• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Khánh Sinh trải qua một ngày thấp thỏm.

Sáng sớm khi ra khỏi nhà anh quên mang sổ treo lại chỗ cũ, hành động này thực ra cũng không có ý nghĩ gì, nhưng mỗi ngày đều làm, sau một khoảng thời gian đã thành thói quen, lại như đang cùng Trình Thủy ngầm hiểu với nhau, mang chút xíu tính tình trẻ con.

Ngày hôm qua anh gần như là trốn ra khỏi nhà, mạnh miệng không thèm liếc bàn một cái, đương nhiên ném cái thói quen kia đi.

Phản ứng Trình Thủy anh đoán không được, đơn giản bắt buộc mình tập trung vào sủi cảo trên tay, mỗi cái sủi cảo được anh khéo léo cẩn thận viền hoa. Mùa đông nhiều người ăn sủi cảo, một nồi bà chủ lại dục ba lần, cuối cùng hùng hổ dời ghế dài, ngồi bên cạnh anh làm việc.

Bởi vậy, Nghiêm Khánh Sinh chỉ có kềm triệt để tâm tình mình trong bụng, một ngày anh làm đủ loại sủi cảo, đợi đến giờ tan làm, lại có thêm người muốn hại lạng sủi cảo thịt dê.

Bà chủ mang sủi cảo bưng qua, Nghiêm Khánh Sinh nhìn thời gian, tháo dây buộc tạp dề, bắt đầu thu dọn đồ đạc, bà chủ vén rèm cửa đi vào, trên mặt khó hiểu: “ Vị khách kia nói muốn gặp cậu.”

Nghiêm Khánh Sinh tưởng mình nghe lầm, ngày hôm nay anh bận rộn không ra uống ngụm nước nào, hiện tại cổ họng khàn cực kì, một tiếng a từ trong cổ họng phát ra đều khó chịu.

Bà chủ chỉ chỉ đằng trước: “ Đúng lúc hết giờ, cậu giờ xuống dưới đi, một thằng nhóc, đừng căng thẳng.”

Nghiêm Khánh Sinh biết mấy người trẻ không nhiều, có thể tinh thần đang căng thẳng. Trong nháy mắt anh có một ý nghĩ điên cuồng đề cử một người —- khó, chẳng lẽ là Trình Thủy?

Nghiêm Khánh Sinh tùy tiện để tạp dề, suốt ruột hoảng hốt liền muốn đi ra ngoài, đi ra vài bước nhận ra trên tay mình toàn là bột mì, dứt khoát đem áo bao tay lột xuống, lấy khăn lau tỉ mỉ chà xát tay, phủ sạch quần áo, mới tiếp tục ổn định bước chân đi ta tiền thính.

Tiền thính:  phòng chính, sảnh

Tiền thính đã ít người đi, chỉ còn lại hai bàn, một là một cô gái trẻ tuổi, đã ăn gần hết, đang từng muỗng từng muỗng nhỏ uống canh, còn bàn khác từ cửa tiến vào, bị cây cột tre che mất nửa bên, tiểu tử ngồi quay lưng về phía anh, sủi cảo nóng hổi đặt ở trên bàn, hắn không có động đậy.

Tiểu tử: thằng nhóc, con trai, đàn ông trẻ.

Nghiêm Khánh Sinh chỉ cần liếc cái, cả người máu nóng lên.

Là Trình Thủy.

Hắn vẫn còn mặc bộ quần áo lúc rời nhà đi, tóc tai dài hơn rồi, đuôi tóc đã dài đến cổ, hắn đưa tay sờ sờ, nghe thấy có người từ sau lưng tới gần, thuận thế quay mặt sáng, Nghiêm Khánh Sinh bị hắn nhìn một cái, trên đùi như đang buộc bao cát, làm sao cũng không động được.

Trước đây anh nghe qua có một người phụ nữ rất đẹp, trên đầu toàn rắn con, chỉ cần nhìn một cái người sẽ biến thành đá, khả năng Trình Thủy học phép thuật này đi.

Trình Thủy nhẹ giọng nói: “ Ca, anh tới đây nè.”

Trong não Nghiêm Khánh Sinh lúc trước mười phần dũng khí nay lại có ý nghĩ muốn chạy trốn, lưu lại một cái xác không cùng Trình Thủy nói động, Trình Thủy muốn anh tới gần, anh liền tới gần, ban đầu Trình Thủy còn chút bất an, bây giờ lại bị anh chọc cho cười.

“ Ca, anh thật căng thẳng.” Trình Thủy lôi kéo tay anh, đem anh ấn ngồi trên ghế bên cạnh, cái tay như mất trí nhớ vậy, cầm không buông.

Đôi mắt Nghiêm Khánh Sinh chớp chớp nhanh, nhìn đĩa sủi cảo.

Cổ họng Trình Thủy có chút ngứa, muốn uống nước mà không nỡ buông tay, dứt khoát coi  như mình ứ có tay phải, kì quặc dùng tay trái rót cho mình một cốc nước đầy, lắc lắc nhiều, để sát vào môi uống.

“ Ca, cái kia…Em có chút thật không tiện.”

Thật không tiện nên hắn đi? Nghiêm Khánh Sinh nhớ lại chữ mình viết trên vở, càng nghĩ càng không có chỗ dung thân. Anh từng này tuổi, viết mấy câu kiểu thanh thiếu niên hồi xuân, cũng thật… không biết xấu hổ.

Anh bên nay đang tích góp từng chút sức lực đỏ mặt, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh giọng cực nhỏ nói một âm tiết.

Cổ Nghiêm Khánh Sinh quay nhanh lại, chờ anh phản ứng lại, bị ánh mắt hiếm thấy của Trình Thủy eo hẹp liền ổn định lại.

Cô gái kia cúi đầu thao tác điện thoại di động, lướt qua bàn bọn họ, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trình Thủy trừng mắt nhìn, âm thanh thoáng lớn hơn chút, vẫn lập lại một âm tiết: “ Mèo.”

Nghiêm Khánh Sinh nói không ra lời.

Trình Thủy không nặng không nhẹ nhéo tay anh: “ Ca, thích không?”

Nghiêm Khánh Sinh mặt đã nóng, anh so với Trình Thủy da mặt mỏng, giờ đây đành phải run rẩy gật đầu.

Trình Thủy truy hỏi: “ Em còn là mèo?”

Đôi môi Nghiêm Khánh Sinh mấp máy, như khóc như cười, nói ra trên bảng đinh, nếu như anh trả lời, liền lại không chống chế được.

Trình Thủy kêu anh một tiếng, nghe thiệc ủy khuất: “ Em rất nhớ anh đó.”

Một tiếng này như đện một chùy sắt, lập tức đem cây đinh gắt gao đóng vào trên tấm gố, Nghiêm Khánh Sinh nhận mệnh đóng mắt.

“ Đều…Đều…”

Trình Thủy hài lòng cười một cái, đem chén sủi cảo đẩy lên trước mặt anh, tiếp đến cũng đem tô sủi cảo đẩy tới.

“ Trước hết uống chút canh đi, bọn mình ăn hết sủi cảo rồi về nhà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK