Vừa bước vào cửa liền bị Phương Hiểu Hạc đá một cái ép vào góc tường.
Phương Hiểu Hạc giơ ngón tay đỡ cằm cô lên: "Nói đi, vừa rồi ai đưa cậu về? Dấm dúi yêu người khác sau lưng mình, mình rất đau lòng!"
Trong một ngày bị đè vào tường ba lần, tất cả đều không phải là người bình thường, Lệnh Hồ Lan thực sự cạn lời.
"Khụ khụ, mình là dân thẳng!" Tuyệt đối không khuất phục thế lực cong!
"Thật trùng hợp, mình cũng là thẳng." Phương Hiểu Hạc mỉm cười côn đồ, thu chân lại, "đừng đánh trống lảng!"
"Hôm nay mình bị cướp, cũng may gặp được Duy Đường, vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát, mau rót ly nước an ủi mình đi!"
"Thật hay đùa vậy?" Phương Hiểu Hạc đưa cho cô ly nước, bán tín bán nghi.
"Đương nhiên là thật, mình có tố chất làm biên kịch sao?" Lệnh Hồ Lan chớp chớp mắt, hãy nhìn vào gương mặt ngây thơ vô số tội của mình.
"Cũng đúng, với IQ của cậu thì không thể nào biên soạn ra được kịch bản như vậy." Phương Hiểu Hạc xoa cằm.
"Lệnh Hồ Lan: "..." Không muốn nói chuyện với người độc mồm độc miệng.
Dưới sự chất vấn của Phương Hiểu Hạc, Lệnh Hồ Lan liền thành thật kể lại sự việc gặp phải ngày hôm nay.
Phương Hiểu Hạc rất phẫn nộ.
"Đúng là đồ điếm xảo trá, giở trò trên mạng đã đành, lại còn dám tìm người đối phó cậu, ghê tởm!"
"Giận thì giận đấy nhưng hiện giờ mình cũng chả có cách nào cả."
Lệnh Hồ Lan có chút rầu rĩ, hiện giờ cô cũng không biết phải làm sao cả.
Có tiền đúng là có thể làm được những việc mà người thường không làm được, ví dụ như dồn ngươi tới đường cùng, hành hạ ngươi.
Mọi được ra đều đã bị bít chặt.
Hiện giờ cô đã có thể trải nghiệm được sự khổ sợ và bi thương của Giang Mỹ Cảnh.
Cảm giác bất lực tột độ đó chỉ có thể dùng mạng sống để tranh giành lấy một lối thoát.
Vì thế...
Muốn kéo Diệp Nhược Nhược ngã ngựa, không có tiền thì chả làm được gì cả.
Làm thế nào để kiếm tiền đây, cô nghĩ tới ù đầu.
"Đã tống người vào đồn cảnh sát, chủ nhiệm khoa cũng đã đi rồi, chắc chắn sẽ phải có câu trả lời cho cậu, đừng nghĩ nhiều nữa, sẽ có kết quả thôi."
Phương Hiểu Hạc cũng rất bất lực, chỉ có thể an ủi vài câu.
"Mình biết rồi, cậu đừng lo lắng!"
"Có thể khiến Duy Đường đưa về, cậu cũng xem như trong cái rủi có cái may, nếu như Duy Đường đưa mình về, bị cướp giật mười lần mình cũng cam tâm."
"Cậu mơ tưởng nhiều rồi!" Lệnh Hồ Lan lặng lẽ tự kỷ, biết ngay cô bé này không thể nghiêm túc được lấy một phút, chỉ sợ mình cũng bị tiêm nhiễm, làm thế nào đây?
"Có điều với sắc đẹp của mình, chắc nếu được anh hùng cứu mỹ nhân một lần sẽ có thể vĩnh biệt cuộc sống độc thân." Phương Hiểu Hạc dương dương tự đắc.
Lệnh Hồ Lan: "Cậu đừng hão huyền nữa..."
#Có một người bạn cùng phòng thích chèn thêm đất diễn cho mình, ảo tưởng sức mạnh, phải làm sao đây?#
Phương Hiểu Hạc nhìn thật kỹ Lệnh Hồ Lan, bất ngờ chê bai: "Duy Đường cứu cậu, đúng là thiệt thòi cho cậu ta, nếu như mình đi ngang qua thì tốt."
Lệnh Hồ Lan có chút ngớ người, đây là cách chê bai người xấu mới nhất đó à?"
"Phương Hiểu Hạc, cậu thôi đi nhé!"
"Ha ha ha! Mình đi ăn cơm, cậu ăn gì? Mình mang về cho cậu!"
...
Đợi Phương Hiểu Hạc đi rồi, Lệnh Hồ Lan liền soi mặt mình trong gương.
Mặt trái táo không trắng nõn nà, rất hồng hào, còn có chút bầu bĩnh như em bé.
Dung mạo thanh tú ưa nhìn.
Hiện giờ cô vẫn cảm thấy mình như đang trong mơ.
Bước ra từ đồn cảnh sát, Duy Đường đưa cô về trường học nhưng lại đè cô vào tường ở góc rẽ.
"Giang Mỹ Cảnh, lẽ nào cậu không định giải thích gì với tôi sao?"
Gương mặt đẹp trai tới nghịch thiên của Duy Đường phóng to từng chút một trước mắt cô.
Cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác đẹp trai tới ngạt thở như thế nào.
"Cám ơn! Đợi lúc nào tôi sẽ mời cậu đi ăn!" Lệnh Hồ Lan nín thở, chỉ sợ hơi thở phả ra sẽ mạo phạm nam thần.
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Hơ hơ hơ, tôi nhất định sẽ làm cờ gấm tặng cậu, bên trên sẽ viết "Dám làm việc nghĩa, phẩm chất cao thượng", cậu thấy có được không?"
Lệnh Hồ Lan mặt đỏ bừng, hít thở cẩn thận, khốn nạn, sắp ngạt thở rồi, biết làm sao đây?
"Còn gì không?"
"Ngoài tiền ra, những thứ khác cậu cứ nói đi!" Lệnh Hồ Lan cúi đầu thở mạnh một hơi, cô vẫn chưa quên việc tên gian thương này mới chặt chém của cô bốn trăm tệ.
Duy Đường giơ ngón tay đặt lên môi cô: "Không định lấy thân báo đáp sao?"
"Tôi thế này, cậu cũng thích sao?" Nam thần thật sự không kén chọn sao? Lệnh Hồ Lan khá ngạc nhiên.
Duy Đường phì cười.Đọc nhanh tại Vietwriter.com