Hiệu suất làm việc của Lục Khoan rất cao, ngay ngày sau khi xảy ra chuyện, không biết anh kiếm đâu ra được một tờ giấy xác nhận nhập viện, đến trường học xin tạm nghỉ học cho Đinh Mùi.
Đối với việc không cần phải làm bài tập cấp 3 của cậu, Quý Kiêu tỏ ra vô cùng vui sướng, nhưng cũng hơi không hiểu được, nếu vết thương của Đinh Mùi thật sự không nghiêm trọng như họ nói, vậy tại sao lại muốn để cậu tạm nghỉ học?
"Để tôi nhìn một chút" Quý Kiêu nhìn Đinh Mùi đang ghé vào giường mình nhắm mắt dưỡng thần, duỗi tay kéo quần cậu xuống.
"Không có gì đẹp đâu, vết thương bên ngoài đã lành rồi." Đinh Mùi cảm giác trải qua chuyện ngày hôm qua, Quý Kiêu đã có một thay đổi rất nhỏ, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ trực tiếp kéo quần mình xuống, sẽ không nhẹ nhàng hỏi ý kiến mình như vậy.
"Không xem thì ai đổi thuốc cho cậu? Mà có phải đắp thuốc không? Quý Kiêu không kéo quần cậu nữa, ngồi xuống bên mép giường.
"Không cần dùng thuốc, vết thương ngoài da dễ lành lắm." Đinh Mùi quay đầu nhìn sườn mặt Quý Kiêu, trong lòng hơi không thoải mái, nhưng không thể nói được là tại sao.
Thật ra vết thương trên da đã không còn vấn đề gì lớn nữa rồi, chỗ vết thương thật sự thì không có cách nào chữa được, thuốc cũng không có tác dụng. Đối với Mèo Chín Đuôi mà nói, cái đuôi là bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể, nếu bị thương cái đuôi, chính là tổn thương tinh khí.
Cho nên Lục Khoan mới xin cho cậu tạm nghỉ học, thời gian hồi phục phải rất lâu mới có thể thật sự khỏe lại.
"Vậy cậu cứ nằm tiếp đi, tôi phải đi xuống trực ban đây," Quý Kiêu đứng lên sửa sang lại quần áo, "Lúc nào ăn cơm tôi lại lên."
"A~" lúc Đinh Mùi quay đầu lại muốn liếc nhìn Quý Kiêu một cái, Quý Kiêu đã xoay người đi ra ngoài.
Đinh Mùi chống cánh tay nhìn cửa bị Quý Kiêu nhẹ nhàng đóng lại, trong nháy mắt cậu cảm thấy rất buồn bực, hơn nữa cũng rất uể oải.
Quý Kiêu thay đổi rồi.
Mà thay đổi chỗ nào đây?
Hay là vì chính mình nghĩ nhiều?, có lẽ Quý Kiêu không có gì thay đổi, chỉ là mình quá nhạy cảm thôi.
Nhưng mà.... Loại cảm giác rất rõ ràng này là chuyện gì đây?
Quý Kiêu vẫn rất lo lắng cho mình, cũng rất quan tâm mình, nhìn biểu tình sốt rột đêm qua của anh là biết, nhưng mà, không phải mình bị ảo giác, Quý Kiêu đối với mình không giống như trước kia..... Thân mật.
Đúng vậy, chính là cái này.
Không hề thân mật giống như trước kia!
Đinh Mùi rầu rĩ mà bò qua lại, ngón tay vẽ vòng vòng trên ga giường, là vì sao?
"Quầng mắt cậu thâm như gấu trúc vậy?" Lâm Tử ngồi đối diện nghiên cứu mặt anh, lại thò qua nhỏ giọng hỏi, "Ngày hôm qua không có chuyện gì chứ? Tôi nghe được trời sắp sáng cậu mới về."
"Thật sự không có việc gì, chỉ là hơi mệt thôi." Quý Kiêu xoa xoa mặt, cảm giác chính mình còn chưa thật sự thoát ra được chuyện hôm qua.
"Ngủ gật chút đi." Lâm Tử vỗ vỗ vai anh, không hỏi thêm gì nữa.
Quý Kiêu nhắm mắt lại, đây là điểm tốt nhất ở Lâm Tử, thức thời.
Có điều nhắm mắt dưỡng thần còn chưa được nửa tiếng, Trương Tân Văn vừa nhận điện thoại báo nguy chạy tới: Nhanh nào, có người định nhảy lầu, nhanh xuất phát."
Quý Kiêu gần như là nhắm mắt nhảy dựng lên, càng vào lúc tâm loạn thì càng xảy ra nhiều chuyện.
Đinh Mùi ghé vào trên giường nghe được âm thanh tổ đội của Quý Kiêu xuất phát thì khe khẽ thở dài, âm thanh nghe không giống với bình thường xảy ra cháy, cậu thoáng thả lỏng một ít.
Nếu lại đi đến chỗ nguy hiểm nữa thì hôm nay cậu thật sự không có sức lực đi theo.
Rất mệt, tâm tình còn rất không rốt.
Cậu cứ nằm bò như vậy, mơ mơ màng màng nghĩ lung tung, chưa được bao lâu đã ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu rồi, có người nhẹ nhàng xoa đầu cậu, động tác rất nhẹ nhàng chậm rãi, cậu rất thoải mái hừ hừ một tiếng.
"Đói không?" âm thanh Quý Kiêu vang lên bên tai, mang theo mệt mỏi, nhưng giọng điệu vấn rất ôn nhu.
"Không," Đinh Mùi mở to mắt nhìn thấy Quý Kiêu đang ngồi xổm ở mép giường nhìn cậu, sắc mặt không tốt lắm, dảng vẻ rất mệt mỏi, cậu duỗi tay sờ sờ trên mặt Quý Kiêu, "Các anh đi làm gì vậy?"
"Có một anh chàng thất tình nghĩ quẩn đừng ở trên tầng thượng tòa nhà 27 tầng định chắp cánh bay lượn," Quý Kiêu cười cười, "Bọn tôi phải phá cửa, lúc túm được xuống dưới rồi còn đạp tôi vài cái, suýt nữa thì tôi đã định trực tiếp ném anh ta xuống rồi."
Đinh Mùi cười, cậu rất thích nghe Quý Kiêu khinh thanh tế ngữ như vậy mà kể chuyện cho cậu nghe: "Thất tình mà lại đi nhảy lầu vậy à, đúng là đồ ngốc, tôi mà thất tình chắc chắn sẽ không đi nhảy."
"Tất nhiên, ngài là ai cơ chứ, cái chuyện nhảy lầu này không phải ngày nào ngài cũng luyện tập à?" Quý Kiêu xoa xoa cằm cậu rồi đứng lên, "Tôi đi lấy ít đồ ăn lên, trong phòng bếp có."
"Quý Kiêu." Đinh Mùi giữ chặt tay anh.
"Ơi?"
"Nếu tôi thất tình, sẽ tìm chỗ trốn đi, tu luyện ra cái đuôi sau đó biến mất."
Quý Kiêu cúi xuống rất nhiêm túc mà nhìn mặt cậu, trầm mặc một hồi lâu mới nói một câu: "Đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh này."
Lúc Quý Kiêu cầm hộp cơm cùng với Lâm Tử đang ăn trong nhà bếp đã là qua giờ cơm, Sư phó cũng không có, hai người họ bỏ hết đồ ăn thừa vào hai hộp lớn.
"Đói chết mất, cậu nói xem sao người anh em kia thể lực lại tốt vậy cơ chứ, lăn lộn cả một ngày, chân tôi cũng sắp đứt ra, thế mà cậu ta có thể chịu đươc, còn giãy dụa nữa." Lâm Tử gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng.
"Đấy là người ta thất tình, cậu mà thất tình không biết còn thế nào nữa đâu, trước tiên chắc tôi phải đem dây thừng trói cậu lại trong phòng trước, đỡ mất công cậu lại ra ngoài lãng phí công sức của xã hội." Quý Kiêu cười cười.
"Tôi còn chưa có yêu đương đâu," Lâm Tử dùng cánh tay chạm chạm vào Quý Kiêu, "Người đang yêu đương là cậu đấy, tôi không thèm miệng quạ mà hỏi cậu chuyện này."
"Nếu tôi thất tình chắc chắn sẽ không đi nhảy lầu, ngã chết quá khó coi." Quý Kiêu đậy hộp cơm lại, thất tình? Anh đúng thật là không nghĩ tới vấn đề này, nhưng nếu như có thể cùng Đinh Mùi yên ổn mà ở bên nhau, thế về sau thì sao?
Đinh Mùi tu ra chín cái đuôi rồi sẽ đi mất, vậy còn mình thì sao?
Nếu như vậy thì tính là thất tình hay là....... thất lạc?
Lúc vào phòng, Đinh Mùi đang gọi điện thoại cau mày, giọng rất nhỏ: "Vậy không có biện pháp khác à?"
Lúc nhìn thấy Quý Kiêu đi vào, cậu ngồi dậy khỏi giường, duỗi tay giữ chặt cánh tay Quý Kiêu, đầu đặt trên bụng anh, âm thanh Tô Quý bên kia đầu dây rất bất đắc dĩ:
"Chú nói, cuối cùng đều là như thế này."
"Vậy bây giờ anh ta không phải còn có thể tỉnh lại mà?"
"Một lúc tỉnh một lúc mê, thời gian tỉnh rất ngắn."
"Ngày mai tớ qua xem một chút."
"Mông cậu không đâu nữa à?"
"Hết đau rồi."
Đinh Mùi cúp điện thoại xong cũng không nhúc nhíc, vẫn dụi đầu vào bụng Quý Kiêu, một lát sau lại vén áo lên, dán trán lên mặt bụng anh, cảm giác an tâm hơn một chút.
"Tôi còn chưa tắm đâu, toàn là mồ hôi." Quý Kiêu vò vò tóc của cậu.
"Ngày mai tôi muốn đi xem Trần Tu Vũ một chút, anh đi cùng tôi không?" Đinh Mùi ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt ngấn lệ.
Nhìn bộ dạng của Đinh Mùi như thế này, Quý Kiêu sửng sốt một chút, nhanh chóng ngồi xuống ôm vai cậu: "Đi, bây giờ cậu muốn đi luôn cũng được."
"Tại sao anh lại không hỏi xem Trần Tu Vũ bị sao?"
Đinh Mùi dụi dụi mắt.
"Tôi không dám hỏi." Tối qua Quý Kiêu không thây Trần Tu Vũ là đã biết anh ta xảy ra chuyện, tuy rằng anh không biết rõ vì sao mọi người đều không sao, chỉ có mỗi tình huống của Trần Tu Vũ là rất nghiêm trọng.
Anh tổng cộng cũng mới gặp Trần Tu Vũ có một lần, nhưng thời gian quen biết cũng gần bằng với thời gian anh quen biết Lâm Tử.
Quan hệ hai người vẫn luôn rất thân thiết, cứ nhìn việc Đường Phao Phao trên game luôn luôn không đàng hoàng, làm chuyện gì cũng không đáng tin, mỗi ngày ngoại trừ chọc này chọc kia thì không làm gì khác nữa, nhưng những điều đó đều không ảnh hưởng tới "tình cảm phu thê" nhiều năm của họ. Cho nên đối mặt với chuyện Trần Tu Vũ ở ngoài đời thật có khả năng xảy ra chuyện lớn, cơ bản là anh không đủ dũng khí mở miệng hỏi,
"Trần Tu Vũ là ngự miêu nhân." Đinh Mùi ấn mắt lại.
"Danh xưng này nghe cũng ngầu thật đấy." Quý Kiêu kéo khóe miệng cười cười.
"Tôi chưa bao giờ gặp ngự miêu nhân, chỉ là nghe chú nói, anh trai của Lục Khoan cũng là, nhưng mà tôi chưa gặp qua, anh ấy cũng đã ngủ rất nhiều năm rồi." Đinh Mùi vẫn luôn ấn mắt nói chuyện, cậu không biết tại sao mình vẫn luôn muốn khóc, là vì Tô Quý hiện tại rất khó chịu, hay là vì Trần Tu Vũ sẽ giống như anh trai Lục Khoan, sẽ rơi vào giấc ngủ không biết bao giờ mới tỉnh lại.
Trần Tu Vũ đã cứu cậu rất nhiều lần, cái lục lạc mang theo linh khí của Trần Tu Vũ vẫn còn đang buộc trên cổ tay cậu, mà chủ nhân của nó lại sắp sửa rơi vào giấc ngủ không tỉnh,
Kể cả trong đầu Quý Kiêu hoàn toàn không có khái niệm gì về chuyện này, nhưng qua những lời Đinh Mùi nói này, anh vẫn đại khái có thể hiểu được, Trần Tu Vũ giống anh trai của Lục Khoan, anh ta hẳn là sẽ không chết, nhưng chỉ là không chết mà thôi.
Ngủ mà không tỉnh, so với đã chết thì có gì khác nhau? Quý Kiêu nghẹn trong lòng gần chết, đây là cái kiểu thế giới gì đây?
Trần Tu Vũ cảm giác chính mình vẫn luôn giãy dụa giữa màn đêm, anh có thể cảm nhận được, khoảng cách giữa mỗi lần bản thân có thể mở mắt ra ngày càng dài, lần nào cũng sẽ mồ hôi đầm đìa, lúc tỉnh lại đều như là hư thoát.
Có điều, mỗi lần anh tỉnh lại, đều có thể nhìn thấy Tô Quý đang chống cằm lặng lặng mà nhìn mình, đứa nhỏ này vẫn luôn ngồi bên mép giường mình, tư thế cũng chưa từng thay đổi.
"Đi nghỉ chút đi." Trần Tu Vũ nghẹ giọng nói.
"Anh đừng nói chuyện." Tô Quý nhíu mày, âm thanh phát run. Ngự miêu nhân không thể mở miệng nói chuyện, đây là cách duy nhất để bọn họ bảo toàn tinh lực, mỗi lần mở miệng đều sẽ tạo thành tổn thương không thể khôi phục.
"Không có gì khác nhau." Trần Tu Vũ cười cười, có chút chẳng để ý, nói hay không nói cũng giống nhau, đơn giản là thời gian dài hay ngắn thôi, cũng không nhiều thêm được mấy ngày.
Tô Quý không nói chuyện nữa, cậu cũng không định cưỡng cầu cái gì, Trần Tu Vũ muốn thế nào thì cứ như vậy đi, cậu chỉ cần ngồi ngốc tại đây là được.
"Cậu vẫn luôn ở đây à?" Trần Tu Vũ ho nhẹ một chút.
"Ừm." Tô Quý rốt cuộc chuyển động một chút, đứng lên rót một cốc nước đưa cho anh.
"Tại sao?"
Đúng vậy, tại sao? Tô Quý cũng không biết nữa, cậu với Trần Tu Vũ căn bản là không thân, cũng hoàn toàn không hiểu biết gì về người này, chỉ là vì một câu nói của anh, giống như là ma chú vậy.
"Cảm thấy ấm áp," Tô Quý do dự một chút, không biết một câu không đầu không đuôi vậy có làm Trần Tu Vũ thấy buồn cười không, vì vậy lại bổ sung thêm một câu, "Anh rất giống với một người tôi biết trước kia."
"Trước kia?" Trần Tu Vũ uống một ngụm nước, nhìn cái ly xuất thần một hồi, "Trước kia là bao lâu trước kia?"
"Lúc mà tôi còn là.... Một con chuột," Tô Quý ngồi trở lại mép giường, tiếp tục dùng tay chống cằm nhìn Trần Tu Vũ, "Tôi ở trong nhà một con người, anh ấy vấn luôn cho tôi đồ ăn."
"Là người tốt."
"Ừm, mỗi lần tôi bị đánh đều sẽ quay đầu chạy về tìm anh ấy," Quý Kiêu rũ mí mắt xuống, những việc này đã rất lâu rồi cậu không hồi ức lại, không nghĩ tới mấy tiểu tiết này đều còn chôn ở dưới đáy lòng, "Lần nào anh ấy cũng sẽ băng bó cho tôi, cảm giác rất ấm áp."
"Trong lòng ai cũng sẽ có điều đáng giá cho mình quý trọng cả đời." Trần Tu Vũ lại một lần nữa cảm giác được vô lực, đầu rất choáng, anh nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài, lại phải ngủ đi à? Còn tỉnh lại được sao?
"Tôi......" Tô Quý nâng mắt lên nhìn anh, muốn nói cái gì lại không nói ra nữa, nhìn biểu tình không quá thoải mái trên mặt Trần Tu Vũ, tâm tình cậu thoáng chốc chìm xuống.
"Tô Quý," Trần Tu Vũ nhắm hai mắt, cố hết sức mà cười cười, "Tôi không phải người kia, nhưng tôi cũng hy vọng cậu vui vẻ, bất kể là một mình hay với ai, luôn thấy ấm áp trong lòng, vĩnh viễn sẽ như vậy."
"Cảm ơn." Tô Quý bò đến trên mép giường, đem mặt vùi vào cánh tay.
Quý Kiêu ngồi trên bàn, trước mặt là màn hình game, nói là chơi game, thật ra là vào nhân vật, treo danh xưng "Phu quân của Đường Phao Phao" rồi đứng ngốc một chỗ.
Ngày thường online, công việc chính của anh là dọn dẹp phiền toái mà Đường Phao Phao kiếm, giết tới giết lui các loại, một cái khác là phục vụ cho Đường Phao Phao, luyện trang bị cho anh, kiếm bí kíp các thứ.
Bây giờ chỉ có một mình anh online, cư nhiên không biết nên làm gì mới phải.
Anh cúi đầu nhìn Đinh Mùi đang ôm đuôi co thành một cục trên đùi mình, cậu bé này đoán chừng cũng chán sắp chết rồi, vẫn luôn tự nghịch đuôi mình. Anh vuốt vuốt lông Đinh Móng Nhỏ, cảm giác mềm mại làm anh cảm thấy rất thoải mái, vì thế nhéo đuôi cậu nhẹ trêu, nhìn Đinh Móng Nhỏ xòe móng vuốt đuổi theo cái đuôi cào qua cào lại.
"Ngủ thôi, mệt chết rồi."
Quý Kiêu thoát game, tắt máy tính đi.
Đinh Móng Nhỏ nhảy lên giường, chạy vòng vòng tự đuổi theo đuôi của mình, rốt cục cuối cùng cũng bắt được, ngậm lấy cắn cắn, rồi lại như bị rút hết sức lực mà nhả ra, nằm úp trên giường.
Anh biết tâm tình Đinh Móng Nhỏ không tốt, nhưng anh cũng không biết hiện tại mình nên nói gì, nên làm gì mới có thể giúp tâm tình cậu tốt lên được.
Quý Kiêu liên tục xin nghỉ, điều này làm Ngũ Chí Quân có hơi giật mình, từ lúc Quý Kiêu vào trung đội đến nay, số ngày xin nghỉ mấy năm cộng lại cũng chưa quá 10 ngày, anh có chút lo lắng: "Tình trạng của mẹ cậu thế nào rồi?"
"Không có vấn đề gì lớn đâu, chỉ là tôi hơi không yên tâm, muốn đến xem thôi." Quý Kiêu nhìn Đinh Móng Nhỏ yên lặng không một tiếng động mà chuồn ra khỏi cửa phòng Ngũ Chí Quân, gãi gãi đầu một chút, cuộc trò chuyện này mà để mẹ nghe thấy được chắc sẽ chôn sống anh mất.
"Đi đi, có chuyện gì nhất định phải nói với tôi." Ngũ Chí Quân lấy đơn xin nghỉ qua ký lên.
"Cảm ơn đội trưởng Ngũ."
Ngày thường lúc dùng xe máy chờ Đinh Móng Nhỏ, nó đều chui ở trong áo khoác Quý Kiêu chỉ ló mỗi cái đầu ra, hôm nay nó lại nhất định phải đứng trên bình xăng, chân trước chống đầu xe, ngẩng cổ, cái đuôi căng ra thành một cái gậy nhỏ.
Quý Kiêu không cản nó, chỉ là chạy rất cẩn thận, sợ nó ngã mất.
Đinh Móng Nhỏ vẫn luôn hứng gió mà kêu meo ngao ngao không ngừng, giống như là phát tiết, mà cũng giống như là đang vui sướng quá mức.....
Xe chạy được nửa đường, điện thoại Quý Kiêu reo lên một tiếng, có tin nhắn đến.
Anh dừng xe ven đường lấy xa xem, là tin nhắn đến từ số máy của Trần Tu Vũ, nội dung là tên tài khoản với mật khẩu game của hắn, phía dưới còn có một câu, Phu quân, sau này giúp tôi cày cuốc, trang bị nhất định phải thật thời thượng.
"Tôi đệt!" Quý Kiêu cắn răng mắng anh một câu, lại nổ máy, nhét Đinh Móng Nhỏ vào áo, lái xe tiếp tục chạy.
Danh Sách Chương: