Nhạc Lương Thần chắc là cho rằng không nói lại được Giang Mỹ Cảnh liền im lặng.
Tới chiều, topic đó liền hot vượt mức mong đợi.
Chỉ có điều cách hot cũng có phần cá biệt, khiến Giang Mỹ Cảnh không ngờ tới được.
Đám đông ngồi hóng tinh tường phát hiện ra trong bài viết của Lệnh Hồ Lan, ngoài nhân vật chính là giang Mỹ Cảnh và Nhạc Lương Thần ra, liên tục xuất hiện bóng dáng của một người.
Hoặc là hình nền, hoặc là mặt nghiêng, hoặc là mặt trực diện mơ hồ.
Người đó là nam thần Duy Đường danh tiếng lẫy lừng trong trường.
Có nhân sỹ chuyên nghiệp bắt đầu phân tích.
Người qua đường trong bài viết, rốt cuộc là Giang Mỹ Cảnh đang giễu cợt hình áo cưới của học bá, ám thị Diệp Nhược Nhược là người thứ ba.
Hay là có ý tỏ tình với nam thần.
Không thể không nói rằng trong lòng mỗi người đều có một đôi thanh mai trúc mã.
Nhân sỹ hóng hớt còn kết thành hai trận doanh, bên nào cũng phân tích rất chí lý.
Có người lên tiếng bất bình thay cho Giang Mỹ Cảnh.
Có người chửi Diệp Nhược Nhược là kẻ thứ ba, Nhạc Lương Thần là kẻ bạc tình.
Tới cả những bình luận dưới hình áo cưới của Nhạc Lương Thần và Diệp Nhược Nhược cũng bất ngờ biến đổi.
Mọi người lũ lượt chửi bới gái điếm phối chó, thiên trường địa cửu.
Chiến cuộc diễn biến quá nhanh, Lệnh Hồ Lan xem tới trố mắt.
Lệnh Hồ Lan cũng kiểm tra những bức hình kia, đúng là có mấy tấm xuất hiện bóng dáng Duy Đường.
Thế giới này nhất định có việc gì kì quái xảy ra.
Thực sự rất quái dị.
Điện thoại vang lên.
Một số lạ.
Lệnh Hồ Lan xùy một tiếng, không nghe.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là Nhạc Lương Thần hoặc Diệp Nhược Nhược gọi tới.
Điện thoại đổ chuông mấy tiếng xong liền dừng lại.
Một lát sau, điện thoại lại vang lên.
Lệnh Hồ Lan liếc mắt nhìn, người quen, "Lớp trưởng, có chỉ bảo gì không?"
"Mỹ Cảnh ơi! Chuyện là thế này, vốn dĩ mình cũng định mặc kệ, có điều... mình cho rằng kéo dài mãi cũng không phải cách hay, vì thế cậu xem mình có thể đưa điện thoại cho Nhạc Lương Thần, cậu nói vài câu với cậu ta được không."
"Lớp trưởng đại nhân, cậu có biết tới một câu nói... " Lệnh Hồ Lan tức bực hỏi.
"Biết, chó đi bắt chuột, lo chuyện bao đồng, gâu gâu!" Lớp trưởng lập tức học tiếng chó sủa.
"Phụt..." Lệnh Hồ Lan phì cười, "được thôi!"
"Mỹ Cảnh, mình biết cậu là người hiểu lí lẽ, mình nợ cậu một món nợ ân tình!"
Lớp trưởng cười khà khà đưa điện thoại cho Nhạc Lương Thần, vân vê tờ một trăm tệ trên tay, cười tươi như hoa.
"Giang Mỹ Cảnh, tôi và Nhược Nhược không đê hèn như cô nghĩ, khi chúng tôi chụp ảnh áo cưới chỉ muốn chụp được một album ảnh đặc biệt, vì thế mới chấp nhận đề nghị của studio, nếu như nói rằng cô gái đó giống cô, thì chẳng qua chỉ là vô tâm, cô muốn nghĩ sao là việc của cô, mong cô xóa bài viết kia đi."
Nhạc Lương Thần sợ Lệnh Hồ Lan cúp máy, nhanh chóng nói hết, sau đó thở mạnh một hơi.
"Ồ, anh chụp hình của anh, tôi gửi bài của tôi, liên quan đếch gì đến anh!"
Lệnh Hồ Lan rất tức giận.
Trên đời này có một loại người đạo đức giả, dùng tiêu chuẩn thánh nhân đong đếm người khác, dùng tiêu chuẩn tiện nhân để yêu cầu bản thân.
Thích dùng hai loại tiêu chuẩn, nhưng vẫn tỏ ra mình rất vô tội, mình rất thuần khiết.
Nghĩ thôi cũng thấy ớn.
Các người có thể dùng hai loại tiêu chuẩn.
Có điều, tôi đây không có nghĩa vụ trả giá cho sự mặt dày của các người.
Bất luận các người muốn hay không, hình ám chỉ Giang Mỹ Cảnh tức là làm tổn thương Giang Mỹ Cảnh.
Vì thế, chị đây đăng bài, chú làm gì được chị!
Nhạc Lương Thần lặng im một lát, dường như đã biết trước Giang Mỹ Cảnh rất khó thuyết phục.
"Cô ra giá đi!" Một giọng nữ vọng ra từ điện thoại.
Lệnh Hồ Lan giật mình, Diệp Nhược Nhược? Hơ, chính chủ cuối cùng cũng xuất hiện.
"Hơ! Ý gì vậy?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com