Lòng bàn tay phải của Đinh Mùi, có ba bọng nước, Quý Kiêu liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
Lúc anh huấn luyện thường xuyên xảy ra tình huống này, trên tay trên chân đều có.
Nhưng rõ ràng những bọng nước trên tay Đinh Mùi không phải do ma sát mà thành, bàn tay của cậu ta da mỏng thịt mềm, những nơi khác cũng không có dấu vết do ma sát, vậy chỉ còn một khả năng, bị phỏng.
Đây là chuyện Trầm Du muốn chứng minh, bàn chân Đinh Vuốt Nhỏ bị phỏng, vậy mà bây giờ tay của Đinh Mùi cũng có bọng nước...
Trong nháy mắt Quý Kiêu cảm thấy hô hấp của mình có hơi khó khăn.
"Đinh Mùi, cậu..." Quý Kiêu buông cánh tay Đinh Mùi ra, Đinh Mùi đang cúi đầu chăm chú ăn cá khô, anh hắng giọng một cái, "Sao tay cậu lại bị thương?"
Đinh Mùi bốc một con cá khô thảy vào miệng, liếc qua tay mình một cái, vô cùng bình tĩnh trả lời: "Phỏng."
"Sao lại bị phỏng ở chỗ này?" Quý Kiêu nhịn không được nắm tay cậu, đầu ngón tay vẫn dính một chút dầu, ba bọng nước ngay hàng thẳng lối, dưới ánh nắng mặt trời còn mang đến cảm giác trong suốt, dù sao anh cũng không thể ma sát ra những bọng nước đẹp đẽ như vậy.
"Kỳ lạ lắm sao?" Đinh Mùi rụt tay về, lại bốc một con cá khô đưa lên miệng dùng răng cửa cắn một miếng nhỏ, trong bụng như đánh trống trận, bản thân mình quá sơ ý, hôm trước để Quý Kiêu nhìn thấy bàn chân mình đã phiền phức lắm rồi, vậy mà bây giờ còn để anh ta thấy bọng nước trên tay nữa!
"Tôi đâu có nói kỳ lạ, chỉ hỏi thăm một chút thôi."Quý Kiêu nhìn qua Trầm Du, còn Trầm Du thì chỉ cười cười nhìn Đinh Mùi, cô cũng rất bình tĩnh.
"Lúc pha café bị phỏng, đậy nắp không kín, tôi lấy tay đỡ được." Đinh Mùi ngẩng đầu, cười với Quý Kiêu một cái, mắt híp lại, cậu rất hài lòng với lý do mình vừa chợt nghĩ ra này.
"Vậy sao?" Quý Kiêu hơi hơi khó tin, nhưng lý do này cũng khá hợp lý, làm anh tìm không ra được sơ hở.
Anh lại nhìn Trầm Du, Trầm Du nhún nhún vai, xoay người bước về phía chiếc xe.
"Chị có ý kiến gì không?" Quý Kiêu đuổi theo, kề vào tai Trầm Du hỏi.
"Không có ý kiến gì, chỉ nghĩ rằng thực tế đã chứng minh em nghĩ quá nhiều rồi." Trầm Du cũng kề vào tai anh nói, "Quý Kiêu, phải tìm bạn gái đi, suốt ngày tâm tư chỉ dồn vào mấy cậu bé và mấy con mèo, để mẹ biết được sẽ sắp xếp cho em đi xem mắt."
"Trầm Du, chị giỡn với em hả," cả buổi trời Quý Kiêu vẫn chưa phục hồi, "Không ngờ ý của chị là chỉ muốn chứng minh em bị ảo giác?"
"Là trùng hợp, hay có thể nói là quá trùng hợp, nhưng lý do của người ta cũng hợp tình hợp lý," Trầm Du lên xe, đóng cửa, "Trừ khi em còn cách chứng minh khác, còn bây giờ thì..."
"Cách khác?" Quý Kiêu chống tay lên cửa xe, mặc dù Trầm Du là người đầu tiên muốn chứng thực, nhưng rõ ràng Trầm Du không kiên quyết như anh, những chuyện như thế này cho dù có chứng cứ cũng làm người ta khó có thể bình tĩnh tiếp nhận, huống chi lý do của Đinh Mùi rất tốt, nhưng mà, anh cắn môi, "Thực sự em không có."
"Đừng dằn vặt khiến đứa bé kia nghĩ cậu có tật xấu là được." Trầm Du quay đầu lại vẫy vẫy tay với Lâm Tử, "Chàng trai, cuối tuần các cậu có trực không?"
"Không trực." Lâm Tử dựa vào xe, cười.
"Mời các cậu ăn cơm," Trầm Du vỗ vỗ lên tay lái, khởi động xe, "Chị đi đây."
Khi Quý Kiêu quay trở về bên cạnh Đinh Mùi, phát hiện một hộp cá khô đã bị Đinh Mùi ăn hết gần nửa hộp, anh hoảng sợ, nhanh chóng cướp lại hộp cá khô: "Kiềm chế một chút, để còn bụng ăn cơm, ăn nữa sẽ bị nhiệt, không phải giỡn chơi đâu."
"Đó không phải cơm à?" Đinh Mùi còn muốn vươn tay ra lấy tiếp, bị Quý Kiêu đẩy ra, đành ngậm ngón tay vào miệng, có chút mờ mịt nhìn Quý Kiêu.
Quý Kiêu cài chặt nắp hộp, nhìn thoáng qua Đinh Mùi, con ngươi cậu đã không còn màu hổ phách nữa, mà trở về màu đen, nhưng vẫn sáng như cũ, anh nhịn không được nhìn thêm một chút, sau đó đưa hộp qua: "Đây là món ăn vặt, để ăn chơi chơi thôi, cậu muốn ăn thay cơm luôn à? Cái này mang về từ từ ăn."
"Tiểu Đinh Đinh, đến căn tin chúng tôi ăn đi, vừa tới giờ cơm." Lâm Tử đi vào trong, quay đầu lại nói với một tiếng.
"Không." Đinh Mùi trả lời rất rõ ràng, cái tên đáng ghét.
Lâm Tử hơi ngạc nhiên, Quý Kiêu nhanh chóng đẩy cậu ta một cái, Lâm Tử không quen Đinh Mùi, đoán chừng vẫn chưa quen với cách nói chuyện của Đinh Mùi: "Cậu đi ăn trước đi, tôi nói chuyện với cậu ấy một chút."
"Cậu không ăn một bữa với chúng tôi sao?" Ánh mắt Quý Kiêu quét qua quét lại trên mặt Đinh Mùi hai lần, lại rơi xuống tay Đinh Mùi, có điều một tay Đinh Mùi nhét vào trong túi áo khoác, tay kia cầm hộp đựng thức ăn, anh không thấy được lòng bàn tay.
Đinh Mùi lắc lắc đầu, giơ hộp thức ăn trong tay lên: "Ăn cái này là được rồi."
"Được, lời tôi nói như gió thoảng mây bay rồi..." Quý Kiêu thở dài, xem ra không cần đến ngày mai, hộp cá khô này sẽ bị Đinh Mùi ăn hết sạch, anh ngồi bệt xuống lề đường, chỉ chỉ bên cạnh mình, "Đến đây, chúng ta nói về chuyện cậu phải bồi thường tiền thuốc men cho người ta."
"Bồi thường cái gì?" Đinh Mùi trừng mắt, do dự một chút, kéo kéo quần, để tránh bị lòi đuôi ra, sau đó cẩn thận ngồi bệt xuống cạnh Quý Kiêu, "Tôi phải bồi thường Hồ Phi à?"
"Nói nhảm, mặt nó bị khâu mấy mũi, lỡ đâu để lại sẹo, đoán chừng phải bồi thường kha khá..." Quý Kiêu móc một điếu thuốc ra đốt, "Cậu nói với Lục Khoan chưa, hắn nói hắn là người giám hộ của cậu?"
"Cũng chưa nói gì?"
"Vì sao không nói với hắn?"
"Vì sao phải nói với hắn?" Đinh Mùi cau mày nheo mắt lại.
"Hắn người giám hộ của cậu, chuyện này cũng không nói với hắn, vậy chuyện gì mới nói?" Quý Kiêu cảm thấy nói chuyện với Đinh Mùi thật vất vả, đầu óc đứa nhỏ này không cùng hướng với anh.
"Cái gì cũng không cần nói với hắn, có việc hắn sẽ tìm tôi." Đinh Mùi thành thật trả lời, cúi đầu mở hộp thức ăn ra, bốc một miếng cá khô bỏ vài miệng, thấy Quý Kiêu mang vẻ mặt phiền muộn nhìn cậu, rũ mắt đóng hộp thức ăn lại.
Cũng không biết ai giám hộ ai đây...!Quý Kiêu rất bất đắc dĩ phẩy tay: "Ăn đi ăn đi."
"Vậy cậu định làm thế nào?" Quý Kiêu hút xong một điếu thuốc, Đinh Mùi cũng không nói chuyện, chỉ thỉnh thoàng bốc cá khô trong hộp ăn.
"Đền tiền a."
"Cậu có tiền không?"
"Anh có không?"
"Tôi có...!khoan đã," Quý Kiêu vứt tàn thuốc vào trong thùng rác đứng lên, "Cậu định để tôi bồi thường giùm cậu hả?"
"Bây giờ tôi không có tiền," Đinh Mùi cũng đứng lên, nhanh chóng xoay xoay eo, cái đuôi trong quần bị ép đến khó chịu, lại không thể thò tay vào trong quần sửa lại, "Anh cho tôi mượn, tháng sau Lục Khoan đưa tiền cho tôi, tôi sẽ trả lại anh."
Quý Kiêu im lặng một lúc lâu, không phải anh không muốn cho Đinh Mùi mượn tiền, chỉ sợ là chuyện như vậy mà không cho Lục Khoan biết hình như không hay lắm, mình chỉ là người ngoài, giúp một đứa nhỏ giấu giếm chuyện như vậy, lỡ như sau này có xảy ra chuyện gì nữa, mình biết nói với người giám hộ kia thế nào đây?
"Thôi quên đi," Đinh Mùi biết Quý Kiêu do dự, cầm hộp thức ăn định xoay người bỏ đi, "Tự tôi nghĩ cách."
"Ê ê ê, đứng lại đã," Quý Kiêu giữ chặt cánh tay cậu, đứa nhỏ này, bất kể lúc nổi giận hay lúc híp mắt trừng mắt đều làm anh không còn cách nào khác, "Tôi có nói mặc kệ cậu à...!chậc, cậu đứng đây chờ tôi, tôi quay về ký túc xá lấy cho cậu."
Đinh Mùi ôm hộp thức ăn đứng ở cửa chờ Quý Kiêu, lính gác có vũ trang ở cửa ra vào vẫn luôn nhìn cậu, vì thế cậu cũng nhìn lại, hơn nữa còn nhìn chăm chú hơn người nọ, nhìn chằm chằm vào mặt người ta không rời.
Cuối cùng anh lính gác kia không thể không quay đầu đi nơi khác, lúc này Đinh Mùi mới vừa lòng bốc một miếng cá khô bỏ vào miệng, đồ ngốc.
Đinh Mùi nhích lại gần cửa, nhìn vào bên trong, dù cậu từng nán lại đây một thời gian, nhưng trong hình người thì vẫn chưa đi vào, hơn nữa cũng chưa từng xem xét tòa nhà này bằng tầm mắt cao như vậy.
Sân rất lớn, công tác xanh hóa rất tốt, khắp nơi đều hoa cỏ xanh mướt, những giống hoa mùa nở đều đang ra nụ, rất xinh đẹp.
Nếu nơi này không phải là sân của đội phòng cháy, thì sống ở đây khá tốt, ngoài các loài thực vật xanh xanh đỏ đỏ, thậm chí còn có...
Màu bạc?
Ngân hoa?
Đinh Mùi xoa xoa mắt, nhìn vào trong sân lần nữa.
Đúng vậy, trên những chậu hoa vòng quanh sân thể dục xen lẫn màu bạc nho nhỏ, cánh hoa nhỏ, chỉ lớn bằng móng tay mình, cứ lóe sáng lẫn lộn trong nhánh cây lá xanh biếc.
Mắt Đinh Mùi tròn xoe, hộp thức ăn đang cầm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, cậu ôm chặt hộp thức ăn bước lên trước một bước, nơi đây là đội phòng cháy, vậy mà trong sân của đội phòng cháy lại có thể nhìn được những thứ này, vậy mà...
Mình vẫn luôn rầu rĩ chuyện tìm không ra chỗ có linh khí dồi dào, vậy mà lại ở ngay đây? Ngay ở đội phòng cháy?
Khi Quý Kiêu cầm tiền và di động ra đến nơi, Đinh Mùi vẫn còn mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào trong sân, đôi mắt mở to tròn xoe, anh bước đến búng nhẹ một cái lên cằm Đinh Mùi: "Đang nhìn gì đó?"
"Không có gì," Đinh Mùi nhanh chóng thu lại vẻ mặt, đổi lại thành khuôn mặt như ngày thường, nhìn nhìn di động trong tay anh, "Cái này để làm gì?"
"Là di động của Lâm đại gia, sim vẫn còn, nhưng đang tắt máy, chút nữa tôi nạp thêm tiền vào," Quý Kiêu nhét tiền và di động vào túi áo cậu, "Tìm cậu quá mệt mỏi, thời nay có chuyện gì xảy ra mà không liên lạc được rất phiền phức, cậu cầm lấy xài tạm...!không được vứt."
"A." Đinh Mùi thoáng liếc Quý Kiêu, thấy Quý Kiêu cau mày, nhưng trong đôi mắt lộ ra sự quan tâm thì cậu vẫn nhìn được rõ ràng, người này thật sự là người tốt, cậu hiếm khi gặp được người như thế, có lẽ trước đây cũng đã từng gặp rồi, nhưng...!đều quên hết.
Rồi một ngày nào đó mình cũng sẽ quên Quý Kiêu sao? Một người đàn ông sẽ nhẹ chân nhẹ tay sợ con mèo thức giấc, luôn luôn mỉm cười, chưa bao giờ giận dữ cũng không sốt ruột, cuối cùng cũng sẽ biến mất khỏi trí nhớ của mình sao?
Đinh Mùi xoay người, không nói gì thêm, cũng không nói cám ơn hay hẹn gặp lại với Quý Kiêu, đi thẳng về phía trước.
"Đinh Mùi." Quý Kiêu ở sau lưng gọi cậu, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Cậu quay đầu lại: "Hở?"
"Muốn tôi chở cậu đi không?" Ngón tay Quý Kiêu lắc lắc, chìa khóa xe máy xoay vòng quanh ngón tay tay.
"Chạy xe máy hở?" Đinh Mùi nhanh chóng xoay người lại, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, đôi mắt cong lại thành hình trăng non.
"Ừ, tôi có một tiếng giải lao, có thể chở cậu về."
Nhưng mà.
Cái đuôi.
Đinh Mùi giật giật cái đuôi, dù có cái đuôi trong quần thế nào cũng không thoải mái được, ngồi xuống lại càng khó chịu hơn...!Cậu không thể ngồi xuống, vì sẽ ngồi lên đuôi, cái đuôi nhỏ như vậy, có thể sẽ bị đè ép, không, đè gãy luôn.
"Thôi, không cần đâu, tôi tự về được." Đinh Mùi không chờ Quý Kiêu nói thêm, xoay người bước nhanh.
"A, gặp lại sau." Chiếc chìa khóa vẫn đang xoay trong tay Quý Kiêu, nụ cười trên khuôn mặt Đinh Mùi trong nháy mắt biến mất làm anh chưa kịp tỉnh lại, nhìn theo bóng Đinh Mùi, quay chìa khóa cả buổi mới buông tay.
Đứa bé này quá kỳ lạ...
...
Gặp lại? Ừ, đúng vậy, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi! Đinh Mùi nhớ đến những bông hoa nhỏ màu bạc trong sân đội phòng cháy, nhịn không được cong khóe miệng, cũng vừa lúc, cái đuôi thứ tám của cậu sắp mọc dài ra rồi! Đinh Mùi nghĩ đến đây, phiền muộn không thể ngồi xe máy hóng gió cũng được giải tỏa, cái đuôi trong quần khẽ đong đưa, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, bước thong thả về nhà.
Có điều, ngay dưới lầu nhìn thấy Tô Quý đang ngồi trên cầu thang ngẩn người nhìn giày, khiến cậu vô cùng ngạc nhiên, cho đến bây giờ nếu Tô Quý đến tìm cậu đều đi từ cửa sổ vào, đây là lần đầu tiên thành thật đứng dưới lầu chờ cậu như thế.
"Sao lại đến đây." Đinh Mùi bước đến, ngón tay chọt lên vai Tô Quý một cái, nhíu nhíu mày, Tô Quý bị thương.
"Tôi vừa xong, nghỉ một lát." Tô Quý buồn buồn trả lời.
"Cần tôi đỡ cậu vào thang máy không?"Đinh Mùi bước đến ấn nút thang máy, quay đầu lại đánh giá Tô Quý.
"Không đến mức đó," Tô Quý cười cười đứng lên, bước đến dựa vào người cậu, "Không nghiêm trọng."
Tô Quý chưa từng chủ động đụng chạm vào Đinh Mùi, tuy hai người họ quen biết nhau đã lâu, nhưng trừ đánh nhau ra, cơ bản không tiếp xúc cơ thể, lại càng không có chuyện khoát vai dựa vai nhau.
Cửa thang máy mở ra, Đinh Mùi vòng ra sau lưng Tô Quý, nắm áo cậu ta kéo vào trong thang máy.
"Tôi nằm một chút là được, vốn muốn về nhà, nhưng lại gần nhà cậu hơn..." Tô Quý nằm lên sofa, tay không còn sức lực buông thỏng xuống đất, Đinh Mùi có thể giúp y trị thương, nhưng y biết làm như vậy sẽ rất phí tinh lực, đặc biệt đối với Đinh Mùi vừa mất một cái đuôi mà nói, quả thực là một gánh nặng rất lớn.
Đinh Mùi không nói gì, ngồi xuống sàn nhà cạnh Tô Quý, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cơ thê Tô Quý, trên đầu ngón tay mang theo ánh sáng xanh sẫm.
"Đinh Mùi." Tô Quý thở dài.
"Ừm."
"Thật sự tôi không muốn nợ cậu, tôi chỉ muốn tìm một nơi gần nhất để nghỉ ngoi."
"Cứ nợ đi, tôi góp dần," Đinh Mùi trả lời thản nhiên, mí mắt cũng không thèm nâng, "Xương sườn bị gãy, cậu không phải con chuột bình thường, người nào có thể khiến cậu bị thương như thế được."
"Đừng hỏi nữa, nói cậu cũng không tin."
Ánh sáng xanh sẫm trên ngón tay Đinh Mùi biến mất, ngón tay chuyển đến cổ họng Đinh Mùi: "Không nói tôi bóp chết cậu."
"Một con mèo chín đuôi." Tô Quý quay sang nhìn Đinh Mùi.
Giọng nói Tô Quý rất nhẹ, nhưng khiến toàn thân Đinh Mùi run rẩy, mèo chín đuôi? Bị mèo chín đuôi đánh bị thương? Cậu híp mắt nhìn Tô Quý suy nghĩ, Tô Quý không nhìn vào mắt cậu, nhưng có thể tưởng tượng được con ngươi vàng kia nhất định đã rút lại thành một đường thẳng đứng, "Ánh sáng trắng, tôi chắc chắn không nhìn lầm đâu, là mèo chín đuôi, con cái, cậu từng gặp chưa?"
"Chưa." Đinh Mùi hất cằm, trong ánh mắt có hơi rã rời, cậu và những con mèo chín đuôi khác không có tiếp xúc gì, rốt cuộc có bao nhiêu mèo chín đuôi, cậu cũng không rõ lắm, cậu chỉ biết mình phải tu đuôi, những chuyện khác cậu không quan tâm.
Tô Quý nhắm mắt lại, yên lặng một lúc lâu mới nói chậm rãi: "Đinh Mùi, tôi thật sự không biết tôi sống vì cái gì."
"Cậu không muốn chết giống những con chuột khác, không phải trước đây đã nói như vậy à." Tay Đinh Mùi ấn lên ngực Tô Quý, trong lòng bàn tay lóe ra ánh xanh sẫm, mụn nước nho nhỏ có hơi đau.
"Tôi hối hận rồi...!Đúng rồi," Tô Quý mở to mắt, "Bác hai có hỏi tôi gần đây có gặp được chuyện gì không, tôi bị ông ấy dọa nên không nhớ ra được, thật sự có chuyện khá kỳ lạ."
"Chuyện gì?" Đinh Mùi không chút hứng thú thuận miệng hỏi.
"Chuyện mèo chín đuôi có thể làm, có người cũng có thể làm được," Tô Quý nhìn Đinh Mùi, trong mắt có tia mừng rỡ, "Giúp người ta thực hiện được nguyện vọng."
~oOo~.
Danh Sách Chương: