Hạ Minh Nguyệt lắc đầu: “Không, tối nay tớ có hẹn rồi.”
“Vậy tối mai?”
“Ok.”
Kha Nhất Ức bê ghế ra ngồi sẵn: “Nào, mau kể đi.”
Bốn người chụm vào một chỗ.
Hạ Minh Nguyệt hắng giọng hỏi: “Lần trước các cậu nghe đến đâu rồi?”
“Trái tim của Minh Nguyệt.”
“Thế thì còn xa lắm.”
Kha Nhất Ức: “Không sao, bọn tớ có thời gian.”
“Thế tiếp nhé, nhờ chiếc bông tai Hạ Nguyệt Nhi và Cố Thiên Bá có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, Hạ Nguyệt Nhi lại càng mê đắm nam thần. Nhưng Cố Thiên Bá bận trăm công nghìn việc, như rồng thấy đầu không thấy đuôi, Hạ Nguyệt Nhi đau khổ không thể gặp mặt, ngày đêm nhớ nhung, tiều tụy hốc hác. Sư phụ Đàm không muốn thấy đồ đệ yêu của mình sa sút buồn thương nên dẫn người đến hang động Bạch nguyệt quang, nói: Con hãy chăm chi tu luyện, sau này nhất định thành tài. Nhưng sư phụ vẫn lo lắng cho cô nên quyết định đến đó ở luôn.”
Ba người kia luôn miệng cắn hạt dưa, mê mẩn lắng nghe. Hạ Minh Nguyệt uống một ngụm nước rồi nói: “Vừa bước vào động Bạch nguyệt quang, một luồng sáng trắng chói lọi đã chiếu tới. Hạ Nguyệt Nhi bị ánh sáng trắng chiếu vào không thể mở mắt được, nói: ‘Đây là báu vật phương nào mà lộng lẫy thế?’ Khi ánh sáng tan đi, cô quay ra nhìn, trời ạ! Đây nào phải báu vật, đây là thiên tiên giáng trần! Hạ Nguyệt Nhi ngơ ngẩn đứng nhìn…”
“Tua nhanh lên. Ngày nào cậu chả đăng chuyện của mình với Vương Khê lên vòng bạn bè, bọn tớ thuộc làu rồi.” Dư Tử Hảo nói.
Kha Nhất Ức nói: “Tua cả đoạn đánh nhau với yêu quái đi, bọn tớ chỉ muốn nghe đoạn có nam chính thôi.”
Hạ Minh Nguyệt cắn hạt dưa, bất bình chịu thua, những người ngồi nghe kể chuyện đều là ông lớn hết, “Lược qua 10 chương tiếp theo. Hạ Nguyệt Nhi đã có một cuộc sống rất hạnh phúc ở động Bạch nguyệt quang, có rượu, có đồ ăn, có mỹ nhân bầu bạn, quên hết đêm ngày. Nhưng mỗi lần nhớ đến quá khứ cạnh Cố Thiên Bá, cô lại thấy thổn thức. Hạ Nguyệt Nhi cứ ngỡ kiếp này hai người chẳng thể gặp nhau được nữa, cô chỉ biết khuyên mình nên buông xuống. Nhưng ông trời nào có để yên, ông khiến hai người gặp nhau lần nữa ở Bạch nguyệt quang. Gặp lại chàng, hai mắt Hạ Nguyệt Nhi đẫm lệ, thầm nghĩ: Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng. (*) Oan gia như vậy, ta làm sao quên được chàng.”
(*) Trích Thước kiều tiên – Tần Quan.
Mắt Kha Nhất Ức sáng ngời, quên cả cắn hạt dưa.
“Người muốn gặp cuối cùng cũng thấy, Hạ Nguyệt Nhi lâm trọng bệnh vì ăn quá nhiều lẩu cay, Cố Thiên Bá thay đổi thái độ băng giá nghìn năm, dịu dàng săn sóc cô. Hạ Nguyệt Nhi lâm bệnh trở nên yếu ớt, đáng thương, người lạnh lùng như Cố Thiên Bá cũng không khỏi đem lòng trìu mến. Hai người chàng đàn thiếp hát, từ thơ ca đến lý tưởng sống, tán dương lẫn nhau, rồi dần nảy sinh tình cảm —— “
“Từ từ, tớ không hiểu chỗ đây. Chúng mình ở với nhau hai năm, cậu ăn lẩu siêu cay cả tuần vẫn khỏe nhăn răng, mà sang bên đấy ăn có cái nồi lẩu bé xíu đã ngất rồi?” Kha Nhất Ức đặt ra nghi vấn.
Hạ Minh Nguyệt tận dụng khoảng trống này để uống hớp nước: “Lẩu đấy có vấn đề, tớ bị tiêu chảy. Chú Cố cũng đang ở đó. Tớ đâu thể đi ỉa trước mặt anh ấy được, bí quá hóa liều nên lừa anh ấy là tớ bị đau bụng, nhờ anh ấy ra ngoài mua thuốc cho tớ.”
Dư Tử Hảo hỏi: “Tại sao không thể đi ỉa trước mặt anh ấy?”
“Trong phần cài đặt của tớ không có chức năng đi ỉa.”
“Cài đặt gì?”
“Cài đặt làm thục nữ.”
Dư Tử Hảo hạn hán lời.
“Kể tiếp đi.” Kha Nhất Ức không thể chờ thêm được nữa.
“Kể từ đó, cả hai thường hẹn gặp nhau để bàn chuyện tranh đấu giang hồ, Hạ Nguyệt Nhi đã hiểu rõ chí hướng nam nhi của Cố Thiên Bá, Cố Thiên Bá cũng hiểu được nỗi lòng nữ nhi của Hạ Nguyệt Nhi. Hai người hoa tiền nguyệt hạ (*), nấu tuyết pha trà, anh bắt bướm, em hái hoa, tình chàng ý thiếp, chỉ thiếu một câu thổ lộ thôi.” Hạ Minh Nguyệt vô thức cười ngớ ngẩn khi nhớ đến màn tỏ tình của chú Cố, “Ưm ưm, xí hổ quá đi.”
(*) Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi hẹn hò của đôi trai gái. Xuất phát từ bài thơ của Bạch Cư Di: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền.
“Rồi ai thổ lộ?”
“Anh ấy.” Cô xoắn tay lại, “Chú Cố rủ tớ đi xem phim, rồi phát video về ánh trăng, tặng tớ đèn mặt trăng, anh ấy tỏ tình, em đồng ý! Thế là chúng tớ ở bên nhau!” Giọng cô ngọt như mía lùi, Dư Tử Hảo không chịu nổi, rùng hết cả mình.
Kha Nhất Ức bật cười, vẻ mặt khao khát: “Thích thế.”
Hứa Thu Hạnh mang vẻ mặt “Con gái tôi lớn rồi” của mẹ già, “Tớ tuyên bố cậu đã tốt nghiệp.”
Bốn người lại ríu rít để một lô xích xông chuyện nữa, lúc sắp đến giờ cơm thì cô nhận được tin nhắn WeChat của Vương khê: “[Gào khóc] [Gào khóc] Chị tiên xinh đẹp ơi, chắc bữa cơm hôm nay không ăn được rồi, em có việc đột xuất.”
Hạ Minh Nguyệt hiểu cho cậu: “Sự nghiệp của con đang trên đà phát triển, mẹ hiểu mà. Cố lên nhé!”
Thế là bốn người trong ký túc xá lại vui vẻ đi ăn tối.
Ăn xong, bốn người đi dạo quanh trường để tiêu hóa. Kha Nhất Ức và Dư Tử Hảo đi phía trước, Hạ Minh Nguyệt và Hứa Thu Hạnh đi phía sau.
“Sau này cậu tính thế nào?”
Hạ Minh Nguyệt thoáng nhìn lên ánh trăng: “Tớ không biết nữa.”
“Giả vờ đến khi cậu không làm được nữa mới thôi?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu, im lặng một lúc rồi nghiêm túc nhìn Hứa Thu Hạnh: “Tính cách có thể thay đổi, đúng không?”
Hứa Thu Hạnh kinh ngạc nhìn cô.
“Anh ấy thích thục nữ, tớ lại không phải. Nhưng chẳng ai chỉ yêu mỗi một hình mẫu lý tưởng cả… Hơn nữa, tớ thực sự có thể im lặng, khi ở bên anh ấy, tôi rất ngoan… mặc dù___” Hạ Minh Nguyệt dừng lại, “Dù có lúc cũng hơi lắm mồm… Nhưng có ai bảo thục nữ phải ít nói đâu, mọi người đều có nhiều mặt, thục nữ cũng thế mà…” Cô bắt đầu nói năng lộn xộn, cáu kỉnh gãi đầu, “Cứ tính vậy đã.”
Hứa Thu Hạnh lo lắng nhìn cô: “Nhân lúc anh ấy đang thích cậu, cậu khai thật thử xem?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu như trống bỏi: “Không, không, chờ một chút.”
“Càng để lâu càng khó nói đấy.”
Hạ Minh Nguyệt dường như nghĩ đến điều gì đó, hai mắt sáng lên: “Ơ kìa, tớ đóng thục nữ vì nghĩ anh ấy sẽ thích thục nữ mà. Giờ chúng tớ ở bên nhau rồi, tớ có thể hơi buông lỏng ra, từng chút từng chút một, để anh ấy thích con người thật của tớ.”
“Nhỡ anh ấy không thích thì sao?”
Hạ Minh Nguyệt dè dặt: “Vậy đành để anh ấy trở thành bạn trai cũ của tớ chứ còn thế nào nữa.” Đúng vậy, cô sẽ chấp nhận mọi kết quả.
Hứa Thu Hạnh nghẹn họng: “…Ừm.”
Về đến ký túc xá, Dư Tử Hảo hỏi: “Lên thư viện không?”
Hạ Minh Nguyệt cầm lấy sách, “Đi.”
Mặt Kha Nhất Ức kiểu “Các cậu điên à”: “Đã vào năm học đâu.”
Hạ Minh Nguyệt khẽ cười: “Bọn tớ học lớp thầy Kỳ.”
Kha Nhất Ức gật đầu: “Kinh kinh.”
Trong thư viện, Hạ Minh Nguyệt mở sách rồi lấy điện thoại ra. Bây giờ bên Mỹ đã 8 rưỡi sáng, không biết bạn trai cô đã dậy chưa.
Mình có nên gửi tin nhắn cho anh ấy không nhỉ? Đầu mới nghĩ mà tay cô đã bấm gửi tin nhắn “Chào buổi sáng” cho anh rồi.
Cô có chút hưng phấn, mong đợi nhìn vào cửa sổ chat. Năm phút sau, cô thất vọng cất điện thoại đi.
Chắc anh chưa đọc tin nhắn, có lẽ là đang họp.
Hạ Minh Nguyệt đọc được hai trang sách, lại cầm điện thoại lên xem rồi đặt xuống; đọc thêm hai trang sách lại cầm điện thoại lên xem rồi đặt xuống…
Dư Tử Hảo giật lấy điện thoại của cô, bỏ vào trong túi, nói nhỏ: “Đừng trẻ con như vậy chứ?”
Hạ Minh Nguyệt tủi thân: “Tớ không nhịn được.”
Dư Tử Hảo: “Thế muốn đọc sách hay chờ điện thoại?”
“Đọc sách.”
“Ừ, đọc xong tớ sẽ trả điện thoại cho cậu.”
Hạ Minh Nguyệt cũng cảm thấy mình cứ nhìn điện thoại thì chẳng thể học được, nên ngầm đồng ý, lật lại mấy trang trước, bắt đầu chuyên tâm đọc sách.
Đã hơn 10 giờ tối, hai người đang chuẩn bị về kí túc xá thì túi áo của Dư Tử Hảo rung lên, Hạ Minh Nguyệt lập tức sấn đến, hai mắt lấp lánh: “Điện thoại của tớ kêu à?”
Dư Tử Hảo lấy ra: “Vâng, vâng.”
Hạ Minh Nguyệt hưng phấn cầm điện thoại, thấy là cuộc gọi video của chú Cố, cô không đợi nổi một giây, háo hức nói: “Giúp tớ thu dọn đồ đạc nha, yêu cậu!” Rồi phóng đi nhanh như chớp.
Vừa ra khỏi thư viện, cô đã nhanh nhảu bấm trả lời: “Chú Cố!” Giọng đầy vui sướng.
Cố Minh Diệp bận rộn cả đêm, nghe thấy giọng nói quá ngọt ngào của bạn gái, anh thấy thoải mái hẳn ra, giọng anh cũng nhuộm ý cười: “Em đi đâu vậy?” Hình ảnh Hạ Minh Nguyệt lúc lên lúc xuống, rõ ràng là đang đi bộ.
“Đi đọc sách.” Hạ Minh Nguyệt nhảy chân sáo, cười rộ lên, “Đọc sách xong thì về đi ngủ nè.”
“Ngoan lắm.”
Hạ Minh Nguyệt đỏ mặt: “Không ngoan lắm đâu, lúc đọc sách cứ nghĩ đến anh thôi.”
Trời ơi, bạn gái của anh ngọt ngào quá.
“Còn anh thì sao? Vừa mới ngủ dậy?” Cô nhìn đồng hồ, “Đã hết lệch múi giờ chưa?”
“Ừ.” Cố Minh Diệp vừa mới nằm lên giường, “Anh dậy ngay đây.”
Hai người nhìn điện thoại cười ngây ngô.
Hạ Minh Nguyệt cầm được một lúc thì bị tê tay, cô đặt điện thoại xuống, thả lỏng hai giây rồi lại cầm lên. Cố Minh Diệp nói: “Anh cúp máy nhé.”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu: “Ứ ừ.”
“Vừa đi vừa nhìn điện thoại không an toàn đâu. Em về ký túc xá rồi mình nói chuyện tiếp.” Anh cúp điện thoại luôn, không cho cô cơ hội phản bác.
Hạ Minh Nguyệt vừa giận vừa vui, giả vờ hờn dỗi gửi icon “Hừ” cho anh, Cố Minh Diệp đáp: “Nghe lời.”
Hạ Minh Nguyệt chạy vội về ký túc xá. Vừa hay Kha Nhất Ức và Hứa Thu Hạnh đã chạy sang phòng bên cạnh làm móng tay, trong phòng còn mỗi mình cô. Cô leo lên giường, gửi tin nhắn cho Cố Minh Diệp: “Em về phòng rồi [ngoan ngoãn]”
Bên kia lập tức gửi video call.
Hạ Minh Nguyệt cảm thấy người bên kia hơi mệt mỏi, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh không nghỉ ngơi đầy đủ à?”
“Không phải.” Anh không muốn nói thêm bèn hỏi cô, “Hôm nay em đã làm những gì?”
“Ngồi xe, nhớ anh; ăn cơm, nhớ anh; đọc sách, nhớ anh. Xong rồi đến giờ nè!”
Trái tim của Cố Minh Diệp ngọt đến mức bay bổng, anh ho khan, kiềm chế nói: “Còn sáu ngày nữa thôi.” Có thể là năm ngày, hoặc bốn ngày, nếu anh tranh thủ thì còn ba ngày.
“Còn anh thì sao?” Cô gái nhỏ nằm trên giường, đôi chân đung đưa, “Anh có nhớ em không?” Đôi mắt to long lanh.
“Nhớ.” Cố Minh Diệp không thể kìm lại.
Hạ Minh Nguyệt tít mắt, hạnh phúc quá.
Một lúc sau, Hạ Minh Nguyệt trăn trở, thu lại ý cười, hỏi: “Em có thể hỏi anh một câu được không?”
“Em hỏi đi.”
“Chú Cố thích con gái kiểu nào ạ?”