" Ting ~"
Bạch Hoài bước ra thang máy, trong lòng thầm cảm thán, không hổ là thang máy chỉ dành cho tổng giám đốc cùng các vị nguyên lão, vừa rộng vừa mát, lại còn thoang thoảng mùi hoa hồng nữa chứ.
Nhà tư bản đúng là xa xỉ thật.
"Cốc cốc cốc."
Nhiếp Vân Tranh lật giấy tờ trong tay, đầu cũng không thèm nâng:" Vào đi."
Bạch Hoài cẩn thận vào trong, ngồi xuống ghế im lặng.
Cô đảo mắt nhìn bày trí trong phòng.
Màu sơn tường là màu đen trắng đơn giả, bàn trà màu đen to cùng ghế được đặt ngay góc gần cửa ra vào, bên cạnh là kệ sách cùng với 1 số tài liệu công việc,
Nhiếp Vân Tranh chờ báo cáo nhưng mãi chẳng thấy đâu, anh lập tức cau mày không vui, ngước mắt lên nhìn, vừa hay chạm thẳng vào mắt Bạch Hoài.
Nhiếp Vân Tranh lập tức hốt hoảng nhìn về phía khác, mắt đảo loạn quanh phòng vài vòng rồi giả vờ tập trung làm việc.
"Cháu đến đây làm gì."
Bạch Hoài thấy Nhiếp Vân Tranh vẫn bình thường, không có vẻ gì mà bất ngờ đến vui vẻ liền ngầm bực bội.
Cô lặn lội đến đây, một cốc nước cũng không cho, một câu mệt không cũng không hỏi, liền lập tức chất vấn cô đến làm gì.
Bạch Hoài hậm hực giận dỗi, quay mặt nhìn chằm chằm tách trà trên bàn, chẳng buồn trả lời câu hỏi của Nhiếp Vân Tranh.
Nhiếp Vân Tranh thấy im ắng, nhịn không được liếc mắt nhìn cô, rồi lại ngượng ngùng cưỡng ép mình nhìn vào giấy tờ.
Nhìn gương mặt non nớt đầy thanh xuân ấy, Nhiếp Vân Tranh lại mơ hồ nhớ đêm giấc mơ đó.
Bàn tay nhỏ bé được hắn nắm trọn trong lòng bàn tay, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại dường như chỉ cần dùng chút lực nào liền sẽ gãy vụn, hơi thở ấm nóng dụ hoặc, hương thơm cơ thể lơ lủng ở chóp mũi.
Mỗi một hành động ánh mắt đều khiến Nhiếp Vân Tranh muốn phát điên.
Con dã thú ngủ say bấy lâu nay đã tỉnh giấc, nóng lòng chờ đợi gặm nhấm con mồi.
Bút trong tay bị nắm thật chặt, mặt cúi xuống sợ Bạch Hoài phát hiện ra tâm tư dơ bẩn của mình.
Hai mắt lập loè ngọn lửa, toàn thân nóng bỏng khó chịu.
Anh nhớ đến hình ảnh Bạch Hoài th ở dốc, nhớ lúc cô đau đớn lại thích thú thét chói tai, nhớ tiếng rên nỉ non nhỏ bé lại như mèo cào, cào nhẹ một cái trái tim lẫn cơ thể Nhiếp Vân Tranh đều run rẩy.
Không được! Con bé chỉ mới 16.
Một tia lý trí cuối cùng lôi anh về với thực tại, Nhiếp Vân Tranh khó chịu nắm chặt nắm đấm.
Hận không thể vả chết chính mình.
Trong lòng phỉ nhổ bản thân không sót cái gì.
Sao có thể nhớ đến nó?!
Không được, không được, thằng chó này.
Nhiếp Vân Tranh bất lực nhắm chặt hai mắt, không ngừng áp lực tình cảm của mình xuống.
Anh lặp lại đay nghiến bản thân mình.
Con bé chỉ mới 16, 16, là 16.
Không phải 18 càng không phải là 20.
Nhiếp Vân Tranh, mày lớn rồi, nếu lớn hơn con bé 3 4 tuổi nữa, mày cũng đủ làm cha con bé.
Sao lại có suy nghĩ đáng xấu hổ như vậy?!
Không được con bé biết chuyện này.
Nếu Bạch Hoài mà biết được người chú con bé luôn tin tưởng dựa dẫm có suy nghĩ dơ bẩn với con bé, thì con bé sẽ chán ghét Nhiếp Vân Tranh, ghê tởm anh cả đời.
Nhiếp Vân Tranh không muốn thấy tình cảnh như vậy.
Vậy nên chuyện này không thể để ai biết, không thể.
Nhiếp Vân Tranh cắn răng, nhịn xuống cảm giác nôn nao, khó chịu trong lòng, không nói gì với Bạch Hoài, mặc kệ cô giận dỗi, thi thoảng lại quay sang lườm Nhiếp Vân Tranh đỏ cả mắt.
Chú ấy vậy mà dám lơ cô luôn!
Đồ tồi! Cô nhất định sẽ mách bà nội! để bà nội mắng chết chú!
Bạch Hoài tức giận đùng đùng, đứng lên đặt hộp giữ nhiệt lên bàn làm việc của Nhiếp Vân Tranh rồi lại cố ý ngồi mạnh xuống ghế tạo ra tiếng động thật lớn, sau đó hừng hực khí thế lôi điện thoại chuẩn bị lôi kéo cho mình một hậu phương vững chắc.
Có bà nội ra mặt, 10 cái chú cũng không dám hó hé gì.
Bây giờ không phải chảnh lắm sao, lạnh lùng lắm sao, rồi cô sẽ khiến Nhiếp Vân Tranh khóc lóc xin cô tha thứ, hừ!
Nhiếp Vân Tranh đột nhiên lạnh toát gáy, mồ hôi đổ ra ầm ầm, gì vậy nhỉ? Sao đột nhiên lại thấy rùng mình thế?
"Cốc, cốc, cốc" Tiếng gõ cửa phá vỡ không khí quỷ dị trong văn phòng, Nhiếp Vân Tranh mỏi mệt day day mi tâm, cho người vào.
Tạ Phong dắt theo một chàng thanh niên trẻ tuổi bước vào, cậu ta có một gương mặt như tác phẩm của nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo, tỉ mỉ, đôi mắt đen láy cực kỳ có hồn, mũi cao, môi mỏng, khí chất ngời ngợi, nhưng thứ Bạch Hoài cảm thấy chói mắt nhất vẫn là cái hào quang nam chính sáng như vàng 9999 rọi thẳng vào mắt cô.
Mù mắt bà đây rồi!!
Sáng quá đáng!
Nhiếp Vân Tranh nhìn thấy người vào, gật đầu với cậu thanh niên rồi sau đó mời cậu ta ngồi xuống.
2 người đàn ông đẹp như tranh trước mắt mỗi người đều có sức hút cực kỳ khác nhau.
Nhiếp Vân Tranh mang vẻ trầm tính, chững chạc, nghiêm túc hơi có phần lạnh nhạt, khí thế trên người anh cũng khiến bao người không chịu được mà chùn bước.
Còn Tần Siêu lại mang vẻ lạnh lùng như băng, cao ngạo khó gần, đôi mắt đầy tính công kích.
Bạch Hoài khó chịu bĩu môi nhìn Tần Siêu.
không hổ là nam chính thể loại tổng tài.
Nhiếp Vân Tranh chủ động rót trà tiếp khách:" Không biết sếp Tần đến có việc gì?"
Tần Siêu nhấp một ngụm trà, đầu hơi cúi, tôn trọng cực kỳ :" Anh đừng khách sáo thế, em chỉ mới vừa nhận chức ở công ty thôi, chưa làm ra thành tích gì to lớn, nên vẫn nên gọi em là Tần Siêu đi."
Nhiếp Vân Tranh im lặng đánh giá Tần Siêu một lượt từ trên xuống dưới, lần cuối gặp Tần Siêu là khoảng 5 tháng trước, hắn tham gia xong 1 khóa học huấn luyện trở thành người thừa kế một cái liền khác hẳn, trông khí thế cùng tự tin hơn rất nhiều..
Danh Sách Chương: