Bất Ngôn có chuẩn bị mà đến, tất cả cao thủ Ninh gia đều ở trong phòng này.
Nàng cũng không phản kháng nhiều, quay đầu nhìn cách vách, nhắc nhở Ninh Bất Ngôn: “Sư phụ ta đâu?”
Giản Hành Chi đã trúng Mộng bất tỉnh, đang hôn mê.

Chuyện này cũng là một lợi thế đối với việc cởi bỏ hiềm nghi của y.
Ninh Bất Ngôn biết nàng đang nhắc nhở mình, chỉ đáp: “Y tự mình uống Mộng bất tỉnh, hiện đang hôn mê.

Người đã được khiêng tới Hình Phạt Đường rồi.”
Nói xong, y xoay người ra ngoài: “Đi thôi.”
Tần Uyển Uyển bị còng khóa tiên khoá chặt linh lực, kéo ra ngoài.

Đến sân viện, nàng nhìn thấy Nam Phong và Giản Hành Chi đều ở ngoài cửa.

Giản Hành Chi được đặt trên cáng, tay đã đeo còng khóa tiên.

Nam Phong cũng đeo xiềng xích đứng cạnh Giản Hành Chi, vừa thấy Tần Uyển Uyển đã kích động gọi: “Chủ nhân!”
Thị vệ giữ chặt Nam Phong, lớn tiếng quát: “Không được làm bừa!”
Tần Uyển Uyển trấn an nó: “Không sao.”
Nói xong, nàng nhìn Tạ Cô Đường và Thúy Lục cách đó không xa.

Tạ Cô Đường và Thúy Lục đứng trên hành lang, Thúy Lục phe phẩy quạt, vẫn là dáng vẻ ung dung không liên quan tới mình như ngày thường.

Tạ Cô Đường siết chặt nắm đấm, ánh mắt đầy căng thẳng nhìn chằm chằm nàng.
“Người, các ngươi cứ mang đi.” Thúy Lục phe phẩy quạt, nhìn Ninh Bất Ngôn: “Nhưng ngươi cũng đã nói với ta rồi đấy, đây là khách của Quỷ Thành ta.

Nếu các người không đủ chứng cứ, làm xằng làm bậy, đừng trách ta khiến các người đẹp mặt!”
“Không sai.” Tạ Cô Đường cũng lên tiếng: “Nếu không bằng không chứng vu vạ người khác, Thiên Kiếm Tông cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
Ninh Bất Ngôn nghe vậy, gương mặt tái nhợt vì bệnh mang theo chút nét cười: “Hai vị yên tâm, chúng ta muốn điều tra hung thủ thực sự sát hại lão tổ, chứ không phải vì giá họa cho ai.

Dù sao Ninh thị ta và sư đồ Giản Hành Chi không thù không oán, sẽ không làm chuyện như vậy.”
Nhận được đảm bảo của Ninh Bất Ngôn, Thúy Lục và Tạ Cô Đường cũng không nhiều lời.

Ninh Bất Ngôn phất tay, bảo người khiêng Giản Hành Chi, dẫn Tần Uyển Uyển đi về phía Hình Phạt Đường.
Dọc đường, Tần Uyển Uyển quan sát xung quanh.

Lão tổ Ninh thị bị người ta giết bằng thuốc độc, trên bình trà hạ độc có dấu tay và khí tức của Giản Hành Chi, cái này bất luận thế nào cũng không chối được.
Tần Uyển Uyển ra khỏi viện, sử dụng thần thức dò xét bình trà mỗi gian phòng.

Bình trà tất cả mọi người đều ở trên bàn, chỉ có của Tạ Cô Đường vơi đi.
Nàng thầm nghĩ, không lên tiếng.

Đoàn người đi tới Hình Phạt Đường, nhìn thấy tộc nhân Ninh thị đứng đầy cả phòng.
Mà Quân Thù đã quỳ ở đó từ trước.


Thấy Tần Uyển Uyển tới, hắn không nhiều lời, cúi đầu, giả vờ không quen.
Gia chủ Ninh Văn Húc ngồi trên chủ tọa, hốc mắt đỏ ửng, rõ ràng từng khóc.

Một thanh niên dứng bên cạnh, khuyên nhủ ông ta: “Cha, người đừng đau lòng quá, chúng ta tìm ra hung thủ, báo thù cho gia gia(*).”
(*) Cách gọi ông nội, hoặc gọi một người lớn tuổi một cách lịch sự
Tần Uyển Uyển nhìn thanh niên kia, nhận ra đây là Ninh Bất Tu tằng tịu với Tô Nguyệt Ly trong ảo cảnh khi ở Vấn Tâm Tông.
Ninh Bất Ngôn dẫn người vào, hành lễ với Ninh Văn Húc: “Gia chủ, đã dẫn nghi phạm tới.

Giản Hành Chi trúng Mộng bất tỉnh, vẫn còn hôn mê.”
“Mang thuốc giải tới, khiến hắn tỉnh ngủ.”
Ninh Văn Húc ổn định tâm trạng, căn dặn Ninh Bất Ngôn, ngẩng đầu nhìn sang Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Giản Hành Chi, Ninh Văn Húc ngây người: “Đây…”
Ông ta không nói nên lời, vài người lớn tuổi xung quanh cũng nhìn sang, đa phần chấn kinh tại chỗ.
Nhưng tất cả nhanh chóng bình tĩnh lại.

Sau khi Ninh Bất Ngôn bảo người mang thuốc giải Mộng bất tỉnh tới cho Giản Hành Chi ngửi xong, Giản Hành Chi mở choàng mắt, tiếp đó làm một động tác cá chép lộn mình giữa không trung, đáp một gối xuống đất, đứng dậy, quét ánh mắt sắc bén ra xung quanh, nghiêm giọng quát: “Làm gì đấy?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển quỳ gối dưới đất, nhỏ giọng gọi y: “Xảy ra chuyện rồi, lão tổ Ninh thị chết, họ bảo người giết đó.”
“Sao có thể?!”
Giản Hành Chi chấn kinh nhìn về phía Tần Uyển Uyển: “Bọn họ dựa vào đâu nói thế?”
“Dựa vào cái này.” Ninh Bất Tu xách bình trà ra, đặt lên bàn: “Có người nửa đêm đánh tráo bình trà lão tổ thường dùng, đặt bình trà này lên bàn.

Ta rót nước cho tổ phụ, sau khi ông uống thì phát độc mà chết.

Thứ bỏ trong nước là Mộng bất tỉnh, đối với người thường vô hại nhưng đối với lão tổ mà nói lại là kịch độc.

Bình nước này bị người ta cố tình đánh tráo, rõ ràng có người muốn hại lão tổ! Mà trên bình nước có dấu tay và khí tức của ngươi cùng tên nô bộc này.”
Nói xong, Ninh Bất Tu huơ tay một cái, các dấu vân tay trên bình nước sáng lên.

Hắn nhìn sang Giản Hành Chi: “Mà đêm qua có thị vệ thấy ngươi xuất hiện tại sân viện, chạy nhanh qua mái nhà.

Cho nên chắc chắn là ngươi hạ độc trong bình nước, lẻn vào phòng lão tổ đổi bình nước thường dùng, mưu hại ông!”
“Ngươi nói…” Giản Hành Chi nhíu mày: “Ta nghìn dặm xa xôi cầm bình nước của mình đi đổi với bình nước lão tổ ngươi, hại ông ta?”
“Đúng vậy.” Ninh Bất Tu đáp lời: “Nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn muốn phủ nhận?”
“Vì sao ta không trực tiếp hạ độc vào bình nước của ông ta? Đổi bình nước quá lộ liễu.” Giản Hành Chi cẩn thận suy nghĩ: “Hơn nữa, ông ta bệnh tới như vậy, nếu ta có thể lẻn vào phòng ông ta, muốn giết ông ta dễ như trở bàn tay, còn cần hạ độc?”
Lời này hỏi khó Ninh Bất Tu.

Ninh Bất Ngôn nhíu mày, gật đầu: “Đúng là cũng có lý.”
“Như vậy cho thấy đây là vu oan giá họa!” Tần Uyển Uyển nghe lời Giản Hành Chi, lập tức nói theo, giải thích: “Lúc trước, sư phụ ta cứu lão tổ của các người, không có động cơ giết ông ta.”
“Đúng là thế.” Ninh Bất Ngôn tiếp tục gật đầu.
Ninh Bất Tu cuống lên: “Biểu ca, huynh giúp ai vậy?”
Ninh Bất Ngôn ngây ra, chỉ đáp: “Ta là vì bắt hung thủ, không thể đổ oan người khác.”
“Vậy ông nói đi.” Ninh Bất Tu nhìn sang Quân Thù: “Vì sao trên bình nước này có dấu tay của ông? Ông và chuyện này có liên quan gì?”
Quân Thù không lên tiếng, Ninh Bất Tu quát lớn: “Nếu ông không nói, vậy ông chính là hung thủ!”
“Ta…” Quân Thù lắp bắp.


Hắn nhìn Tần Uyển Uyển, thầm nghĩ trong lòng.
Hôm nay là cơ hội tốt nhất giết Giản Hành Chi, chỉ cần hắn đứng ra chỉ mặt Giản Hành Chi, vậy Ninh thị giết y là cái chắc.
Nhưng hôm nay y là người của Tần Uyển Uyển, làm sao có thể chỉ tội Giản Hành Chi ngay trước mặt Tần Uyển Uyển mà không khiến Tần Uyển Uyển hận hắn đây?
Quân Thù nghĩ trái nghĩ phải, chợt nảy ra một kế: “Đúng là ta từng đụng vào bình nước này.”
“Một nô tài quét rác như ông làm sao đụng được vào bình nước phòng của khách?”
Ninh Bất Tu thấy Quân Thù lên tiếng, vội hỏi theo.

Quân Thù suy nghĩ, mở miệng đáp: “Thật ra Mộng bất tỉnh trong bình nước là do Giản đạo quân bảo nô tài mua từ Sơn trang Cự Kiếm.”
Giản Hành Chi nghe nói thế, mắt lạnh quay đầu: “Ta bảo ông mua?”
“Đúng vậy.” Quân Thù gật đầu: “Ngài nói cần dùng, ta bèn mua giúp ngài.

Nhưng sau khi mua xong, ta hỏi ngài làm cái gì, ngài nói ngài muốn bỏ thuốc Tần cô nương, khiến nàng và ngài gạo nấu thành cơm.

Như vậy, nàng sẽ không thể rời khỏi ngài.”
Giản Hành Chi sững người, lúc này Tần Uyển Uyển cũng chấn kinh tột độ, không nhịn được quay đầu sang.
Quân Thù cúi đầu, tiếp tục nói láo: “Ta ái mộ Tần cô nương trong lòng, nghe vậy vô cùng bất an.

Nghĩ tới nghĩ lui, đêm qua ta định đi trộm thuốc về, đúng lúc thấy Giản đạo quân bỏ thuốc.

Sau khi bỏ thuốc xong, hình như giữa chừng ngài ấy đi nhà xí, ta định vào phòng trộm bình nước, không ngờ ngài ấy trở về, ta đành trốn dưới bàn.

Kế tiếp, ta nghe thấy ngài ấy đi ra, nhưng không đi về hướng gian phòng Tần cô nương mà là hướng ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Ninh phủ rối loạn.”
“Nghe rồi chứ?”
Ninh Bất Tu nghe vậy, gấp gáp lên tiếng: “Nhân chứng vật chứng đầy đủ, hắn còn muốn chống chế.

Cha!” Ninh Bất Tu quay đầu sang Ninh Văn Húc: “Bắt người đi!”
Ninh Văn Húc không nói.

Ông ta cầm chung trà, nhìn Giản Hành Chi như suy nghĩ gì đó.
Giản Hành Chi nghênh đón ánh mắt của ông ta, quan sát kỹ lão già này, đồng thời lén dồn linh lực xuống đoạn cuối còng khóa tiên.
Tần Uyển Uyển nhìn trái nhìn phải, cười một tiếng: “Ninh thiếu chủ, người không phải ngươi giết, ngươi không muốn tìm chân tướng sự thật, gấp gáp tìm kẻ chịu tội thay như thế làm gì?”
“Cô có ý gì?”
Ninh Bất Tu nghe vậy, lạnh mắt quay lại.

Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Ta không có ý gì cả.”
“Vậy cô nói đi…” Ninh Bất Tu bị Tần Uyển Uyển cười mà bất an, nhìn sang Giản Hành Chi: “Nếu như không phải ngươi giết, lời của tên nô tài này…”
“Ta không phải nô tài.” Quân Thù nhịn hết nỗi, cắt lời Ninh Bất Tu.
Ninh Bất Tu quát hắn: “Câm miệng!”
Dứt lời, Ninh Bất Tu xoay đầu, nói tiếp: “Dấu vân tay trên bình nước, còn có nửa đêm ngươi ở trên mái nhà làm gì?”
“Được rồi.”

Giản Hành Chi nghe Ninh Bất Tu nói một loạt, cười khẩy: “Muốn giết thì giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
“Ngươi như vậy là nhận tội sao?”
“Người không phải ta giết.” Giản Hành Chi nói xong, đứng lên, quét mắt nhìn xung quanh, ung dung nói: “Nhưng dù là ta giết, các ngươi làm gì được?”
“Mọi người!”
Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển cuống lên.

Nàng cũng đứng dậy, gấp rút giải thích: “Sư phụ ta nói lung tung, các người đừng tin là thật.”
“Sợ cái gì? Bọn họ muốn giết chúng ta, con không nhận ra sao?”
“Không, sư phụ, nơi này có năm Hóa Thần.

Người đừng nói bậy.”
“Đừng sợ.”
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay gạt Tần Uyển Uyển ra, bước lên trước: “Khi xưa, ta một mình đã đành, hiện giờ ta và con liên thủ, con chỉ cần trợ giúp một chút, còn lại để ta giải quyết.”
“Sư phụ!”
Tần Uyển Uyển không biết Giản Hành Chi lấy can đảm từ đâu ra, kéo y: “Người bình tĩnh một chút!”
“Đợi lát nữa, ta ngăn người lại, con mở pháp trận.”
Giản Hành Chi truyền âm cho nàng, Tần Uyển Uyển ngây ngốc.

Giản Hành Chi thấy nàng lưỡng lự, nhíu mày: “Ninh Văn Húc có sát ý, đại khái không muốn buông tha chúng ta.

Hiện giờ con đừng giấu giếm ta nữa, ta ngăn bọn họ trước, thu hút hỏa lực, con lập tức mở pháp trận, chúng ta rời đi.”
“Đợi…”
Rốt cuộc Tần Uyển Uyển đã hiểu tự tin của y từ đâu tới.

Câu “đợi đã” còn chưa dứt, nàng liền thấy còng khóa tiên trên tay Giản Hành Chi đột ngột nổ tung, Giản Hành Chi giơ tay rút trường kiếm của người bên cạnh, chém đứt chiếc còng trên tay Tần Uyển Uyển, quay đầu đâm thẳng về phía Ninh Văn Húc!
Hành động này khiến chúng nhân sững sờ, Tần Uyển Uyển lập tức hô không ổn, hiện giờ đã không còn đường quay về, chỉ có thể nghe theo lời Giản Hành Chi.

Nàng tóm lấy Nam Phong, ném ra ngoài, dùng Nam Phong mở đường, rút kiếm đuổi theo, điên cuồng chạy trốn.
Giản Hành Chi đâm nhát này chỉ là đánh lạc hướng.

Năm vị tu sĩ Hóa Thần đứng đó, y còn chưa tới trước mặt Ninh Văn Húc đã có vô số quang kiếm đâm về phía y.

Mà động tác của y càng nhanh hơn, một khắc trước khi quang kiếm tới, y lập tức rút lui, đuổi theo Tần Uyển Uyển xông ra ngoài.
Tần Uyển Uyển chém đứt còng tay Nam Phong giữa không trung, căn dặn nó: “Biến thành con kiến, chạy!”
Nam Phong lập tức biến thành một con kiến nhỏ, chui xuống khe đất tháo chạy ra xung quanh.
Trọng tâm của đám đông là Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển, Nam Phong trốn đi cũng chẳng ai để ý.

Hơn trăm thanh quang kiếm đuổi theo Giản Hành Chi lao ra, Giản Hành Chi đuổi theo Tần Uyển Uyển, vừa cùng nàng chống quang kiếm bay tới, vừa thúc giục: “Mở pháp trận đi!”
“Mở pháp trận gì?!”
Tần Uyển Uyển bi phẫn, Giản Hành Chi tức nàng lúc này mà còn giả vờ, vội hét lên: “Trận dịch chuyển Tịch Sơn! Pháp trận lập tức mở dịch chuyển trực tiếp ấy!”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển ngây người.

Cũng đúng lúc này, một thanh quang kiếm bay tới, Giản Hành Chi kéo nàng về phía mình, trở tay một cái, kiếm trong tay y xoay chuyển cực nhanh, tựa như tấm chắn, keng keng chống lại những thanh quang kiếm kia.
Tần Uyển Uyển hoàn hồn, lập tức giải thích: “Ta không biết!”
“Sao con lại không biết!”
Giản Hành Chi cuống lên: “Bây giờ mà con còn giả vờ!”
“Ta thật sự không biết!”
Tần Uyển Uyển muốn chém đứt đầu y: “Đó là pháp trận kỳ Nguyên Anh cao nhất của Tịch Sơn, mở con khỉ!”
Giản Hành Chi cả kinh, nói đến như vậy mà Tần Uyển Uyển còn không mở, có thể thấy nàng thật sự không biết.
Sao nàng có thể không biết?
Nàng đứng thứ hai mươi mốt sức chiến đấu trên Tiên giới, tiên nữ mạnh nhất với tiềm lực vô hạn trong truyền tuyết, bảng chữ vàng của cổng Nam Thiên Môn, người mà tất cả đều nói có khả năng đánh thắng y lại bảo không biết pháp trận cao nhất của Tịch Sơn?!
Ý nghĩ này chỉ vụt qua đầu y chốc lát, y tức khắc ổn định lại tâm trạng.

Chuyện quan trọng nhất hiện giờ không phải chuyện này, quan trọng nhất là nếu Tần Uyển Uyển không biết, bọn họ phải làm sao?
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển cũng hơi hoảng, nàng tựa lưng với Giản Hành Chi, cố gắng ngăn cản quang kiếm, tràn đầy mong đợi: “Một mình người xử Ninh gia không thành vấn đề chứ?”
Giản Hành Chi trầm mặc.

Lát sau, y do dự nói: “Tương lai ta có thể trở về xử chúng.”
Thôi xong, không có tương lai rồi.
Tần Uyển Uyển vừa nghe đã hiểu, quả thật với tình huống Giản Hành Chi hiện tại, trực tiếp chống lại cả Ninh thị có hơi quá sức.
Hai người kiềm chế tức giận trầm mặc, Tần Uyển Uyển muốn mắng người, lại cảm thấy lúc này mắng người dao động lòng quân.
Nàng cố gắng kiềm chế.

Giản Hành Chi tựa lưng với nàng suy ngẫm, trầm giọng, lạnh lùng nói: “Chủ yếu bọn họ nhắm vào ta, ta có thể khống chế đám kiếm này một khắc đồng hồ.

Con chạy đi.”
“Vậy người thì sao?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, liền biết Giản Hành Chi dự định tiêu hao thần thức trong thức hải để khống chế đống quang kiếm này.

Thức hải của y có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nàng không biết hậu quả làm như vậy là gì.
“Con lo nhiều thế làm gì?”
Giản Hành Chi nhíu mày: “Ta đếm một hai ba, ta khống chế quang kiếm, con đừng quay đầu, cứ chạy đi là được.”
Tần Uyển Uyển không đáp.

Hiện tại đây là biện pháp tốt nhất, tiếp tục như vậy, hai người bọn họ đều tiêu tùng tại đây.
Nhưng không biết vì sao vừa nghĩ tới Giản Hành Chi ở lại đây, lòng nàng vừa giận vừa có chút khó chịu.
Nàng cắn răng, rốt cuộc lên tiếng: “Ta sẽ nghĩ cách cứu người.”
“Ta ghi nhận.”
Giản Hành Chi quả quyết nói, căn dặn Tần Uyển Uyển: “Thay ta chắn một lát.”
Tần Uyển Uyển giơ tay lên chém lui quang kiếm, đánh pháp trận Tịch Sơn từ cánh tay vào chuôi kiếm, lại phóng pháp trận khỏi mũi kiếm, trở thành một chiếc khiên ánh sáng ngăn ở đằng trước.
Vô số quang kiếm va chạm khiên ánh sáng.

Giản Hành Chi nhắm mắt, một tay cầm kiếm, một tay chắp hai ngón tay, đặt bên môi.
Y nhẩm niệm chú, bắt đầu điều động thần thức.
Mặt đất xung quanh chấn động, Tần Uyển Uyển gian nan chống lại sự tấn công của quang kiếm, cảm giác mặt đất nứt ra, hòn đá nhỏ vỡ vụn, lơ lửng bay lên.
Tất cả mọi người nhận ra bất thường, chim tước thất kinh, dường như có tiếng một người loáng thoáng vang lên.
“Ngôn Chi.”
Giọng nói kia rất dịu dàng.
Ninh Văn Húc mở bừng mắt, vội vã lao ra đại sảnh.
“Một.”
Giản Hành Chi niệm chú xong, mũi kiếm bắt đầu có ánh sáng ngưng tụ.
“Ngôn Chi.”
Giọng nữ kia lại rõ ràng hơn một chút.
Mặt đất càng rúng động dữ dội, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi không phát hiện.

Một quang trận yếu ớt sáng rực dưới chân bọn họ.
“Hai.”
Trán Giản Hành Chi toátmồ hôi lạnh, Tần Uyển Uyển dần cảm giác lực công kích của quang kiếm bên ngoài giảm xuống, dường như bị cái gì đó khống chế.
“Ba!”
Giản Hành Chi mở choàng mắt, tiếng “chạy” còn chưa bật ra, ánh sáng dưới chân họ bắn lên, nháy mắt cả hai biến mất tại chỗ.
Chỉ còn giọng nữ dịu dàng vang vọng giữa không trung.
“Đến chỗ tỷ tỷ này.”
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK