• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối qua ăn lẩu, sáng nay Hạ Minh Nguyệt chui vào nhà vệ sinh ngất mãi không ra.

Mới đầu Cố Minh Diệp không để ý, 20 phút sau vẫn thấy cô ở trong nên gặng hỏi: “Sao đấy?”

Hạ Minh Nguyệt nhăn nhó, “Đau bụng.”

Cố Minh Diệp bên ngoài cũng cau mày theo, “Tối qua ăn lẩu à?”

Hạ Minh Nguyệt không nói gì.

Lại qua 20 phút nữa, Hạ Minh Nguyệt vọt ra, không đợi Cố Minh Diệp lên tiếng, đã chạy vào phòng thay đồ, thay quần áo rồi lặng lẽ vươn đầu nhìn anh.

Cố Minh Diệp nhìn thoáng qua, “Đừng ăn cay quá, hại dạ dày lắm.”

Hạ Minh Nguyệt xuýt xoa, muốn nói lại thôi.

“Nói đi.”

“Để em kể cho anh nghe một câu chuyện.”

Cố Minh Diệp tắt máy tính và nói, “Ừ.” Anh chăm chú lắng nghe.

“Ngày xửa ngày xưa, có một công chúa rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun.”

Công chúa Bạch Tuyết?

“Sau khi nàng chào đời, hoàng hậu yêu thương nàng đã phái tất cả phù thủy từ khắp nơi đến chúc phúc cho nàng công chúa nhỏ. Nhưng do sơ suất của các sứ thần, một phù thủy nhỏ nhen đã không được mời tới. Vì thế, nàng công chúa xinh đẹp và ngây thơ đã bị mụ phù thủy kia nguyền rủa.”

Bạch Tuyết lai Người đẹp ngủ trong rừng?

Hạ Minh Nguyệt liếc anh một cái, Cố Minh Diệp rất phối hợp, “Nguyền gì?”

“Bà ta đã nguyền rủa nếu công chúa muốn sống, nàng sẽ phải ăn thức ăn kịch độc trong suốt quãng đời còn lại. Khi thức ăn đó chui vào bụng, máu nàng sẽ sục sôi, mồ hôi đầm đìa, miệng ngứa ran, mặt đỏ ngầu, còn dạ dày thì đau như cắt. Công chúa chỉ có thể sống trong đau đớn như vậy suốt cuộc đời.”

Cố Minh Diệp:???

“Nhưng thật may là ___ ” Hạ Minh Nguyệt nghiêm túc, “Bà phù thủy tốt bụng chưa kịp chúc phúc đã ban phước cho nàng ____ công chúa sẽ mê món ăn độc đó, mỗi khi ăn nó nàng đều thấy rất vui.”

“Ớt cay?”

Hạ Minh Nguyệt che miệng anh lại, trịnh trọng nói: “Đừng nói chuyện, em chưa kể xong.”

Cố Minh Diệp ngoan ngoãn im lặng. Câu chuyện này nguồn gốc từ đâu?

“Bà phù thủy độc ác lại tiếp tục lời nguyền rủa nàng, nói rằng: ‘Thức ăn cực độc này không thể tiêu hóa được. Khi công chúa ăn ngày càng nhiều, thức ăn tích tụ trong cơ thể, công chúa sẽ nổ tung và chết.’ Bà ta vừa rủa xong, liền bị bà phù thủy quyền năng nhất thế giới đánh chết. Tuy nhiên, lời nguyền đã được hình thành, hoàng hậu xinh đẹp tuyệt vọng ngất đi.”

“Nhưng trời cao có mắt, vị phù thủy quyền năng nhất thế giới đã ban phước lành cho cô ____ công chúa sẽ không thể tiêu hóa thức ăn độc trong 20 năm đầu, nhưng đến năm 20 tuổi, nàng sẽ gặp được chàng hoàng tử định mệnh đời mình, chỉ cần hai người kết hôn, lời nguyền của công chúa sẽ mất tác dụng, thức ăn kịch độc sẽ được đào thải ra khỏi cơ thể theo định lượng trong khoảng thời gian từ 7 đến 8 giờ sáng, vì thức ăn dính lời nguyền rủa của mụ phù thủy độc ác nên sau khi đào thải ra khỏi cơ thể, nó sẽ bốc mùi hôi thối, chẳng khác gì linh hồn của mụ phù thủy độc ác đó.”

Hai người nhìn nhau.

Hạ Minh Nguyệt nghiêm túc nói: “Rồi rất lâu, rất lâu sau đó, nàng công chúa vào năm 20 tuổi thực sự đã tìm thấy chàng hoàng tử định mệnh của đời mình, chàng đã cứu sống nàng. Nhưng có thể là do linh hồn phù thủy độc ác không muốn buông tha, từ đó trở đi, chỉ cần nàng động vào thức ăn cực độc mà ngon mê người ấy thì lời nguyền lại phát huy tác dụng. Tất nhiên, nàng cũng nhận được sự phù hộ của bà phù thủy quyền năng nhất… Câu chuyện của em đến đây là kết thúc.”

Cố Minh Diệp nhìn cô.

Trọng tâm của câu chuyện này là… ỉa? Cô uyển chuyển hoa mỹ nói với anh rằng ăn ớt sẽ ỉa… thối?

Oscar nợ cô giải biên kịch xuất sắc nhất.

Nhưng khi Cố Minh Diệp biết cô thực sự muốn nói gì, anh không khỏi buồn cười. Để bảo vệ sĩ diện cho cô gái nhỏ, anh nói, “Anh hiểu rồi.”

Hạ Minh Nguyệt líu lo đi học. Mình đúng là cô bé đáng yêu lanh lợi.

Buổi tối về đến nhà, Hạ Minh Nguyệt vẫn mang cho anh một cuốn sách về các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội. Cố Minh Diệp đáng thương vô cùng.

Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, tối nào Hạ Minh Nguyệt cũng đọc sách đến 12 giờ đêm, Cố Minh Diệp cũng thức đợi cô.

Cuối cùng, những ngày lạnh nhất ở thành phố C đã đến. Hạ Minh Nguyệt được nghỉ đông, nhìn ánh mắt như hổ rình mồi của người đàn ông, cô hiểu: Hành trình Hạ Minh Nguyệt giúp chồng đã bắt đầu.

_____ Từ một buổi sáng không thể thức dậy.

Cô ôm chặt vòng eo đau nhức, đá người đàn ông, nói: “Mau hỏi bây giờ em ghét thành ngữ nào nhất đi?”

Cố Minh Diệp đã cơm no rượu say, hôn cô, rất nghe lời, “Bây giờ em ghét thành ngữ nào nhất?”

“Vĩnh thùy bất hủ.” (*)

(*) Vĩnh thùy bất hủ: đời đời bất diệt aka dai như đỉa đói.

Tiếng cười sảng khoái của người đàn ông vang lên bên tai, anh nghịch mái tóc dài của Hạ Minh Nguyệt, “Cảm ơn đã khen.”

Hạ Minh Nguyệt trợn tròn mắt, “Mau hỏi bây giờ em ghét thành ngữ nào thứ hai?”

“Bây giờ em ghét thành ngữ nào thứ hai?”

“Bốn bỏ năm lên.”

Cố Minh Diệp cười to, ôm cô hôn chụt một cái, khóe miệng ánh lên nụ cười, bất lực nịnh ngọt cô: “Em học mấy câu này ở đâu đấy?”

Hạ Minh Nguyệt nằm trên giường, sai anh xoa eo giúp cô, ậm ừ, “Em học khoa tiếng Trung đấy, còn cần người khác dạy hả?”

“Đồ dâm dê.”

Hạ Minh Nguyệt khẽ thở dài: Không, em không dám dê nữa, em cải tà quy chính từ lâu rồi, tâm lặng như nước.

Mắt thấy anh lại bắt đầu xoa nắn linh tinh, Hạ Minh Nguyệt kéo tay anh ra, gắt: “Bạn học, chúng ta mặc quần áo đến lớp thôi.”

Cố Minh Diệp hôn cô: “Cô giáo, 9 giờ mới vào học, anh còn chưa ăn sáng!”



Ăn xong “bữa sáng”, cả hai vào phòng xem phim. Hạ Minh Nguyệt dùng cả đêm “cắt thịt nuôi ưng” để đổi lấy một tuần dạy dỗ bí mật. Hạ Minh Nguyệt nằm lên bàn, u oán hàm xuân lườm anh ____ sự tự chủ biến thái của anh lúc chưa kết hôn đi đâu mất rồi, hả? Bị chó ăn rồi?! Có phải anh định hiếp chết em rồi lấy vợ mới không?

Cố Minh Diệp ngây thơ vô ‘số’ tội, da thịt hồng hào, mịn màng sáng láng, hai mắt long lanh nước xuân. Hạ Minh Nguyệt cầm cây thước trên bàn trà nhỏ, chọc vào ngực anh, hờn dỗi, “Anh là loại yêu quái chuyên hút máu phụ nữ để duy trì nhan sắc sao?”

Cố Minh Diệp bắt lấy cây thước, nhìn cô chằm chằm, khóe môi cong lên, giọng lả lơi: “Cô giáo có muốn thử không?”

Hạ Minh Nguyệt lập tức đàng hoàng, rút ​​lại cây thước, hung tợn: “Lên lớp!”

Bên cạnh Hạ Minh Nguyệt là chiếc bàn trà nhỏ, phía sau là ghế sô pha, xung quanh là đệm êm ái, trên bàn còn có đủ loại đồ uống, đồ ăn nhẹ. Cố Minh Diệp ngồi đối diện với cô, chân trần đạp lên thảm, ngồi thẳng lưng.

Anh giơ tay.

Hạ Minh Nguyệt nhìn qua, không nói gì, “Nào, chúng ta bắt đầu vào chương đầu tiên.”

Cố Minh Diệp đưa tay lên cao hơn.

“Chương đầu tiên là…”

Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh cô, đưa tay lên trước mặt cô.

“Nói mau!”

Cố Minh Diệp nhìn cô, chớp mắt, “Cô giáo, anh muốn uống nước cam.”

Hạ Minh Nguyệt đẩy chiếc kính có gọng nhưng không có tròng lên, hỏi: “Hồi đi học anh cũng uống nước cam trong lớp à?”

Người đàn ông đáng thương ngồi vào chỗ. Cô giáo dữ quá.

“Chúng ta bắt đầu vào bài học đầu tiên _____ viễn giao cận công.” (*)

(*) Kế thứ 23 trong 36 kế – Binh pháp Tôn Tử.

Thước kẻ, có. Bảng đen nhỏ, có. Máy chiếu, có! Hạ Minh Nguyệt bật PPT lên, muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu.

Trên PPT: “Viễn giao cận công, có nghĩa là ở xa thì giao tiếp, ở gần thì tấn công.” Đính kèm một hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi.

Hạ Minh Nguyệt nói: “Có ba quốc gia quan trọng trên bức tranh này. Quốc gia A và quốc gia B sống cạnh nhau. Họ là hai chị em sinh đôi, quan hệ tương đối thân thiết, môi hở răng lạnh, không thể tách rời. Khi anh đến thăm họ, nhớ phải đối xử bình đẳng, không thể húp người này, bỏ người kia, hai chị em họ sẽ choảng nhau đó.”

Cố Minh Diệp gật đầu.

“Quốc gia C ở phía nam, độc bá một phương, cách xa A, B khá xa. Nhưng ba quốc gia này có long mạch kết nối, rút dây động rừng. Nói cụ thể hơn, quốc gia A và quốc gia B là nước phụ thuộc vào quốc gia C, vì quốc gia C phục vụ. Nếu anh muốn tiếp quản quốc gia C, thống nhất Trung Nguyên, ông cha ta đã có câu “Cầm tặc cầm vương”. (*) Anh nhất định phải có kế hoạch tỉ mỉ, kiên trì tấn công C không bỏ. Điểm này, anh đã làm rất tốt.” Hạ Minh Nguyệt dòm anh một cái, mặt hơi đỏ lên, “Tuy nhiên, anh không thể tấn công quốc gia C dã man mà bỏ quên tình hình địch quốc của quốc gia A và quốc gia B ở phía bắc. Muốn tấn công quốc gia C thì phải giữ liên lạc với quốc gia A và B, nắm chặt long mạch trong tay, anh mới có thể nhanh chóng, tàn nhẫn, chính xác giành được chiến thắng. Đây là nội dung cốt lõi của chúng ta ngày hôm nay, hiểu chưa?”

(*) Kế thứ 18 trong 36 kế – Binh pháp Tôn Tử: bắt giặc bắt vua

Cố Minh Diệp ngẩn ngơ.

Hạ Minh Nguyệt đỏ mặt quát: “Hiểu chưa!”

Đây là tiên nữ nhỏ nhà ai vậy, muốn hôn quá đi mất. Cố Minh Diệp cố nén cười, hơi nhíu mày, “Hiểu sương sương.”

“Chỗ nào chưa hiểu?”

“Tại sao khi tấn công quốc gia C, chúng ta phải đánh chiếm quốc gia A và B? Hai quốc gia cách xa quốc gia C như vậy, nước xa không cứu được lửa gần. Anh thấy hai quốc gia đó đâu có uy hiếp được anh?”

Hạ Minh Nguyệt đảo mắt, nghĩ đến trải nghiệm bi thảm của mình, giận ứa gan: “Đúng là ngu hết thuốc chữa! Cứ chăm chăm tấn công quốc gia C thì không chiến thắng được đâu! Giữa ba nước ABC có một sợi dây kết nối vô hình, chỉ có chiếm được quốc gia A, B, thì mới có thể phá được cổng thành của quốc gia C…”

Cố Minh Diệp thực hành ngay tại chỗ, nhìn cô, “Như thế này phải không ạ?”

“…”

Hai người nhìn nhau.

Hạ Minh Nguyệt siết chặt thước gỗ, “Quay về chỗ ngay. Lớp học vẫn chưa kết thúc.”

Cố Minh Diệp vẫn tiếp tục động tác, cọ mũi lên mặt cô, giọng trầm xuống, “Vừa bảo kết thúc rồi mà? Cô giáo, cô nên giao bài tập về nhà.” Anh thơm lên má cô.

Hạ Minh Nguyệt lườm anh, “Láo toét, dám đùa bỡn giáo viên, ngồi về chỗ.”

Cố Minh Diệp trộm hương xong ngoan ngoãn ngồi lại.

Hạ Minh Nguyệt mềm nhũn người, mặt ửng đỏ nói: “Đã là quốc gia thì phải có thủ đô. Thủ đô của mỗi quốc gia là mục tiêu hàng đầu. Khi liên lạc với quốc gia A và quốc gia B, anh nên thường xuyên đến thăm thủ đô của họ, biết chửa?”

Mắt Cố Minh Diệp sâu hút, “Biết rồi.”

Hạ Minh Nguyệt hắng giọng, “Vậy buổi học của chúng ta kết thúc tại đây.”

Bạn học Cố khản giọng nói: “Thưa cô, bài tập về nhà.”

Hạ Minh Nguyệt vốn tưởng mình đã đủ thản nhiên, nhưng “bài tập về nhà” gì đó… cô đỏ mặt, “Có thể không giao được không? Hết kỳ rồi giao một thể.”

Bạn học Cố đứng đắn nói: “Không được. Học tập có hai chữ, ý muốn nói học đi đôi với tập, học mà không tập thì chừng nào mới tiến bộ?”

Nghe cũng đúng nhỉ.

Cô đoan trang đứng lên, tháo mắt kính, “Bài tập hôm nay là áp dụng chiến thuật Viễn giao cận công vào hoàn cảnh thực tế.”

“Rõ thưa cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK