• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng hôm nay rất đẹp, gió thổi nhẹ trên bờ sông, ánh trăng hằn lên mặt nước đang lẳng lặng xuôi dòng. Đối với một người vừa mới đối mặt với bố mẹ mà trải qua sự việc như vậy, thật sự là rất đẹp.
Quý Kiêu thề với Ngọc Hoàng Đại Đế, anh dẫn Đinh Mùi đến bờ sông chỉ là để giảm bớt cảm giác hồi hộp lúc trước, chuyện khác anh hoàn toàn không nghĩ tới, hoàn toàn không nghĩ tới.
Cho nên ngay lúc Đinh Mùi cong khóe miệng cười nói ra câu "Chúng ta làm ở chỗ này đi" như vậy, anh thật sự khiếp sợ.
Chỗ này là chỗ nào cơ chứ, tuy nói là bãi sông, nhưng cũng không phải bãi sông trên mảnh đất hoang vu, nếu không phải bọn họ đến muộn một chút, trên bờ sông vẫn sẽ còn một hai người thi thoảng tản bộ qua lại, ở chỗ này làm? Đùa cái gì vậy chứ!
"Đừng nghịch," Quý Kiêu túm tay Đinh Mùi lại, quay qua nhìn bốn phía, "Một lát có người thấy được thì làm sao."
"Người ở chỗ nào đâu?" Đinh Mùi híp mắt một chút.
"Ai mà biết được, người ăn no xong đi tản bộ cũng không phải không có." Quý Kiêu thừa dịp nói chuyện này, vận nội công muốn đứng dậy.
Nhưng Đinh Mùi còn chưa đợi anh ngồi dậy đã duỗi tay nắm lưng quần anh lại một phát, dùng sức kéo xuống, anh trực tiếp bị kéo ngồi lại trên tảng đá: "Dù cho có người đi tản bộ thì cũng đi trên bờ đê thôi, ai lại đi đến bãi sông chứ, đi đường cũng không nổi."
"Hai ta không phải đang ở trên bãi sông đây à." Quý Kiêu kéo lưng quần lại, Đinh Mùi không buông tay anh cũng không dám buông tay, anh sợ một hồi Đinh Mùi lại tụt hẳn quần anh xuống, tuy là có thắt lưng, nhưng cũng chịu không nổi lực tay khủng khiếp của Đinh Mùi, "Tôi cầu xin cậu ông mèo nhỏ ơi, ngài đừng như vậy được không, muốn làm thì về nhà làm cũng được mà."
"Không đợi được tới lúc về nữa rồi," Đinh Mùi chỉ chỉ vào mình,
"Anh sờ đi."
"A....." Quý Kiêu cảm thấy mình gặp được đứa nhóc Đinh Mùi vô tâm vô phế như thế này đúng là không cách nào không giảm thọ, anh duỗi tay sờ thử phía dưới Đinh Mùi một chút, hơi bất đắc dĩ, "Sao mà cậu mới chạm vào một cái đã?"
Đinh Mùi khẽ hừ một tiếng, đẩy anh ngã xuống, cơ thể đè ép lên, ghé vào tai anh nhỏ giọng thở hổn hển: "Cứ ở chỗ này đi."
Khuỷu tay Quý Kiêu chống trên tảng đá cộm đến phát đau, phía trên là Đinh Mùi đang dính sát vào anh không chịu động, anh bị ép tới múc nằm luôn ra trên tảng đá đen, vào lúc bàn tay Đinh Mùi vói vào trong quần anh sờ lung tung, anh dáo dác nhìn xung quanh, chỉ vào góc khuất dưới vách đá sát cái đê: "Khoan khoan, từ hãng sờ, đi qua bên kia đã rồi tính tiếp......"
"Hả?" Đinh Mùi ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên đó, cuối cũng buông lỏng tay, "Được rồi."
Quý Kiêu nhanh chóng kéo quần lên, cảm giác mình giống như bị bắt cóc vậy, còn chưa kịp cất bước, Đinh Mùi đã dựa lên người anh: "Anh bế tôi qua đi."
"...... Sao vậy, chân cậu đau à?" Quý Kiêu ôm eo cậu, Đinh Mùi nhìn gầy vậy thôi chứ không hề nhẹ một chút nào, bế qua không phải là chuyện nhẹ nhàng như vậy.
"Chơi vui." Đinh Mùi cười đến mức mắt cũng híp lại, cánh tay treo trên cổ anh.
"Đệt." Quý Kiêu rất bất đắc dĩ khom lưng bế ngang Đinh Mùi lên, anh đã khiêng Đinh Mùi rồi, nhưng bế như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Đinh Mùi cảm thấy rất mỹ mãn dựa đầu lên vai anh, nhẹ nhàng đong đưa chân: "Quý Kiêu, anh ngoan quá."
"Cậu có tin tôi trực tiếp ném cậu xuống đất không," Quý Kiêu vừa bế Đinh Mùi đi qua bên kia, vừa phải để ý mấy cục đá dưới chân, đi rất vất vả, "Cậu đừng đong đưa chân nữa, một hồi ngã cả hai đấy."
"Ừm." Đinh Mùi không đong đưa chân nữa, nhưng ngừng chưa được mấy giây, lại bắt đầu hôn từng cái lên cổ anh.
Hô hấp nhẹ nhàng của Đinh Mùi phả lại đây, cũng với bờ môi và đầu lưới ướt át khẽ chạm lên, Quý Kiêu cảm thấy hai chân mình nhũn ra một trận, dưới bụng nhỏ bốc lên một đống lửa, anh thở dài, dù có nói hay không thì cũng không cách nào có thể làm Đinh Mùi ngoan ngoãn xuống được.
"Tôi rất thích hương vị trên người anh," Đinh Mùi thấp giọng nói bên tai anh, "Còn thích nghe tiếng anh thở dốc, lúc mà làm ấy......"
Đôi khi Quý Kiêu hoài nghi có phải thật sự Đinh Mùi không hiểu gì về những việc này thật không nữa, nếu nói cậu hiểu đi, lại không giống lắm, nhưng nếu nói cậu không hiểu, vậy lần nào cũng có thể trùng hợp chọc trúng anh, nói đến mức lửa cháy khắp người.
Anh gần như là chạy vội, vừa tới nơi là ném Đinh Mùi xuống một phát, chưa chờ Đinh Mùi đứng vững, anh đã đẩy cậu dựa lên tường, hung hăng mà hôn tới.
Đinh Mùi bị nụ hôn này của Quý Kiêu làm cho hơi hoảng sợ, Quý Kiêu vẫn luôn rất ôn nhu nhưng nụ hôn này dường như lại làm cậu hít thở không nổi.
Đầu lưỡi bá đạo của Quý Kiêu men theo kẽ răng cậu luồn vào, hung hăng quấn lấy liếm mút, hô hấp cậu nhanh chóng bị quấy rấy, dồn dập mà hỗn loạn, sửng sốt một chút mới đón lấy Quý Kiêu, theo anh quấy quýt dây dưa.
Thích Quý Kiêu như vậy, một Quý Kiêu bá đạo mà đòi lấy, cậu bị phản ứng như vậy của Quý Kiêu làm cho thật hưng phấn, bàn tay cậu đưa tới áo thun Quý Kiêu, dùng sức vuốt ve thắt lưng anh, đương cong cơ bắp lúc căng lên của Quý Kiêu làm cậu cuồng loạn.
"Cởi ra." Đinh Mùi túm quần áo Quý Kiêu, cậu thích dán mình lên làn da của Quý Kiêu.
Một tay Quý Kiêu ôm eo cậu, một tay túm lấy áo thun cởi ra vứt lên tảng đá bên cạnh, Đinh Mùi cảm thấy động tác lúc Quý Kiêu cởi quần áo rất đẹp trai, ánh trăng nhẹ nhàng in lên cơ thể của Quý Kiêu, thật mê người, cậu kéo quần áo mình muốn cởi ra.
Quý Kiêu chưa đợi cậu dơ tay lên đã túm cổ áo cậu về phía trước lôi ra, ném quần áo qua một bên.
Cơ thể của Đinh Mùi nóng lên, lúc Quý Kiêu kéo cậu vào lồng ngực mình, độ ấm đó làm anh say mê. Tay anh khẽ vuốt ve trên người Đinh Mùi, có thể cảm giác được cơ thể cậu căng thẳng trong lòng bàn tay anh.
Anh vói bàn tay vào trong quần Đinh Mùi, xoa nắn từng cái, Đinh Mùi ngưỡng về phía sau một chút, dựa vào trên tường, cắn môi phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Mỗi lần ngón tay Quý Kiêu đụng đến đều làm cậu run lên, muốn.
Cậu sờ thắt lưng Quý Kiêu, ngón tay cũng hơi run lên, một hồi lâu cũng chưa mở được, cậu không còn đủ kiên nhẫn để mà nghiên cứu tại sao nữa, ngón tay dùng thêm chút lực, trực tiếp kéo đứt thắt lưng, bàn tay luồn vào cầm lấy Quý Kiêu.
"Đệt." Quý Kiêu nhẹ cắn trên cổ cậu một cái, cảm xúc tinh tế trên da thịt Đinh Mùi làm người anh khô nóng một trận, anh kéo quần Đinh Mùi xuống.
"Quay lại đi."
"Ưm?" Đinh Mùi hơi mơ hồ nhìn anh một cái.
Quý Kiêu không nói gì nữa, vặn vai cậu quay lại, hôn lên vai cậu từng cái: "Có đau thì là do cậu tự tìm đấy."
Một tay Đinh Mùi chống tường, một tay đỡ trên cánh tay của Quý Kiêu đang ôm eo cậu, cảm giác được một mảng nóng rực khi Quý Kiêu nhẹ đẩy lên người cậu từ phía sau, cậu hơi cong eo lại: "Sẽ đau à?"
"Không biết." Quý Kiêu đỡ eo cậu, chậm rãi đẩy vào.
"A!" Đinh Mùi cau mày khẽ kêu một tiếng ngắn ngủi, vì không có bôi trơn, Quý Kiêu tiến vào làm cậu cảm thấy một cơn đau đơn trúc trắc.
"Đau hả?" Quý Kiêu dừng lại, duỗi tay nâng chân cậu một chút, lại thử nhẹ nhàng đẩy về phía trước một chút.
Đau, ngón tay Đinh Mùi bấu lên trên vách đá, có hơi đau, nhưng cậu không kêu, chính mình muốn làm ở chỗ này, bây giờ nếu ngừng lại không phải rất ngốc à.
Quan trọng là, cậu muốn, đau đớn cũng không áp được dục vọng đang sôi trào trong người cậu lúc này.
"Không đau." Cậu nhẹ giọng nói, trở tay câu trên eo Quý Kiêu một chút, ý bảo anh tiếp tục.
Không đau mới là lạ, Quý Kiêu nắm lấy cánh tay cậu, có điều lúc này nếu thật sự muốn anh dừng lại, đoán chừng chính anh cũng không làm được, vì vậy chỉ có thể thả chậm lại động tác, chậm rãi đẩy vào.
Hô hấp Đinh Mùi rất nhanh, không biết là vì đau hay vì nguyên nhân gì khác, nhưng âm thanh này lọt vào trong tai Quý Kiêu thật sự là một loại khiêu khích, anh ôm lấy eo Đinh Mùi, đùng lực đẩy một phát, hoàn toàn tiến vào trong thân thể Đinh Mùi.
Đinh Mùi thấp giọng hừ một tiếng, tay chống tường hơi nhũn ra, đau, nhưng loại khoái cảm kỳ dị khi bị xâm chiếm này lại làm lửa trong lòng cậu càng bùng lớn hơn, cậu bắt đầu khao khát Quý Kiêu cọ sát cùng với thâm nhập một cách mãnh liệt.Quý Kiêu nhẹ nhàng ra vào một chút, tay vòng xuống nắm lấy, cảm giác thân thể Đinh Mùi run lên một chút.
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có tiếng dòng nước nhảy nhẹ nhàng dưới sông, hoàn cảnh xa lạ mà kích thính như vậy làm con người ta hồi hộp cao độ, xong lại không hiểu được mà hưng phấn.
Sau khi anh tiến sâu vào, Đinh Mùi nhẹ nhàng cắn môi phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, trêu trọc dây thần kinh mẫn cảm nhất của anh, tiết tấu hô hấp của anh hoàn toàn bị quấy rấy, đỡ lấy eo Đinh Mùi, dần tăng thêm lực lên.
Tiếng Đinh Mùi rên rỉ đứt quảng cũng theo động tác của anh mà dần cao lên, Quý Kiêu duỗi tay che miệng Đinh Mùi lại: "Nhỏ tiếng chút bảo bối ơi."
"A......." Đinh Mùi nhẹ nhàng cắn lên ngón tay anh một cái, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên ngón tay Quý Kiêu thật mê người, tiếng rên rỉ của cậu không cách nào không chế được mà vọt ra khỏi kẽ răng.
Cậu cũng không định kêu lên như vậy, rốt cuộc thì đây cũng không phải trong nhà, nhưng va chạm của Quý Kiêu trong thân thể cậu như thể chạm thẳng tới trái tim, khoái cảm mãnh liệt làm cho ý thức của cậu rơi vào một mảng mơ hồ, tiếng rên rỉ đã không còn do cậu khống chế được nữa.
Hô hấp của Quý Kiêu vang lên bên tay, thô nặng mà hỗn loạn, anh ôm chặt lấy Đinh Mùi, động tác nhanh hơn, mỗi lần đều là hung hăng mà xâm nhập, ngón tay cũng không ngừng kích thích trên người Đinh Mùi.
"Ưm......" Đinh Mùi đột nhiên bóp lấy cánh tay anh, đầu ngón tay gần như khảm vào làn da của anh, cơ thể căng ra rất chặt, nhẹ nhàng run rẩy.
Quý Kiêu cùng với sự co rút của thân thể Đinh Mùi, cũng bắt đầu chạy nước rút, trong nháy mắt lúc dục vọng giải phóng ra anh phải duỗi tay đè lên tường mới có thể không ôm Đinh Mùi cũng ngã ra mặt đất.
Đinh Mùi dựa vào lồng ngực anh thở dốc rất mạnh, hai mắt nhắm lại, hai hàng lông mi rung động không ngừng.
"Mặc quần áo vào," Quý Kiêu ôm lấy cậu, cậu nhóc này hoàn toàn không dùng tí sức nào, cả người mềm nhún dựa lên người anh, "Nghe lời nào."
"Không." Đinh Mùi theo thân thể anh trượt xuống dưới, ngồi xổm trên mặt đất, cuối dùng dứt khoát nằm lên tảng đá đen, nhắm mắt lại bất động.
"Tôi phục cậu rồi," Quý Kiêu nhanh chóng sửa sang lại quần mình, lấy áo thun mặc lên, lại dựng Đinh Mùi dậy mặc quần áo giúp cậu, "Thế nào cũng phải làm chuyện xấu ở đây, bây giờ lại lười không động đậy."
"Lúc ở ngoài anh khác với lúc trong ky túc xá." Đinh Mùi nhẹ nhàng cười một chút, khóe miệng cong lên.
"Khác chỗ nào đâu." Quý Kiêu sửa sang lại quần áo đàng hoàng cho Đinh Mùi, cúi đầu nhìn thoáng qua thắt lưng của mình, rút ra bỏ qua một bên, hôm nay anh mặc quần jean, không có thắt lưng cũng không đến mức tụt xuống, "Đứng dậy nhanh nào."
"Rất dã man." Đinh Mùi chậm rì rì mà đừng dậy, miệng vẫn cười.
"Do cậu ép ra đấy," Quý Kiêu kéo Đinh Mùi đi lên bờ đê, Đinh Mùi vẫn không dùng tí sức nào như cũ, cứ mặc anh kéo, "Cậu đi đàng hoàng nào, chân tôi bây giờ cũng không còn sức nữa đâu."
"Anh cõng tôi đi." Đinh Mùi đứng sau nắm vai Quý Kiêu nhảy lên.
"Đệt," Quý Kiêu bị một nhảy này của cậu ép tới mức suýt bổ nhào xuống bậc thang, nhanh chóng dùng tay đỡ một chút, "Chậm chút nào."
Đinh Mùi nằm trên lưng Quý Kiêu, gối đầu lên vai anh, hy vọng thời gian cứ thế ngừng lại đừng trôi nữa, cậu sống lâu như vậy rồi, đây chính là lần đầu tiên cậu hy vọng thời gian có thể trôi chậm một chút.
Tại sao đến bây giờ mới gặp được Quý Kiêu, tại sao Quý Kiêu chỉ là một người bình thường......
"Quý Kiêu." Cậu nằm trên lưng Quý Kiêu gọi nhẹ một tiếng.
"Ơi."
"Tôi sợ hãi."
"Sợ hãi gì?" Quý Kiêu nhéo nhéo chân cậu.
"Tôi sợ hãi mình sẽ mọc ra chín cái đuôi, sau đó không gặp được anh nữa."
"Bây giờ không cần lo lắng cái này," Quý Kiêu cười cười, "Cậu lăn lộn cả 200 năm rồi cũng chưa mọc nổi mà, sợ cái gì, chờ đến lúc cậu mọc ra được chín cái đuôi, khả năng tôi cũng chết từ lâu rồi."
"Vậy anh chết rồi thì tôi phải làm sao đây?" Đinh Mùi hơi muốn khóc, từ sau khi quen Quý Kiêu rồi biết khóc, cậu thỉnh thoảng sẽ muốn khóc, cảm giác này thật đáng ghét, cậu ôm chặt Quý Kiêu, mặt dán lên lưng anh.
"Cậu cùng chết với tôi." Quý Kiêu không suy nghĩ gì tiếp ngay một câu, anh thừa nhận cậu trả lời của mình rất ích kỷ, nhưng anh không nghĩ ra được câu trả lời khác, anh cũng không muốn lừa Đinh Mùi, đây là suy nghĩ thật sự của anh.
"Nhưng mà làm sao mà tôi mới chết được đây?" Đinh Mùi cũng không có phản ứng gì khác với lời Quý Kiêu nói, đối với cậu mà nói, những lời này của Quý Kiêu rất bình thường, không có chỗ nào không hợp lý cả.
Chỗ không hơp lý chính là không phải mình muốn chết là có thể chết được.
Quý Kiêu không nói gì, đột nhiên nhớ lại cô gái trẻ mà chú nói kia, chủ nhân trước kia của chú ấy, anh cẩn thận phẩm vị nguyện vọng mà cô gái đấy đã đưa ra cho chú.
Thật thông minh.
Quý Kiêu cắn cắn môi, nguyện vọng này thật sự thông minh.
Trong đầu anh nhớ lại mấy chuyện chú nói, chưa từng gặp qua Mèo chín đuôi khác.
Mèo chín đuôi đã tồn tại lâu như vậy rồi, mèo mọc ra đủ nhín cái đuôi chắc chắn có rồi, hơn nữa sẽ không ít đến mức chú chưa thấy con nào ngoài bản thân.
Quan trọng là quá trình, không phải kết quả.
Quá trình và kết quả của cái này, rốt cuộc là có quan hệ gì, quá trình sẽ ảnh hưởng kết quả sao?
Điều kiện mọc ra cái đuôi thứ chín là gì?
Tùy tâm là thế nào?
"Chuyện này cậu không cần nhọc lòng," Quý Kiêu cười cười, cảm thấy mình cũng không phải quá ngốc, "Lúc nào cậu mọc ra cái đuôi thứ 8 thì để tôi nhìn thấy."
"Ừm, anh có nguyện vọng gì à?" Đinh Mùi cọ cọ anh.
"Có."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK