• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời còn chưa dứt, đám lưu manh chân như bôi dầu, đảo mắt đã chẳng thấy bóng dáng, lão Lý thấy thế, cũng tìm lí do vội vàng cáo từ, trong chớp mắt, trong ngõ hẻm chỉ còn lại hai anh em họ.

Hai người như bị định thân, mỗi người đều đứng tại chỗ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Một còn mèo hoang bị thương kêu lên, như bị thứ gì kinh sợ, oạch một cái chạy thật xa, Trình Thủy đang đứng ở dưới, bị đáp bả vai đất.

Trình Thủy mới vừa rồi còn tỏa ra uy phong tứ phía thoáng chốt mặt mày xám cịt, hắn nghĩ tới, mà tính toán chính mình có nên nhắc anh.

Nhắc tới thì cũng chẳng có gì, hắn biết tốt xấu, Nghiêm Khánh Sinh nhắc tới hắn trong lòng hắn đều có thể bốc lên hơi ngọt, chính là tực giận rất hại thân thể, anh ấy thân thể vốn không tốt, đừng giận đến ra bệnh.

Dù sao hắn nếu không có nắm chắc, cũng nhất định cảm thấy được chính mình đang rối rắm,

Yên lặng một lúc, Trình Thủy bất đắc dĩ: “ Anh, đừng nhìn, trên mặt em đâu có hoa.”

Nghiêm Khánh Sinh từ trong tâm tình phức tạp dần bình tĩnh lại, càng nghĩ càng thấy sợ, anh như cũ nhìn tay phải Trình Thủy, đưa tay nói: “ Đưa đây.”

Trình Thủy im lặng không lên tiếng, làm bé ngoan cởi vật đen trên tay xuống, Nghiêm Khánh Sinh cầm trên tay xem kỹ, nguyên lai cái này giống với móng vuốt hổ, chỉ có mặt trên thêm một cây chủy thủ, nhìn càng tạo hung sát.

Mặc dù trời tối, dao găm đó cũng hiện ra hàn quang lạnh lẽo. Nghiêm Khánh Sinh ngốc ngốc xem xong, càng muốn đoạn tuyệt tâm tư Trình Thủy, phòng thân thì được, mà mang vật này theo, hơi bất cẩn một chút đều có thể lấy mạng người.

“Yêm tâm, sẽ không xảy ra chuyện.” Trình Thủy biết anh đang lo lắng cái gì, một bước tiến lên, giơi tay dán vào dao găm vạch xuống, Nghiêm Khánh Sinh trong lòng căng thẳng, lớn tiếng trách mắng: “ Nghịch cái gì.”

Trình Thủy giương  tay mở cho anh coi: “ Không sao mà, bọn nó không đáng dùng đồ thật, hì dạo bọn nó một chút mà thôi.”

Nghiêm Khánh Sinh mắt điếc tai ngơ, vươn tay cầm tay hắn, ngón tay bẻ bằng phẳng bàn tay hắn, ngón tay cái tinh thể tím  kiếm.

Lúc này gian nan đến phiên Trình Thủy.

Nghiêm Khánh Sinh sợ hắn thật sự có vết thương, bởi vậy lúc kiểm tra cũng cẩn thận từng li từng tí. Ngón tay anh có vết chai, đầu ngón tay còn mọc ra xước mang rô, ở trong lòng bàn tay Trình Thủy đưa qua đưa lại, câu đến tâm Trình Thủy sinh ra một trận ngứa ngái, không nhịn được hơi co lại. Nghiêm Khánh Sinh lập tức lòng sinh cảnh giác, liếc hắn một cái giống như nhắc nhở, trên tay càng cầm chặt hơn.

Không biết Trình Thủy làm sao muốn rút tay về, một lòng một dạ tìm kiếm dấu vết không có trên đó.

Đạo quả thật là đồ giả, bởi vậy trong lòng bàn tay Trình Thủy tự nhiện cũng không có việc gì, Nghiêm Khánh Sinh thở phào nhẹ nhõm, “ Vẫn phải cẩn thận hơn, vật kia cũng có thể đâm bị thương.”

Trình Thủy cụp mặt, vừa này cùng với đám lưu manh như hai người khác nhua, hướng anh cáo trạng: “ Bọn chúng động thủ trước.”

Đó là đúng, đám đó có sáu người, liền càn rõ quen rồi, hắn một người một ngựa đi buông lời lễ thách thức, lời còn chưa la xong một gậy đã đánh tới.

Trình Thủy toàn bộ kể ra, chỉ cùng anh bán oan ức: “ Em nói để lại cho, nhín bọn chúng nó không thông mới động thủ, vẫn bị đánh đến mấy lần.”

Nói không thông = làm xong tổ tông

Nghiêm Khánh Sinh hoàn toàn không biết chuyện, huống hồ đám lưu manh việc xấu loang lổ, Trình Thủy nói thập phần hợp tình hợp lí, nhất thời tâm đau, vội vàng kéo quần áo hắn: “ Bị thương ở chỗ nào, nhanh cho anh nhìn.”

Trình Thủy ỷ vào mình trẻ không sợ lạnh, áo lót jiacket là một cái áo đơn, giờ đây bị Nghiêm Khánh Sinh thoải mái nhấc lên, lộ ra nửa người tinh tráng, anh vừa muốn xem, tay đã bị nắm.

“Về nhà rồi nhìn.”

Nghiêm Khánh Sinh: “Hả?”

Trình Thủy nói dối thành quen, một lèo nói: “ Em xấu hổ.”

Nghiêm Khánh Sinh: “…”

Anh thật sự không hiểu một đại nam nhân lộ ra nửa người trên có cái gì mà xấu hổ, mà chẳng có biện pháp gì, em trai anh tuổi nhỏ, da mặt mỏng cũng bình thường, huống chi cũng cùng cô gái kia quá…

Không đúng, tại sao nghĩ liền nghĩ đến đó rồi!

Anh lắc đầu vài cái, nỗ lực đem hình ảnh không hoan nghênh đó ném ra ngoài. Trình Thủy không hiểu, thăm dò mà kêu anh: “ Anh?”

Nghiêm Khánh Sinh cũng không biết làm sao, lời nói nhanh từ miệng xông ra: “ Anh hơi mệt.”

Anh cũng không phải khó chịu chỗ nào, mà Trình Thủy hỏi anh đau chân sao, anh cũng chỉ qua loa đáp lại.

Trình Thủy vì thế không nói hai lời nửa quỳ trước mặt anh, hắn vai rộng lưng rộng, nhìn rất chắc chắn: “ Leo lên lưng em đi, em cõng anh về.”

Nghiêm Khánh Sinh nháy mắt sững sờ, lập tức từ chối: “ Trên người em còn có vết thương đó.”

Trình Thủy cười, hắn cũng không cưỡng cầu nữa, đứng dạy đỡ anh: “ Được, chờ thương lành, anh cần nhớ phải cho em cõng nha.”

Kế hoạch ban đầu của Trình Thủy, tối nay không có diễn ra. Hắn vốn muốn đem mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, dẫn theo đám lưu manh đứng chờ ở cửa nhà, nói bọn chúng tự nguyện bồi tội, không cần Nghiêm Khánh Sinh tin hay không, như vậy sẽ không kiến anh phải lo lắng sợ hãi, còn lao động vốn phải trải qua dằn vặt bệnh chân. Bồi tội xong, hắn thừa dịp Nghiêm Khánh Sinh vui vẻ, đem túi lớn túi nó đồ vật lấy ra tặng.

Có thể tiết kiệm ít mấy lời nhõng nhẽo quấn lấy thân thậm chí còn có khả năng đùa giỡn vui vẻ.

Hắn hiểu rõ anh, anh ấy, đồ vật cần thiết nhất định không cần đẹp xấu, phần chính là cam lòng cùng không nỡ lòng bỏ. Đó chẳng phải là vũ nhụng ngay cả quần áo Nghiêm Khánh Sinh cũng mua không nổi sao? Ngược lại cũng không đúng, mà muốn cho Nghiêm Khánh Sinh hoa những tiền kia mua mấy thứ đí, hắn tình nguyện chịu lạnh nghiêm chỉnh một mùa đông.

Trình Thủy tối tăm nghĩ, hắn cùng Sinh ca cùng một size thật sự là quá tốt. Chỉ cần hắn kiên trì, quần áo cuối cùng vẫn cũng xuất hiện ở trên người anh ấy, an ổn bảo toàn ấm áp cho  anh ấy qua hết mấy niên kỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK