Cô cọ vào người Tiền Bân Huy: “Anh Bân, hôm nay có ai đến ạ?”
Tiền Bân Huy liếc cô một cái, thở dài hỏi: “Tối hôm qua cô ngủ ở đâu?”
Hạ Minh Nguyệt hiểu ra ngay. Cô cười lạnh trong lòng, nhưng mặt vẫn như thường, cười nói: “Hôm qua tôi say rượu, Cố tổng sai chị trợ lý đưa tôi về nhà, nhưng chị trợ lý không biết nhà tôi ở đâu nên mới đưa về nhà Cố tổng.” Cô cố tình to giọng để hai người bên cạnh Tiền Bân Huy đều nghe được.
Có người cười nói: “Đêm qua say không biết gì à?” Ý tứ chẳng tử tế gì.
“Cũng tạm, dì nấu cho tôi canh giải rượu, buổi sáng còn uống thêm nước mật ong ấm, người của Cố tổng ai cũng tốt bụng hết.”
Người còn lại nhìn cô, mỉm cười giấu dao: “Tửu lượng của cô kém nhỉ, mới uống một hớp đã ngất. Hahahaha, lúc đấy chúng tôi còn tưởng cô đang giả vờ để trốn rượu đấy!”
Hạ Minh Nguyệt cũng cười: “Đúng thế! Nên sau này đừng ai mời rượu tôi nhé, một ly đã ngục nên ngại uống với mọi người lắm.”
Bên kia còn muốn nói gì đó nhưng Tiền Bân Huy đã cau mày, lạnh lùng nói: “Đi làm đi, buôn bán cái gì.” Rồi anh trừng mắt nhìn Hạ Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Nói oang oang thế làm gì!”
Hạ Minh Nguyệt bĩu môi: “Cây ngay không sợ chết đứng, sao phải nhỏ giọng?”
“Cô thì ngay gì?”
“Theo đuổi Cố tổng.”
Tiền Bân Huy phun hết trà trong miệng ra, trợn tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt “Cô điên rồi”: “Cô có biết Cố tổng bao nhiêu tuổi không?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu: “Bao nhiêu?”
“29!”
“Uầy, không nhận ra luôn, thời gian bỏ quên Cố tổng rồi!”
Tiền Bân Huy: “……”
Hạ Minh Nguyệt nhìn anh đầy nghi hoặc, Cố tổng 29 tuổi thì làm sao?
Tiền Bân Huy nhăn mặt, “Cô mới 19 tuổi, sinh viên năm 2. Cố tổng đã 29 tuổi, chênh nhau 10 tuổi. Dù là tuổi tác, tầng lớp xã hội hay kinh nghiệm sống đều hoàn toàn khác nhau. Cô chỉ yêu vẻ ngoài của anh ấy thôi.”
“Không phải yêu đương là tìm một người trông vừa mắt mình sao? Tại sao tôi phải tìm một người có tuổi tác, tầng lớp xã hội và kinh nghiệm sống giống hệt mình? Thế khác quái gì tự luyến?”
“Đừng đánh tráo khái niệm với tôi!” Tiền Bân Huy nghiêm mặt, “Tìm một người thành đạt hơn cô mười tuổi để yêu không đơn giản như cô nghĩ đâu. Cô xem vừa nãy ấy, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt gì!”
Hạ Minh Nguyệt hỏi: “Cố tổng kết hôn chưa?”
“Chưa.”
“Có bạn gái chưa?”
“Chưa.”
“Đủ 18 chưa?”
“Rồi.”
“Anh ấy độc lập về tài chính, tự kiếm tiền bằng năng lực của bản thân đúng không?”
“Đúng.”
“Tôi chưa kết hôn, chưa bạn trai, đủ 18. Năm 16 tuổi tôi đã tự kiếm được đồng tiền đầu tiên ____ Học phí đại học, phí sinh hoạt và các khoản chi tiêu khác tôi đều tự mình chi trả, hoàn toàn độc lập về tài chính. Tôi muốn theo đuổi anh ấy, theo đuổi bằng chính sức mình, chấp nhận gánh hậu quả, vô cùng tự nguyện, thì họ dựa vào gì để coi thường tôi? Bọn họ không tin tình yêu, nghĩ đây là thủ đoạn thương mại thì kệ họ, đâu liên quan gì đến tôi.”
Tiền Bân Huy kinh ngạc nhìn cô, ngẫm một lúc rồi dịu giọng khuyên: “Chỉ cần cô sống trong xã hội thì nhất định sẽ bị xã hội trói buộc.”
“Tôi biết.” Hạ Minh Nguyệt nói, “Nhưng dây thừng là do tự mình buộc mà. Họ chịu những ưu khuyết điểm của việc buộc dây, còn tôi chịu những ưu khuyết điểm của việc không buộc dây.”
“Nếu Cố tổng muốn buộc dây thì sao?”
“Thế thì tôi chấp nhận bỏ cuộc.”
Một mối quan hệ, dù không thành, yêu nhau, chia tay hay viên mãn… đều là kết quả. Nhiều người chỉ chấp nhận và giả định trước kết quả tốt nhất, nhưng họ không nhận ra rằng những thứ khác đều rất bình thường. Đâu phải cứ yêu là đến được với nhau, nó chỉ xảy đến khi trời ban phép màu thôi.
Tiền Bân Huy không ngờ một cô gái 19 tuổi lại có cái nhìn chín chắn về tình cảm như vậy.
Khá là ngầu đấy.
Tiền Bân Huy không biết nói gì nữa, vỗ về cô: “Tôi đã thấy rất nhiều cô gái, trước khi yêu nói một kiểu, sau khi yêu nói một kiểu, mong là cô không phải vậy.”
Hạ Minh Nguyệt híp mắt cười: “Đúng thế, người giấu bảo bối thì càng phải cẩn thận.”
Tiền Bân Huy bật cười, càng lúc càng quý Hạ Minh Nguyệt, thở dài: “Đàm Hồng đúng là dẫm phải vận cứt chó mới vớ được cô.”
Hạ Minh Nguyệt đốp chát: “Vớ vẩn, cứt chó thối thế mà anh dùng để miêu tả tôi với chị Đàm à?”
“Hừ!” Tiền Bân Huy phất tay đuổi cô đi, “Mau làm việc đi.”
“Vâng thưa anh Tiền.” Cô nghiêm túc nói: “Cố tổng đẹp trai như thế chẳng lẽ công ty không thành lập một bộ phận hằng ngày chuyên trách khoe khoang miêu tả vẻ tiên giáng trần của sếp à?” Mắt cô long lanh lấp lánh, “Tôi nguyện là bé ong mật chịu thương chịu khó làm việc trong bộ phận này, chấp hành mọi mệnh lệnh của cấp trên, tích cực, siêng năng cống hiến một viên gạch cho bộ phận, giương cao ngọn cờ xung trận!”
Tiền Bân Huy: “…” Quên mất, không được yêu đương trong công ty.
Hạ Minh Nguyệt trở lại vị trí của mình. Tuy nói lời hoa mỹ, nhưng chung quy cô vẫn chỉ là một cô gái 19 tuổi, bị người khác nhìn bằng ánh mắt coi thường, bị đàm tiếu sau lưng, vẫn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Ví dụ như bây giờ, sẽ luôn có những cặp mắt vô tình liếc qua. Hạ Minh Nguyệt bĩu môi, lấy ra một mảnh bìa cứng từ trong ngăn kéo, viết nguệch ngoạc mấy chữ, rồi lấy đôi đũa trong hộp cơm ra, nối hai đầu với nhau, buộc chặt bằng dây nịt rồi dán bìa lên. Cô lần tìm một chiếc bình hoa rỗng, đặt nó sau bàn máy tính của mình và cắm tấm biển vào chiếc bình.
Một lúc sau, bên cạnh có người không nhịn được cười thành tiếng. Hạ Minh Nguyệt không quan tâm, tập trung vào việc phân loại tài liệu chị Đàm gửi cho.
WeChat có tin nhắn, Hạ Minh Nguyệt ấn vào xem, là bao lì xì 15 tệ của một cô gái trong công ty, kèm theo lời nhắn: “Thực xin lỗi, tiên nữ, tôi đã nhìn cô ba lần.”
Lúc sau cũng có mấy tin gửi đến, có người khen cô dễ thương, có người khen cô hài hước, cũng có người bảo cô dở hơi. Hạ Minh Nguyệt nhận hết bao lì xì, tùy tay gửi phong bao lớn nhất vào nhóm “Mỹ nhân quốc sắc thiên hương”.
Ba giây sau, phong lì xì đã được nhận.
Kha Nhất Ức: “Cảm ơn bà chủ, em đi xem phim đây.”
Dư Tử Hảo: “Cảm ơn bà chủ, em đi học đây.”
Hứa Thu Hạnh: “Cảm ơn bà chủ, em đi họp đây.”
Hạ Minh Nguyệt gửi một biểu cảm “Tiểu S lãnh đạm”, tâm trạng cô đã tốt hơn đôi chút. Làm việc chăm chỉ, kiếm tiền cho sếp nào!
Trên tấm biển cắm trong bình hoa sau máy tính ghi: Tiên nữ hạ phàm, nhìn một lần trả 5 tệ. Buôn bán nhỏ, miễn mặc cả.
Buổi chiều thì chuyện này đến tai Chu tổng, anh vội chạy đến chỗ Hạ Minh Nguyệt, nhìn chằm chằm cô 5 phút. Hạ Minh Nguyệt mới đầu cũng không hiểu gì, về sau thì hơi chột dạ, cất tấm biển đi, thận trọng hỏi, “Tôi vi phạm quy định gì của công ty ạ?”
Chu tổng lấy điện thoại ra, chuyển 1500 tệ cho Hạ Minh Nguyệt, rồi nói: “Một giây liếc một cái, một phút có 60 giây, tôi nhìn cô năm phút, tổng cộng là ba trăm lần. Nhìn một cái là 5 tệ, tổng cộng là 1500 tệ. Tôi chuyển khoản cho cô rồi đấy, tiên nữ.” Anh giơ ngón cái lên, “Tuyệt.” Chu tổng nhàn nhã trở lại văn phòng.
Bên ngoài phòng làm việc im như gà ngậm thóc.
Hạ Minh Nguyệt ngơ ngác ngồi xuống, lại cắm tấm biển lên lần nữa, rồi cảm động phát khóc nhắn tin cho Đàm Hồng: “Cảm ơn chị Đàm!!!”
Năm phút sau chị Đàm gửi một dấu chấm hỏi qua.
“Chu tổng! Thật ấm áp!!” Rồi cô nhắn thêm: “Thật là hạnh phúc khi được làm việc dưới trướng một người sếp ấm áp như vậy! [Khóc to] [Khóc to]”
Đàm Hồng: “……”
Đàm Hồng: “Giữ khoảng cách với Chu tổng.”
Hạ Minh Nguyệt: “Không được, một ông chủ ấm áp như vậy, em không thể không kết thân.”
Đàm Hồng: “Chờ chị về đánh nát mông em.”
Hạ Minh Nguyệt: “[Tủi thân] Chu tổng đã giúp em mà chị, ít nhất cũng phải nói lời cảm ơn chứ?”
Đàm Hồng: “Em mắc lỗi gì?”
Hạ Minh Nguyệt bèn kể hết chuyện cho Đàm Hồng.
Đàm Hồng: “??? Em có thích Cố tổng?”
Hạ Minh Nguyệt: “[Ngoan ngoãn]”
Đàm Hồng: “Đợi chị bình tĩnh đã.”
Hạ Minh Nguyệt: “[Quấy rầy rồi]”
Vào buổi chiều, trong cuộc họp mười phút thường lệ trước khi tan làm, năm phút đầu là để tóm tắt và sắp xếp công việc của mỗi người, năm phút sau——
Chu tổng dùng ba phút để liếc nhìn từng người, khiến ai cũng bồn chồn thấp thỏm, hai phút cuối, Chu tổng buồn bã nói: “Mọi người đều làm nghề sáng tác, tầm nhìn hạn hẹp thì tác phẩm cũng thế. Thay vì ba hoa chính chòe, bàn tán về người khác, hãy dành thời gian để hoàn thiện bản thân đi. Thành lập công ty là để kiếm tiền, chúng tôi chỉ giữ chân những người có năng lực.”
Hạ Minh Nguyệt trộm liếc Chu tổng. Cảm động quá, nhưng cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ, không đáng để ông chủ phải an ủi như vậy?
Chu tổng hơi dừng lại: “Cố tổng kỳ vọng rất cao ở mọi người, anh ấy không muốn mọi người chỉ có trình độ như vậy.” Tim Hạ Minh Nguyệt loạn nhịp.
“Các vị đều là nhân tài kiệt xuất trong ngành, Cố tổng sẵn sàng dành nhiều thời gian và tiền bạc hơn cho việc bồi dưỡng nên đừng để Cố tổng thất vọng!”
Ngay lúc này, Hạ Minh Nguyệt nhận được một bao lì xì từ chàng trai đã tỏ tình với cô hôm bữa và một loạt tin nhắn.
Chàng trai không biết tên: “Hôm nay em làm anh mở mang tầm mắt đấy.”
Chàng trai không biết tên: “Hy vọng em có thể hiểu, trong số những ánh mắt nhìn về phía em, ngoài tò mò, ác ý, đàm tiếu, còn có anh.”
Chàng trai không biết tên: “Đó là ánh mắt ái mộ, ánh mắt thưởng thức, ánh mắt tán dương, chúng còn hơn nhiều so với ánh mắt ác ý kia.”
Hạ Minh Nguyệt tâm lặng như nước, đáp: “Cảm ơn. Nhưng ngày đó tôi đã bày tỏ rất rõ, rất xin lỗi, chúng ta có lẽ không thích hợp để giữ liên lạc. Mong anh đừng làm phiền tôi nữa.” Sau khi gửi tin thành công, cô cũng block anh ta luôn.
Cuộc họp kết thúc.
Hạ Minh Nguyệt là người cuối cùng rời đi. Cô đi thẳng đến chỗ Chu tổng, tươi cười khéo léo, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không cho phép từ chối: “Anh có thể gửi thông tin liên lạc của Cố tổng cho tôi không? Tôi làm rơi đồ ở nhà anh ấy, đồ rất quan trọng, nhất định phải lấy lại.”
Chu tổng không nói hai lời đã gửi một loạt thông tin đến WeChat của Hạ Minh Nguyệt: số điện thoại, số QQ, ID WeChat, địa chỉ email, số liên lạc nội bộ của công ty.
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Hạ Minh Nguyệt diễn xiếc trước mặt Chu tổng, lưu số tên là “Cố tổng”. Cô rời khỏi công ty, lên xe xong mới tạo một liên lạc mới, vẫn dòng số cũ với tên “Tâm can của Minh Nguyệt”.
Lúc này, điện thoại bật ra tiếng thông báo WeChat của chị Đàm: “Em không thể thích Cố tổng.”