Nhiếp Vân Tranh thưởng thức ly trà ấm nóng trong tay, khẽ gật gù cảm thán, Tần Siêu nếu tài giỏi như những gì cậu ta thể hiện, vậy Tần gia coi bộ đã có một người thừa kế ưng ý rồi, vậy cũng tốt, nội bộ Tần gia lục đục cũng lâu, đã đến lúc kết thúc cuộc chiến tranh đoạt vị trí người thừa kế.
Tần Siêu không phải là con của gia chủ hiện tại Tần gia, cậu là con trai của em ruột gia chủ hiện tại – Tần Sùng Ý.
Con trai ông ta không muốn kế thừa gia sản, nhất quyết theo y học, nên vị trí người thừa kế cứ thế mà bỏ trống suốt 13 năm ròng.
Vì vị trí đó, biết bao nhiêu kẻ từ dòng chính đến chi thứ đua nhau tranh đoạt, Tần Siêu là con cháu nhỏ tuổi nhất ở dòng chính, lâu nay bị cha mang đi để chuẩn bị cho việc kế thừa, Tần Thừa Ý cũng dốc lòng dạy dỗ, 5 tháng trước Tần Siêu được đưa đến nước ngoài để thử điều hành một công ty con của Tần thị, cuối cùng dự án thành công, Tần Siêu lập công lớn, Tần gia nhanh chóng quét sạch đám lâu la có tiếng mà không có miếng la hét muốn giành vị trí thái tử xuống dưới, chuẩn bị sẵn sàng để Tần Siêu quay về rồi chính thức công khai người thừa kế danh ngôn chính thuận.
Những kẻ thèm nhỏ dãi tài sản họ Tần ủ rũ cụp đuôi thành thật làm người, có người chấp nhận, không muốn tranh đoạt vô ích nữa, cũng có người không cam lòng, ghen ghét đỏ cả mắt.
Nhiếp Vân Tranh có chút thưởng thức Tần Siêu, nghiêng đầu liếc qua Bạch Hoài vẫn còn đang giận dỗi, phụng phịu ngồi lì ở một góc sofa không thèm để ý đến anh.
Nhưng ánh mắt của cô lại dừng trên người Tần Siêu thật lâu.
Nhận ra điều đó Nhiếp Vân Tranh sa sầm mặt, tâm trạng tốt đẹp đều vỡ nát.
Con bé thích Tần Siêu sao?
Tần Siêu đẹp trai, có tiền, tài giỏi, chắc đây là hình tượng hoàn hảo trong mắt các cô gái bây giờ nhỉ.
Sao con bé vẫn còn nhìn?
Nhiếp Vân Tranh khó chịu, tay siết chặt tách trà, cảm giác nặng nề u ám từ lồ ng ngực như khuếch tán khắp cơ thể.
Có lẽ khí thế của Nhiếp Vân Tranh thay đổi quá đột ngột khiến Tần Siêu cũng phải chú ý đến, làm sao vậy? Sao đột nhiên lại không vui rồi?
Nghe thiên hạ đồn thổi Nhiếp tổng tính tình thất thường quả thật là không sai.
Hắn theo ánh mắt của Nhiếp Vân Tranh, nhìn thấy Bạch Hoài đang ngồi im thin thít ở góc sofa bên cạnh.
Có một cô gái trong phòng Nhiếp Vân Tranh? Không thể nào? Không phải nói tên này là gay sao?
Nhìn thấy Bạch Hoài, Tần Siêu loé lên một tia tò mò, hướng về phía Nhiếp Vân Tranh hỏi khéo:" Ồ ngại quá, từ nãy đến giờ không chú ý, hoá ra còn có một vị tiểu thư xinh đẹp ở đây.
Không biết cô ấy là...."
Bạch Hoài nhanh chóng cúi thấp đầu khi Tần Siêu ngó sang, ánh sáng trên người hắn ta quá chói, chói nhất là ở phần mi tâm, nếu cô đối diện trực tiếp với nó chắc mù mất.
Hành động cúi đầu đó trong mắt Nhiếp Vân Tranh lại càng như là ngượng ngùng e thẹn, tâm trạng anh càng tụt dốc không phanh, khó chịu đến ngạt thở.
Nếu lúc trước anh có thể lừa gạt bản thân không hề thích Bạch Hoài, viện đủ lý do vì bản thân có những phản ứng đáng xấu hổ và lên án.
Thì cảm giác hiện tại đang ép Nhiếp Vân Tranh nhìn rõ sự thật, soi thẳng vào tim anh để cho anh biết được mình cầm thú đến cỡ nào.
Đến cả cháu gái mình nuôi mà cũng dám thích, mày đúng là hết thuốc chữa rồi!
Nghe câu hỏi của Tần Siêu, Nhiếp Vân Tranh càng không vui:" Cháu gái tôi."
Đúng vậy, thích thì sao chứ, trước mặt người khác Nhiếp Vân Tranh chỉ có thể nói Bạch Hoài là cháu mình.
Thứ tình cảm thiên lý bất dung đó thật sự không dễ dàng nói ra.
Bởi vì khi nói ra rồi, mối quan hệ hoà thuận vui vẻ của Nhiếp Vân Tranh cùng Bạch Hoài sẽ chấm dứt vĩnh viễn.
Nhiếp Vân Tranh thật sự không dám đánh cược.
Tần Siêu nhìn thấy Nhiếp Vân Tranh càng thêm không vui, trong lòng có chút thấp thỏm, nhớ đến mục đích của mình hôm nay, hắn đành cắn răng mở miệng:" À, em mới tiếp nhận Tần thị, nhưng cũng muốn học hỏi thêm kinh nghiệm từ anh, cùng với môi trường làm việc của Nhiếp thị.
Không biết anh có thể...."
Nhiếp Vân Tranh uống hết cốc trà, đặt nhẹ xuống bàn, không vui lườm Bạch Hoài một cái rồi đanh mặt đáp:" Được chứ."
Mau cút nhanh đi.
Đừng hòng câu lấy linh hồn nhỏ bé Bạch Tiểu Hoài của anh!
Nhiếp Vân Tranh suy nghĩ kỹ rồi, bối phận chó má gì chứ, dù sao cũng đâu có huyết thống.
Cầm thú thôi mà, Nhiếp Vân Tranh hắn làm được!
Tương lai Bạch Hoài cũng sẽ yêu ai đó, rồi gả cho họ, còn không biết sau kết hôn có khổ hay không, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu ở đó thế nào, thằng chồng đó có yêu thương Bạch Hoài như ngày mới yêu? Vì không phải trăn trở những vấn đề như vậy, chi bằng để Nhiếp Vân Tranh trở thành người danh ngôn chính thuận ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn với Bạch Hoài.
Anh đảm bảo bản thân sẽ yêu thương cô hết lòng hết dạ, mà nếu Nhiếp Vân Tranh có phản bội thì vẫn có Nhiếp lão phu nhân – Trần Hiểu mẹ của anh đứng về phe Bạch Hoài dạy dỗ anh 1 trận.
Đều là người một nhà cả, anh tin tưởng gả cho Nhiếp Vân Tranh này Bạch Hoài sẽ không bao giờ phải chịu tổn thương!
Nghĩ thế, Nhiếp Vân Tranh nắm chặt tay, gieo xuống lòng quyết tâm.
Đúng vậy, nếu đã vất vả thích một người, thì anh nhất định sẽ tận lực tranh thủ, biết đâu rồi sẽ có trái ngọt quả thơm..
Danh Sách Chương: