Mục lục
Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 
Không nghĩ Tần Uyển Uyển lại phản ứng như thế, vẻ mặt Giản Hành Chi cứng đờ.
Thúy Lục bên cạnh cầm quạt tròn rách lỗ che mặt, “phì” cười thành tiếng.
Giản Hành Chi chợt thấy sượng sùng, quay đầu trừng Thúy Lục: “Cười cái gì, chim trụi già.”
“Cậu nói ai chim trụi già?”
Thúy Lục nghe thấy lời này thì nổi nóng, xắn tay áo lên định khai chiến: “Ta cho cậu biết, đừng tưởng cậu giống Thần quân thì ta không đánh cậu.”
“Tới đây.”
Giản Hành Chi lạnh lùng liếc nàng: “Ta cầu còn không được.”
“Cậu…”
Thúy Lục đứng lên định đánh người, Tần Uyển Uyển vội kéo nàng: “Tỷ, nể mặt muội, đừng tính toán với y.”
Thúy Lục cũng không muốn ra tay với Giản Hành Chi, nếu đánh thật thì ai thắng ai thua còn chưa biết.

Nàng ta thuận theo bậc thang của Tần Uyển Uyển bước xuống, chỉ hăm dọa Giản Hành Chi: “Hôm nay, ta bỏ qua cho cậu.”
“Cô…”
“Im miệng!” Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi còn muốn phản bác, bèn quay đầu quát.

Lời đến mép miệng, nhưng Giản Hành Chi ngẫm lại, bèn nhẫn nhịn, xoay đầu không nói nữa.
Nhóm người nghỉ ngơi một lát, chỉnh trang rồi xuất phát lần nữa.

Lần này, Tạ Cô Đường không định tin tưởng bất cứ ai trong bọn họ, đích thân lên trước dò đường.
Tạ Cô Đường bằng lòng nhận việc, Giản Hành Chi cũng vui vẻ thoải mái.

Thúy Lục không muốn đi cùng Giản Hành Chi, kéo Nam Phong bước lên trước.

Nhóm người bước lên cầu treo trên vách núi, lắc lư tiến về phía sơn động đối diện.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đi chung.

Thỉnh thoảng, y liếc Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn lại, y liền xoay đầu đi, mặt viết rõ không vui.
Giản Hành Chi cũng biết phát cáu.

Y nói chuyện đàng hoàng với Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển lại bảo y cút, còn lâu y mới chủ động nói chuyện với nàng.
Nhưng y lại muốn.
Vì thế y lén lút nhìn, Tần Uyển Uyển quay đầu, y lại tránh né.
Hai người liếc qua liếc lại, thăm dò một phen.

Tần Uyển Uyển hiểu rõ ý của y, quyết định rộng lượng một chút, chủ động tỏ ra thân thiện.
Nàng rút bùa liền tâm trong tay áo ra, cầm lá bùa chọc cánh tay y.
Giản Hành Chi không nhìn nàng, tỏ vẻ từ chối: “Đừng đụng ta!”
“Không muốn bùa liền tâm nữa à?”
Tần Uyển Uyển tới gần, nhắc nhở y.
Động tác Giản Hành Chi khựng lại.

Tần Uyển Uyển phe phẩy bùa liền tâm trước mặt y: “Ta lấy cái này bồi tội với người, ta không nên nói người cút, đừng giận nữa được không?”
“Cầm đồ ta tặng nàng bồi tồi?” Giản Hành Chi cười khẩy xoay đầu: “Ta không cần.”
“Bùa liền tâm đấy, người trộm ba lần bốn lượt, không cần nữa à?”
Tần Uyển Uyển tiếp tục phe phẩy trước mặt y, Giản Hành Chi mặc kệ nàng, giơ tay đẩy: “Nàng cầm đi, ta không cần.”
Tần Uyển Uyển nghe nói thế, lòng chợt vui vẻ.
Nàng chắp hai tay ra sau lưng, chậm chạp lên tiếng: “Thật ra ta cầm phù chú này cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Vậy lúc trước nàng còn không chịu trả ta!”

Giản Hành Chi trừng nàng, Tần Uyển Uyển cười: “Ai bảo sau khi biết ta là Tịch Sơn nữ quân, người lại muốn trộm? Người không tin ta, còn không cho ta không vui à?”
“Ta còn tưởng rằng nàng sợ ta.”
Giản Hành Chi hơi kinh ngạc, Tần Uyển Uyển chẳng để tâm: “Ta tin tưởng người sẽ không tổn thương ta.”
Giản Hành Chi không lên tiếng.

Tần Uyển Uyển nghiêm chỉnh đưa bùa liền tâm qua: “Cầm đi, dù sao thứ này cũng quan trọng như vậy.”
Giản Hành Chi cúi đầu nhìn bùa liền tâm.

Thật lâu sau, y giơ tay lên đẩy lá bùa trở về.
“Nàng cầm đi, ta không cần.”
Nói xong, y bèn cất bước rời đi.
Tần Uyển Uyển ngây người, nàng khó hiểu: “Y sao thế, đột nhiên không cần nữa?”
“Tình cảm thiếu niên luôn là thơ, muốn có thêm chút quan hệ với cô thôi.” 38 thở dài.
Nói xong, y lấy một gói thuốc lá ra, Tần Uyển Uyển ngạc nhiên: “Cậu đang làm gì đấy?”
“À, ban nãy nhận được một khoản điểm tích lũy lớn…” 38 giải thích: “1000 điểm, quyền hạn của chúng ta được mở rồi, ta bèn mua gói thuốc lá.”
“Hệ thống các người còn biết hút thuốc?”
Tần Uyển Uyển chấn kinh, 38 gật đầu: “Đúng vậy, ta còn mua một đống kẹo que cho bà xã ta nữa, nhờ tổng đài gửi cho cô ấy qua đường bưu điện.

Ôi, không biết bà xã ta đang làm nhiệm vụ ở nơi nào.”
38 hơi sầu muộn, nó quẹt một que diêm, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Đã lâu không hút thuốc trong đầu ký chủ, cô thông cảm tí nhé.”
Tần Uyển Uyển không hiểu lắm.

Một lát sau, que diêm châm điếu thuốc, 38 rít một hơi thật sâu, phả ra một vòng khói.”
Nháy mắt sương khói lượn lờ trong đầu nàng.
Tần Uyển Uyển lập tức chịu hết nổi, nổi điên quát: “Dập điếu thuốc cho ta!”
“Đừng mà…”
38 hơi tủi thân.
Nó không chịu vứt bỏ, một người một hệ thống bèn dây dưa chuyện cấm hút thuốc hồi lâu.

Đợi lúc Tần Uyển Uyển hoàn toàn dập tắt điếu thuốc của 38, nàng chợt nghe thấy Tạ Cô Đường lên tiếng hỏi: “Đây là đâu?”
Lúc này, Tần Uyển Uyển mới dừng chân ngẩng đầu, quan sát xung quanh.
Lúc trước bọn họ vẫn luôn đi lại trong sơn động tối đen, lúc này con đường đất vốn được đào đơn giản trong sơn động đã tới điểm cuối, một cánh cửa đá khổng lồ chắn trước mặt họ.

Hai người bằng đồng đứng hai bên cửa đá, cầm đèn dầu bất diệt bằng đồng thau trên tay, chiếu rọi hai chữ viết thuộc kiểu chữ thượng cổ được viết bằng kiếm ý lưu động ngay chính diện của đá.
“Minh Tịnh…”
Tạ Cô Đường nhẩm đọc thành tiếng.

Thúy Lục nhìn thấy hai chữ “Minh Tịnh” , mặt lộ vẻ xúc động: “Là chữ của Thần quân! Là chữ ngài viết!”
Dứt lời, Thúy Lục vội vã bước lên, Giản Hành Chi lập tức sầm mặt: “Đừng đụng!”
Nhưng Thúy Lục quá gấp gáp, giây phút Giản Hành Chi lên tiếng, nàng ta đã chạm vào cánh cổng, lập tức bị đánh bay ra ngoài!
Tần Uyển Uyển bước lên đỡ Thúy Lục, nhưng Thúy Lục vẫn bị chấn động đến nôn ra một búng máu.
“Bên trên có cấm chế.”
Giản Hành Chi quan sát cửa đá, suy nghĩ: “Cấm chế này là của Lận Ngôn Chi để lại.”
“Ngươi nói xem Thần quân còn sống không?”
Thúy Lục sốt ruột nhìn về phía Giản Hành Chi, Giản Hành Chi lắc đầu: “Không, thông thường đại năng đều sẽ bắt đầu xây dựng lăng mộ cho mình lúc còn sống, đây hẳn do Lận Ngôn Chi để lại trước đó.”
Thúy Lục ngây người, ánh sáng trong mắt ảm đạm dần.
Giản Hành Chi khựng lại, an ủi một cách cứng nhắc không mấy thành thạo: “Không chừng còn sống thì sao?”
Hình như Thúy Lục càng buồn hơn.
Tần Uyển Uyển đỡ Thúy Lục, vội thúc giục: “Có cách gì mở cửa không?”

Giản Hành Chi ngẫm nghĩ: “Để ta thử xem, nhưng không chắc có thể chém gãy.”
Nói xong, y vừa nhấc tay, Uyên Ngưng giữa eo Tần Uyển Uyển đã nhảy một cái, lọt vào tay Giản Hành Chi.
Thúy Lục kinh ngạc: “Sao y có thể dùng kiếm của muội?”
Bình thường linh bảo đều chỉ dành riêng cho chủ nhân, trừ khi người nọ là người thân hoặc bạn lữ.

Thúy Lục tự suy diễn một đống thứ linh ta linh tinh trong đầu, ngay trước khi nàng ta mở miệng, Giản Hành Chi đã lạnh lùng cắt lời: “Trên đời này còn chưa có kiếm nào mà ta không thể dùng.”
Kiếm ý của kiếm tu, có nghĩa là đẳng cấp khống chế của y đối với kiếm linh.
Mặc dù tu vi Giản Hành Chi không đủ, nhưng kiếm ý vẫn duy trì đỉnh cao.

Lấy lĩnh ngộ của y đối với kiếm ý, khống chế Uyên Ngưng không phải việc khó.
Thúy Lục bị lời này làm chấn kinh, theo bản năng nhìn sang Tạ Cô Đường.

Tạ Cô Đường đành gật đầu: “Tiền bối trong Mộ kiếm Thiên Kiếm Tông đều nghe lời ngài ấy.”
Tạ Cô Đường cũng nói thế, rốt cuộc Thúy Lục cũng tin.

Nàng ta tốn nhiều sức lực để chấp nhận sự thật cái tên liều mạng Giản Hành Chi này lại lợi hại như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nàng ta tìm được một lý do.
“May mà gương mặt của Thần quân.”
Nàng ta nắm lấy tay Tần Uyển Uyển: “Ngài ấy mới lợi hại như vậy.”
Giản Hành Chi nghe thế liền cười giễu, không để ý nàng ta, cầm Uyên Ngưng trong tay, giơ lên chém.
Mặt đất xung quanh bắt đầu rúng động, đá vụn bay lên.

Tần Uyển Uyển rất hợp không khí la lên: “Mọi người lui ra, sư phụ ta phải phóng đại…”
Lời còn chưa dứt, cửa đá “cạch” một tiếng, ầm ầm mở ra.
Giản Hành Chi ngây người, Tạ Cô Đường lập tức ngẩng đầu, cháy bỏng nhìn Giản Hành Chi: “Tiền bối, không ngờ ngài chưa ra tay mà đã phá cấm chế, có thể thấy kiếm ý tinh khiết đến cảnh giới mà ta không thể lĩnh hội được!”
“Ta chưa…”
“Giản Hành Chi, ta không ngờ người lợi hại như vậy.”
Tần Uyển Uyển thì thầm, Giản Hành Chi nghe thấy lời sùng bái của Tần Uyển Uyển, bỗng nhiên không muốn giải thích nữa.
Y ho khẽ một tiếng, giả vờ khiêm tốn: “Đều là chuyện vặt.”
Nói xong, y mời mọi người: “Đi thôi.”
Cổng lớn mở ra, nhóm người đi vào trong.
Bên trong là một con đường đá đẹp hơn con đường lúc trước rất nhiều, mặt đất lát đá bạch ngọc, tường đá xanh khắc vẽ phù điêu màu.
Mỗi một con đường đều có dạ minh châu khảm nạm trong ngọn đèn hoàng kim chiếu sáng.
Xa hoa khiến Tần Uyển Uyển không kiềm được cảm thán: “Giàu thật đấy…”
“Đương nhiên.” Thúy Lục nghe thấy Tần Uyển Uyển khen mộ của Lận Ngôn Chi, bắt đầu khoe khoang: “Thần quân chúng ta năm đó là người đứng đầu Tu chân giới, chút tiền này chỉ là cọng lông thôi.”
“Những bức họa này có thâm ý.”
Tạ Cô Đường không nghe nổi Thúy Lục khoác lác, bèn đổi chủ đề.
Tần Uyển Uyển nghe vậy, quay đầu nhìn vách tường hai bên, quan sát kỹ phù điêu bên trên.
Trên những phù điêu này đều là hình người, từng bức phù điêu liên tiếp giống như đang kể cái gì.
“Tranh trong mộ địa thường là cuộc đời của chủ mộ.”
Giản Hành Chi giải thích.

Chuyện này không ngoài dự đoán của Tần Uyển Uyển, nàng bước tới gần bức tranh gần cửa nhất.

Vừa đứng trước bức tranh, dường như nó đó cảm nhận được sự tồn tại của nàng, lập tức chuyển động.

Trong ảnh là một người phụ nữ ngồi bên lan can, cúi đầu nhìn người qua kẻ lại.

Sau đó một người đàn ông ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với nữ tử nọ.
“Sao lại bắt đầu từ một phụ nữ?” Nam Phong đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nói ra nghi ngờ của mình: “Lẽ nào chủ nhân không phải Minh Tịnh thần quân?”
“Chẳng phải mới bắt đầu sao?”
Giản Hành Chi nhắc nhở mọi người: “Đi vào trong đi, vừa đi vừa xem.”
Mọi người nghe vậy gật đầu, chậm rãi thả bước, thưởng thức những phù điêu này.
Phù điêu điêu khắc tinh tế, nhưng quan sát kỹ nội dung sẽ phát hiện thật ra đây là một câu chuyện tình yêu tầm thường.
Người phụ nữ trong tranh dường như xuất thân thanh lâu.

Một lần nhìn nhau tình cờ trên lan can, nàng đã yêu người người đàn ông ngẩng đầu trên phố.
Người đàn ông kia không có mặt mũi, chẳng có gì cả, nhưng người phụ nữ đó yêu hắn như si như cuồng.
“Ồ, tên đểu cáng.”
Thúy Lục quả quyết nhận xét, Tần Uyển Uyển gật đầu: “Tên đểu cáng.”
Nhóm người đi về phía trước, vừa đi vừa xem.
Trên bức tranh, dường như người người đàn ông bị người ta đuổi giết, hắn tạm thời trốn ở chỗ này, người phụ nữ đó bèn chứa chấp hắn.
Người đàn ông đòi hỏi rất nhiều, nào là uống trà bạch lộ hàng đầu, mặc vân tơ tằm(*), người phụ nữ dốc hết tiền bạc thỏa mãn yêu cầu của hắn.
(*) Một loại vải tổng hợp từ vân tơ và tơ tằm.
Nàng cho rằng đây là yêu nhau.

Về sau, người đàn ông rời đi một mình.

Vì để thoát khỏi thanh lâu, nàng tự hủy dung mạo, mất hết tiền tài.
Sau đó nàng mang thai một bé gái, một mình sinh con.
“Đây…” Tần Uyển Uyển nhíu mày, suy đoán: “Là Ninh Huy Hà sao?”
“Có lẽ vậy.”
Vẻ mặt Giản Hành Chi rất lạnh nhạt.

Y nhìn khung ảnh: “Dù gì thì đây cũng là mộ của Lận Ngôn Chi.”
Mộ của Lận Ngôn Chi, mọi thứ đều liên quan đến y.
Trong tranh, bé gái lớn lên, đến khoảng ba tuổi liền bộc lộ thiên phú phi phàm.

Người phụ nữ phát hiện chuyện này, nhưng nàng nghèo khổ, không thể tạo điều kiện tốt cho đứa bé, chỉ đành dẫn bé gái thiên phú phi phàm đi bán hoành thánh ở đầu phố.
Nguyên Tiêu năm nọ, mẹ con hai người đang bán hành thành trên phố, một người đàn ông dẫn theo tiên nữ cao quý, ôm con đi ngang phố xá sầm uất.

Hắn mua một xâu bánh ngọt cho con trai mình, bước tới quầy của người phụ nữ.

Khoảnh khắc người phụ kia ngẩng đầu, hai người đều kinh ngạc sững sờ.
Người đàn ông nhìn bé gái đứng trên băng ghế cạnh nàng giúp đỡ, không nói gì nhiều.
Đợi đến ban đêm, người đàn ông đi tới tiểu viện, muốn dẫn người phụ nữ và bé gái trở về.

Người phụ nữ không bằng lòng, người đàn ông để lại gia bài, bảo nếu nàng gặp chuyện gì có thể quay lại tìm hắn.
Sau đó không lâu, bé gái bệnh nặng.

Thầy thuốc bình thường không thể chữa trị người tu chân, người phụ nữ bèn đến cổng nhà người đàn ông.

Người đàn ông không chịu mở cửa, nàng ôm đứa bé khổ sở cầu xin, cuối cùng người đàn ông mới đi ra.
Nàng trở thành tình nhân không ai biết tới của người đàn ông, để trao đổi, rốt cuộc bé gái cũng được cứu.
Lúc này, nàng mới biết người đàn ông này là Thiếu chủ thế gia tu tiên, chẳng qua lúc trước bị kẻ thù đuổi giết, tình cờ trốn xuống nhân gian, tạo thành một cuộc gặp gỡ lẽ ra không nên có.
Bé gái này là thuần linh căn hệ Mộc, thiên tư cực cao.

Sau khi trở lại thế gia tu tiên, tu vi tiến triển rất nhanh.
Nàng và con gái sống nương tựa lẫn nhau, vợ Cả biết được sự tồn tại của nàng nhưng nàng chẳng phải tình nhân duy nhất của thanh niên, thậm chí thật ra trong nhà thanh niên có đến vài người thiếp, bởi vì thân phận nàng thấp kém nên đến thiếp cũng không thể làm.
Vì vậy nàng hoàn toàn không ảnh hưởng tới người vợ Cả, cho nên vợ Cả luôn chẳng quan tâm, bảo nàng sống một mình với con gái tại tiểu viện ở ngoại ô.
Người đàn ông tìm rất nhiều người chăm sóc nàng, mỗi ngày đều phải uống một chén thuốc.

Nàng không biết thuốc kia là gì, nhưng nàng không có lựa chọn, hắn bắt nàng uống, nàng chỉ đành uống.

Cuộc sống như thế trôi qua chưa tới nửa năm, sau một lần ngất xỉu tỉnh lại, nàng phát hiện nàng mang thai rồi.
Người đàn ông đứng trước giường, vô cùng vui vẻ.
Sau đó, mỗi ngày nàng vẫn phải uống thuốc như cũ.

Cùng lúc ấy, rất nhiều cảnh tượng chém giết xuất hiện gián cách giữa các bức tranh.
Tần Uyển Uyển quan sát những bức tranh kia, phát hiện tu sĩ vẽ hoa nở trên ngực bị người ta chém và bị móc Kim Đan.
Từng viên Kim Đan được thu gom lại, mài thành bột.
Một bên tranh là năm tháng yên ả của người phụ nữ, một bên tranh là máu chảy thành sông.
Tần Uyển Uyển càng xem càng không hiểu, cho đến bức họa cuối cùng, người đàn ông mang những Kim Đan kia tinh luyện thành thuốc, đưa cho hạ nhân.

Lúc này, Tần Uyển Uyển mới bừng tỉnh.
“Đó không phải thuốc.”
Giản Hành Chi rét lạnh mở miệng.

Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy đáp án từ mắt Giản Hành Chi.
Nàng hoảng sợ lên tiếng: “Thứ cô ấy uống là Kim Đan của tu sĩ.”
Hai người im lặng, mọi người đứng trước bức tranh đều dừng bước.
Tần Uyển Uyển dự cảm bức tranh phía trước là gì, bỗng nhiên nàng không dời bước nổi.
Nàng không kiềm được nhìn Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi ngưng mắt nhìn bức tranh, vẻ mặt điềm tĩnh.
“Trên đời này không có may mắn vô duyên vô cớ, mọi thứ dều có căn nguyên.”
Giản Hành Chi giơ tay lên chạm vào hoa sen trên ngực những tu sĩ kia.
“Đi thôi.”
Dứt lời, y quay đầu bước về phía trước.
Tần Uyển Uyển đứng yên tại chỗ.

Thật lâu sau, nàng mới ổn định tâm trạng, đuổi theo bước chân Giản Hành Chi.
Lòng nàng hơi hoảng loạn, rất nhiều khả năng bắt đầu hiện lên trong đầu.
Lận Ngôn Chi sinh ra đã là Kim Đan, Giản Hành Chi sinh ra cũng đã là Kim Đan.
Lận Ngôn Chi và Giản Hành Chi trông gần như y hệt.
Lận Ngôn Chi chết hơn một trăm năm trước, Giản Hành Chi ra đời hơn một trăm năm trước…
Vô số trùng hợp quanh quẩn trong đầu nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi.
Nếu như Lận Ngôn Chi sinh ra vì tà thuật, vậy cuối cùng phần nhân quả này sẽ trả lên đầu ai?
Nàng không dám nghĩ sâu vấn đề này, chỉ sững sờ nhìn Giản Hành Chi.
Bóng lưng Giản Hành Chi cao cao mảnh khảnh, ung dung trấn định.

Dường như nhận ra tâm trạng Tần Uyển Uyển không yên, Giản Hành Chi đi vài bước, đột nhiên dừng lại.
“Nếu nàng sợ thì bắt lấy tay áo ta.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Yên tâm, không có chuyện ta không giải quyết được.”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Phỏng vấn: “Cách chân tướng ngày càng gần, Giản Hành Chi, cậu có sợ không?”
Giản Hành Chi: “Không sợ, đều là chuyện vặt.”
Phỏng vấn: “Vậy trong mắt cậu, chuyện gì là chuyện lớn?”
Giản Hành Chi: “Tần Uyển Uyển không thích ta, chuyện lớn.”
Phỏng vấn: “Vậy cuộc đời cậu từng sợ người nào chưa?”
Giản Hành Chi: “Từng sợ Tịch Sơn nữ quân.”
Phỏng vấn: “Thế giới hủy diệt và Tịch Sơn nữ quân, cậu cảm thấy ai đáng sợ hơn?”
Giản Hành Chi: “Tịch Sơn nữ quân.”
Phỏng vấn: “Tại sao?”
Giản Hành Chi: “Đây là người duy nhất ta không thể giải quyết vấn đề bằng đánh lộn.”
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK