• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Thủy làm bước dạo đầu rất lâu, lâu đến nỗi Nghiêm Khánh Sinh sốt ruột. Cái người này mò sờ soạng thân cũng hôn, đem anh lật qua lật lại dằn vặt, làm cho mỗi khớp xương anh mềm ra không làm gì được, lúc đang thở gấp thì ép hỏi anh:

“ Thoải mái sao?”

“ Ca thích em sờ nơi này sao?”

Nghiêm Khánh Sinh một bó tuổi rồi vẫn lần đầu tiền thấy câu hỏi trắng trợn như thế, nhộn nhạo muốn cuộn tròn lại đứng dậy, bị Trình Thủy mộ phát nhấn xuống, hắn như phát hiện ra đại lục mới, liên tục nhiều lần, vui vẻ cực kỳ.

“ Ca ca thật mẫm cảm.”

Nghiêm Khánh Sinh sợ ngứa, đầu lưỡi Trình Thủy liếm mút eo anh, kỳ lạ anh không thấy hồi hộp, lần trước khi Trình Thủy sờ vào chỗ đó, một cỗ thiêu cháy hứng phấn đột nhiên bùng lên.

Đụng tới eo, xuống chút nữa không phải…

Phía trước anh hoàn toàn đứng lên, thẳng tắp đâm ga giường, lường trước được việc Trình Thủy chuẩn bị làm. Nghiêm Khánh Sinh cảm thấy đè lên có chút điểm khó chịu, không được tự nhiên ưỡn eo lên, vì vậy cái mông liền theo đó ngẩng cao lên.

Hôm nay anh chỉ mặc một cái quần dài, còn bị Trình Thủy gập cong lại, cái mông trắng cứ thế lộ ra, hoàn toàn như bộ dáng chủ động cầu người tiến vào.

Trình Thủy ở phía trên để lại một dấu răng, hỏi anh: “ Đồ đâu?”

Thuốc bôi trơn ở cuối giường, bị động tác của hai người họ làm rớt xuống gầm giường. Nghiêm Khánh Sinh không tin anh không nhìn thấy, nhưng anh bây giờ cùng Trình Thủy có cùng một mục tiêu, Trình Thủy muốn anh tìm, anh liền quỳ lên đi kiếm.

Trình Thủy nắm mông anh, thở dài: “ Phải tăng sức nuôi nơi này của ca ca thêm thịt mới được.”

Vừa dứt lời vật kia liền đập vào trên người hắn, Nghiêm Khánh Sinh nhẹ giọng bác bỏ hắn: “ Nói gì đó.”

Trình Thủy cười hì hì, từ phía dưới nắm eo anh, một tay mở nắp, cho tới gần ngửi.

“ Ca ca vừa nãy ngửi thứ này, đoán được vị gì chưa?”

Nghiêm Khánh Sinh nào có nhớ thứ đồ không quan trọng đó, đầu anh đèn lên tay, “ Không, không biết.”

Trình Thủy nói: “ Thật đáng tiếc, ông chủ nói qua, nhưng em quên mất rồi. Trên bao bì đều là chữ nước ngoài, em cũng xem không hiểu, không bằng ca ca niếm thử rồi nói cho em biết đi?”

Ngón chân Nghiêm Khánh Sinh hơi co lại, không lên tiếng.

Trình Thủy cũng là lần đầu tiên, bôi nhiều hay ít không có khái niệm, hắn đem hai bóp ra bôi lên tay cho vào bên trong cánh hoa, Nghiêm Khánh Sinh lập tức cảm nhận được nơi đó lạnh lẽo dính nhớm, thậm chí còn cảm nhân được chất lỏng chầm chậm chảy xuống.

Nói một lời không liêm sỉ, mông của anh liền co rút lại.

“ Nhiều lắm…”

Trình Thủy sách một tiếng, tựa hồ không tình nguyện thừa nhận, “ Ít rất dễ làm bị thương.”

Ngón tay hắn ở bên trong khe mông càn quấy, cũng quấn lấy một tầng bôi trơn dày, vừa trơn vừa trượt, khi dò vào một ngón tay, tiêu tốn rất nhiều khí lực, Trình Thủy căng thẳng kèm mới lạ thăm dò vào bên trong, phát ra tiếng nước ngượng ngùng òm ọp.

“ Bên trong ca ca thật nóng.”

Nghiêm Khánh Sinh cắn chặt môi, anh có dự cảm, một khi anh mở miệng, nhất định rất giống tiếng phụ nữ trong ngõ hẻm.

Giọng phụ nữ vừa kiều vừa mị, đàn ông nào chả thích. Nếu như anh cũng thế kêu ra,  chỉ bắt chước bừa, đừng nói làm ra chuyện đó, hơn nửa đêm đủ hù người ta.

Anh cũng nghe qua giọng nam được gọi là “ Nhị ghế tựa”, trước đây không hề nghĩ rằng, hiện tại lại không khỏi nhớ tới.

Nhị ghế tựa: một thuật ngữ xúc phạm bắt nguồn từ phía bắc Trung Quốc, dùng để chỉ đàn ông nam không ra nam, nữ không ra nữ, hay người đàn ông không có dương v*t.

Kỳ thực… Muốn loại âm thanh kia, thời điểm như thế này không có sai.

A Thủy thích đàn ông…

“ Ư!”

Trình Thủy không vui nói: “ Ca ca tự nhiên lại thất thần.”

Nghiêm Khánh Sinh không lên tiếng hắn cũng có thể hiểu, dù sao Sinh ca anh ấy mới lần đầu tiên, thẹn thùng, vừa tìm được đúng chỗ, tâm tư đều chạy đi!

Cũng may phản ứng của Nghiêm Khánh Sinh bù lại sự nhỏ nhỏ không vui đó.

Nghiêm Khánh Sinh sóng ba mươi bảy năm, xưa nay không nghĩ tới trong thân thể mình có chỗ như thế,  cái đó phân ra hai đường thẳng, một cái nối liền với não bộ, một cái nối với cái ấy ấy đằng trước, ngón tay Trình Thủy dừng mấy giây, trong đầu anh vang lên từng đợt khoái cảm, như một tầng sóng nước từng cơn từng cơn khuấy động lên.

Anh thở phào, nhẹ giọng hỏi: “ Muốn vào sao?”

Ngón tay  thứ hai Trình Thủy mới tiến vào một nửa, Nghiêm Khánh Sinh hoàn toàn không quan tâm đến nó, thân thể một chút cũng không thả lỏng, toàn lực ngăn cản hắn tiến hành bước khai thác, nghe lời này, Trình Thủy bị hắn chọc tức nở nụ cười: “ Ca, em cho rằng anh hát nhóc thỏ nhỏ ai ya.”

Hắn còn thật không biết xấu hổ, nói hát liền hát: “ Bé thỏ ai ya, giữ cửa một lát, nhanh lên một lát…”

Trình Thủy ngoan cường hát xong câu cuối cùng: “ Đệ đệ muốn tiến vào.”

Ngón tay thứ hai rốt cục trượt tiến vào thân thể ca ca.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK