• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bạch Hoài:"......"
Thật sao bro?
Hệ thống:[......] Thật mà...
Hệ thống nỗ lực truyền phát tín hiệu bản thân mình không hề cố ý khiến Bạch Hoài trở thành trẻ con.
Méo mặt ủ rủ một lúc, Bạch Hoài thở dài chấp nhận số phận.
Thôi, trẻ con thì trẻ con, có thể sống là được, trải qua nhiều chuyện như thế, trở thành trẻ con 8 tuổi cũng không phải là vấn đề lớn.
Bạch Hoài mở mắt, dò xét nhìn xung quanh, cách bày trí vẫn giống y đúc lần đầu tiên cô tỉnh dậy.
Chợt, cô đảo mắt về phía bên trái, có một người đàn ông trẻ đang cặm cụi làm gì đó trên điện thoại, tay hắn ta bay múa nhanh nhẹn, tập trung tinh thần 100% vào màn hình.
Thư ký Tạ đang sắp xếp lại lịch trình của Nhiếp Vân Tranh, cảm thấy ngay trá mắt min có cái gì đó đưa qua đưa lại, hắn ngước mặt lên, mắt đối mắt.
Bạch Hoài có một đôi mắt to tròn màu trà xinh đẹp, nhưng vì cô quá gầy, mặt hóp hết vào thế nên cặp mắt kia lại trở nên nổi bật trên gương mặt cô một cách kỳ dị.
"Cháu tỉnh rồi.

Có khát nước không? Uống một miếng nước nhé." thư ký Tạ vụng về đút từng muỗng nước cho Bạch Hoài.
Cô uống vài ngụm, sau đó thấy có chút phiền hà liền giơ tay chụp lấy ly nước trong tay thư ký Tạ, ôm về phía mình:" Cháu có thể tự uống.

Cảm ơn chú."
Âm thanh đầy mùi sữa, mềm mềm dính dính.

Bạch Hoài cùng thư ký Tạ đều đồng loạt sửng sốt, cô ngượng đến mức đỏ bừng mặt, hận không thể đào một cái lỗ tự chôn mình.
Aaaa cái giọng nói chết dẫm này!
Xạch.
Cửa lại được mở ra, Nhiếp Vân Tranh đứng ở ngoài, trong tay còn xách thêm một hộp đựng đồ ăn, anh bước vào, ngập ngừng nhìn cô nhóc ở trên giường bệnh, trong đầu không nhịn được lại nhớ đến giấc mơ hoang đường kia.
Đúng vậy, đêm 2 ngày trước Nhiếp Vân Tranh mơ thấy Bạch Hoài sẽ bị đánh đập dã man rồi nhốt vào trong phòng suốt cả ngày, ăn cũng không được ăn, còn sốt cao.
Nhiếp Vân Tranh " nhìn " thấy Dì Ninh nhớ đến Bạch Hoài là khoảng 2 ngày sau, Bạch Hoài bị nhốt 2 ngày, sốt 2 ngày, đói 2 ngày.
Lúc lôi ra khỏi phòng đã chết ngất, bà ta sợ Nhiếp gia trách tội, liền vụng trộm bế Bạch Hoài còn đang sốt đến mê mang đến một phòng khám chui, nơi đó tùy tiện viết đơn thuốc cho Dì Ninh, bà ta dựa theo đơn thuốc cho Bạch Hoài uống 1 ngày liền hạ sốt cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng do trận bệnh nặng này mà phổi Bạch Hoài cũng bị ảnh hưởng, yếu hơn người khác.
Vốn dĩ Nhiếp Vân Tranh cũng không thèm để ý đến giấc mơ kỳ lạ này, anh vừa mới tiếp nhận công ty, công việc quấn thân, hoàn toàn không đủ tinh lực quản những chuyện không đâu.
Anh căn bản không tin giấc mơ đó.
Nhiếp Vân Tranh nghĩ, Dì Ninh là cô bảo mẫu của anh khi còn bé, anh rất tin tưởng bà.
Dì Ninh là người thế nào, Nhiếp Vân Tranh cảm thấy mình còn hiểu rất rõ, chắc sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.
Anh vỗ vỗ ngực thầm an ủi.

Tạm gác lo âu tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Nhưng cả ngày hôm đó, Nhiếp Vân Tranh đứng ngồi không yên, cảm giác bất an bồn chồn tra tấn anh cả ngày, cho đến tối khoảng 8 giờ, anh rốt cuộc chịu không nổi, bất ngờ thay đổi lịch trình lập tức đặt vé máy bay bay về nước.
Đầu óc mà Nhiếp Vân Tranh tự hào có thể xông pha tại thương trường mà không cần trợ giúp của Nhiếp gia đó lại không thể lường trước rằng.
Dì Ninh là bảo mẫu lúc bé của anh không sai, nhưng đó cũng là chuyện của 10 15 năm trước.

Hơn chục năm trôi qua, vật đổi sao dời, lòng người cũng sẽ khác.
Năm xưa bà ta chăm sóc Nhiếp Vân Tranh kỹ lưỡng là vì tiền lương của Nhiếp gia cho bà ta cũng như muốn tạo một quan hệ bền chắc với Nhiếp gia để tương lai dễ bề nhờ vả.
Sau khi Nhiếp Vân Tranh tròn 15, bà ta liền trở nên dư thừa, Nhiếp gia cho bà ta một số tiền rồi xa thải bà ta.
Dì Ninh rời Nhiếp gia trong oán hận.
Vốn dĩ bà ta đã lên tốt kế hoạch, Dì Ninh có một đứa con gái bằng tuổi với Nhiếp Vân Tranh, bà ta muốn tác hợp cho 2 người họ.

Chỉ tiếc ý xấu đã có còn chưa kịp hành động đã bị đuổi khỏi Nhiếp gia.
Dì Ninh đến nhà con gái sinh sống, cứ vậy trôi qua 8 năm, 500 vạn mà Nhiếp gia cho bà ta đã bị tiêu sạch.
Ninh Hoa từ bé được Dì Ninh nuôi dưỡng rất tốt, nào là lớp bổ túc, học dương cầm, học cách ứng xử,...!Tất cả đều là chuẩn bị cho việc đề cử con gái mình với Nhiếp Vân Tranh.
Vì lẽ đó, Ninh Hoa có thói quen ăn dùng lỏng tay, yêu thích hàng hiệu, ham ăn biếng làm, luôn chờ đợi một ngày có thể gả cho Nhiếp Vân Tranh, gả vào hào môn.
Đáng tiếc, kế hoạch bất thành.
Sau khi rời khỏi Nhiếp gia với 500 vạn trong tay, Dì Ninh không còn cơ hội để giao thoa với Nhiếp gia một lần nào.
Để duy trì cuộc sống ăn rồi lại nằm, Ninh Hoa gả cho một tên chủ của một siêu thị loại trung.
Sau khi kết hôn được 2 năm, Dì Ninh nhận được cuộc gọi của Nhiếp gia, ngỏ ý muốn bà chăm sóc Bạch Hoài.
Mới ban đầu Bạch Hoài quả thật được chăm sóc rất tốt.

Bé con 6 tuổi xinh đẹp như búp nê Tây Dương, an an tĩnh tĩnh cũng đủ khiến vạn con tim mềm nhũn.

Nhiếp gia tin tưởng Dì Ninh, buông lỏng chú ý đến Bạch Hoài, hoàn toàn giao trọng trách chăm sóc cô cho bà ta.
Vì lúc đó tình hình Nhiếp gia cũng không khả quan lắm, kẻ địch ra tay khiến cho công ty con ở nước ngoài của Nhiếp gia lung lay sắp đổ, công ty đó tuy chỉ là chi nhánh, nhưng cũng là một trong 4 chi nhánh lớn của Nhiếp thị, sự dao động của nó đã trực tiếp ảnh hưởng đến tổng bộ công ty Nhiếp thị.
Đó là lý do tại sao Nhiếp gia đều bận đến tối mặt tối mũi, làm sao có tâm trí quan tâm quá nhiều đến một đứa trẻ mới đến.

Nhưng không vì thế mà họ ném đứa bé mặc kệ, họ giao con bé cho người họ tin tưởng Dì Ninh.
1 tháng 2 tháng 3 tháng rồi nửa năm, Dì Ninh chẳng thấy một thành viên Nhiếp gia nào đến thăm hỏi Bạch Hoài, nhìn cô lại nghĩ đến cháu trai mình ở nhà, Dì Ninh tâm sinh đố kỵ.
Thật là không công bằng.
Tại sao có một số người sinh ra đã ở vạch đích, chẳng cần nỗ lực cũng không cần phải sợ cơm áo gạo tiền.
Còn cháu trai bà ta lại phải ăn uống cần kiệm, áo là áo cũ, thèm muốn chết cũng không nháo cha mẹ đòi mua.
Càng nghĩ Dì Ninh càng ghen ghét, ánh mắt nhìn Bạch Hoài cũng từ đó mà thay đổi.
Bà ta từ từ cắn xén phần ăn của Bạch Hoài, sau đó là dùng tiền Nhiếp gia gửi cho bà ta để lo cho cô mua đủ thứ để cho cháu trai bà ta.
Không có tiền, các bữa ăn của Bạch Hoài càng đơn giản, có đôi khi chỉ là một ly sữa lạnh ngắt cùng một vài cái bánh mì cũ dai nhắt.
Bạch Hoài vốn nhút nhát, sẽ không chủ động nói chuyện này với ai.
Dì Ninh càng ngày càng xác định Nhiếp gia vứt bỏ Bạch Hoài nhưng ngại mặt mũi nên mới không nói thẳng ra.
Nếu vậy thì bà ta sẽ thế Nhiếp gia xả giận.
Dì Ninh vừa nghĩ vừa đắc chí, cảm thấy mình đã nhìn rõ được chân tướng Nhiếp gia giấu kín.
Bà ta dần đánh Bạch Hoài, ban đầu chỉ là đánh lòng bàn tay nhưng sau đó là tát bạt tai, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Bạch Hoài.
Đáng thương cô bé chỉ mới có 7 tuổi đầu, nước mắt lưng tròng cắn răng chịu đau, cô không dám khóc, nếu khóc làm dơ áo sẽ bị đánh thảm hơn nữa.
Ngày hôm qua Dì Ninh theo thường lệ bảo cả nhà bà ta đến biệt thự của Bạch Hoài ăn uống, còn Bạch Hoài đã bị lấy cớ lãng phí lương thực mà bị đánh túi bụi, sau đó bị chồng Ninh Hoa– Tôn Chí Hạo nắm tóc thô bạo ném vào phòng, khoá trái.
Sau đó cả gia đình Dì Ninh tính cùng quây quần vui vẻ bên bàn ăn, mặc kệ sống chết của một đứa nhỏ.
May mắn Nhiếp Vân Tranh đến kịp thời, cứu lấy Bạch Hoài một mạng.

.......................
"Ăn cháo này." Nhiếp Vân Tranh mở nắp hộp đựng đồ ăn, thả một cái muỗng vào khuấy khuấy cháo lên thật đều.
Bạch Hoài nhìn nhìn Nhiếp Vân Tranh, nhíu mày, tràn ngập kháng cự.
Cô không thích người lạ một chút nào.
Hơn nữa lại còn là người gián tiếp hại chết nguyên chủ Bạch Hoài.
Nhiếp gia vốn dĩ không tính thuê Dì Ninh, là Nhiếp Vân Tranh đề cử bà ta.
Tự cho là bản thân làm rất tốt sau đó liền như phủi tay chưởng quầy ngoại trừ mỗi tháng gửi tiền sinh hoạt của nguyên chủ và hỏi thăm tình hình nguyên chủ qua Dì Ninh còn lại chẳng thèm để ý tới.
Tuy biết cũng có một phần vì công việc bận rộn.
Nhưng nạn nhân ở đây lại là nguyên chủ, trong trận tuyết sạt lở, không có một bông tuyết là vô tội.
Bạch phụ dùng cả tài sản Bạch gia để gửi gắm Bạch Hoài cho Nhiếp gia trước khi mất.
Không yêu thương cưng chiều hết mực như con cháu trong nhà thì cũng có thể hiểu, nhưng vì sự tự cao của bản thân mà khiến nguyên chủ bị tra tấn suốt 2 năm thì quả thật không thể tha thứ.
Bạch Hoài quay mặt đi, không thèm nhìn Nhiếp Vân Tranh ý đồ bài xích quá rõ ràng.
Nhiếp Vân Tranh lúng túng, tư thế đút cháo cứng ngắc ở không trung, trong thoáng chốc có chút không biết phải làm sao.
Anh là con út trong nhà, chỉ có các anh chị chăm sóc anh, chứ anh chưa bao giờ phải chăm sóc ai, 23 năm cuộc đời lần đầu tiên hầu hạ một người lại bị đối phương bĩu môi ghét bỏ ra mặt.
Không khí im lìm như có thể nghe được tiếng kim rơi....
Thư ký Tạ gượng gạo mà haha cười, một tay đón lấy muỗng cháo trong tay Nhiếp Vân Tranh, sượng trân đổi chủ đề:" Haha, Bạch Hoài bảo bảo, con có muốn đi xuống dưới sân vườn dạo một chút cho đỡ ngột ngạt không."
Bạch Hoài nhìn thư ký Tạ, hai mắt loé lên ánh sáng, tràn đầy chờ mong, cô nhướng người nắm lấy cổ tay áo thư ký Tạ, gấp gáp hỏi:" Có thể sao?"
Ở thế giới thực, ngoại trừ phòng cô và sân Bạch gia, phòng lấy máu, phòng phẫu thuật, cô đều chưa đi qua.
Bạch Hoài lúc này không giống một linh hồn đã 19 đôi mươi mà càng giống một đứa bé 8 tuổi thật sự, trong lòng trong mắt đều chan chứa sự tò mò mãnh liệt đối với thế giới xung quanh..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK