Người bóc phốt bóc trần thông tin xong liền gửi tin nhắn giục cô chuyển tiền, Lệnh Hồ Lan liền gửi tài khoản qua.
Một lát sau một người mang tên "Tuyệt Thế Hảo Kiếm" yêu cầu kết bạn với cô.
Tên cũng ngố như vậy, đúng là khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lệnh Hồ Lan chuyển 400 tệ đi, Tuyệt Thế Hảo Kiếm lập tức nhận ngay, nhìn có vẻ rất nóng vội.
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: Cám ơn nhé! Lần sau có việc thế này cứ gọi tôi, tôi sẽ giảm giá cho cậu!
Cũng Đành Bó Tay: Giảm giá?
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: 0,5% nhé?
Cũng Đành Bó Tay: Đắt vậy, không mời được.
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: ... Tiền không thể giảm, việc có thể làm thêm.
Cũng Đành Bó Tay: Thiếu tiền vậy sao?
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: Hơ hơ, nực cười! Người khác đều khổ vì nghĩ cách kiếm tiền, tôi khổ vì nghĩ cách tiêu tiền!
Cũng Đành Bó Tay: Lợi hại!
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: Tôi khổ vì suy nghĩ xem 400 tệ làm thế nào tiêu tới cuối kỳ, mệt!
Phụt một tiếng, Lệnh Hồ Lan phun nước đầy màn hình, vội lấy khăn lau khô, cũng may điện thoại không sao.
Được lắm!
Cậu ngố đáng yêu như vậy, bổn đại gia đã biết rồi!
Cũng Đành Bó Tay: ... Không có kinh nghiệm, không giúp được.
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: T.T
Lệnh Hồ Lan cất điện thoại đi, lại xem topic một lát sau đó liền mặc kệ, cầm sách tiếng Anh lên đọc.
Cho dù là sống hộ người khác một kiếp nhưng những thứ học được thì vẫn là của mình, hãy biết quý trọng!
Topic này hot một thời gian sau đó mới chìm xuống.
Diệp Nhược Nhược không ra giải thích, sự việc cũng cứ để mặc vậy.
Khi thi cuối kỳ, Lệnh Hồ Lan gặp lại Nhạc Lương Thần.
Nhạc Lương Thần trừng mắt nhìn cô, nói nhỏ: "Giang Mỹ Cảnh, không ngờ cô là loại người như vậy?"
"Tôi cũng không ngờ anh lại là người không biết xấu hổ như vậy!"
Thế nào? Có vui không? Có bất ngờ không? Có xúc động không?
Nhạc Lương Thần ngây người, không ngờ Giang Mỹ Cảnh dám đáp lại, anh ta lập tức nổi giận: Lẽ nào trước đây dịu dàng chỉ là giả bộ? Đồ lừa đảo!
"Cô có như thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không thích cô đâu!"
"Hoang tưởng là bệnh, phải chữa trị!"
Nhạc Lương Thần trong lòng vô cùng bức xúc, khi Diệp Nhược Nhược đăng bài, anh ta còn cảm thấy có lỗi với Giang Mỹ Cảnh, bây giờ xem ra đã muộn rồi: Giang Mỹ Cảnh là một ả đanh đá chua ngoa!
Bắt đầu thi.
Tiết này thi tình hình chính sách.
Môn này đơn giản chỉ là học để lấy học phần, tỉ lệ vắng mặt cực kì cao, tới lúc thi chưa chắc đã gom đủ người.
Mỗi người đều ôm tâm lý thi đại, Lệnh Hồ Lan cũng vậy.
Vì thế...
Khi cầm đề thi trên tay, mọi người đều đần mặt.
Ôi đệch, thầy giáo này lợi hại tới mức muốn lên trời!
Bài thi 100 điểm, câu hỏi thứ nhất 41 điểm:
Môn học này tổng cộng học mấy tuần?
Địa điểm học ở đâu?
Kể ra một cái tên của sinh viên thường xuyên vắng mặt.
Em cho rằng môn học này em xứng đáng được bao nhiêu điểm, liệt kê tối thiểu ba nguyên nhân.
Trong lòng vô số người đã bắt đầu mất niềm tin vào cuộc sống: Chắc chắn mình đã xuyên không, vì thế mới không học môn học này...
...
Lệnh Hồ Lan nhìn câu hỏi, liền bật cười thành tiếng.
Vãi!!!
Có trợ giúp thần thánh là thầy giáo, Nhạc Lương Thần, ngươi chạy đâu cho thoát!
Cô không hề do dự viết tên Nhạc Lương Thần.
Ai bảo anh ta gài hàng cô, việc hồi nhỏ chỉ có tên khốn này mới biết chi tiết tới vậy, dám nói cho tình mới biết để bôi nhọ cô.
Vừa hay.
Lại đây nào!
Chặt chém nào, ai sợ ai?
Sau khi thi xong, mọi người đều không về ngay mà tụm năm tụm bảy xôn xao thảo luận.
"Câu hỏi này đúng là thảm hết chỗ nói, không có chút nhân tính nào cả, làm vậy chẳng phải là bảo chúng ta hãy tàn sát lẫn nhau sao?"
"Đây là một câu hỏi đánh trượt! Xem ra phải lập nhóm đi nộp tiền thi lại thôi!"
"Ôi đệch! Câu hỏi đầu tiên cậu điền thế nào?"
"Chiêu trò của thầy giáo tôi nhìn cái là ra ngay, sao tôi có thể bán đứng bạn học được chứ, tôi điền là cậu!"
"A! Đệch, ta khinh nhất là loại người trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu như ngươi, ông đây cũng điền là ngươi, chúng ta hòa nhé!"
"A, định mệnh!"
Hai người lao vào đánh lộn, cậu một đấm, tôi một đá, đúng là sôi nổi.
...
Phương Hiểu Hạc khoác vai Lệnh Hồ Lan, ánh mắt kì quái hỏi: "Cậu điền thế nào?"
Lệnh Hồ Lan ném cho cô một ánh mắt "cậu biết mà".
"Cậu điền là gì?"
"Mình điền là không ai vắng mặt, tuy người không có mặt nhưng linh hồn luôn tồn tại bên chúng ta!"
Phương Hiểu Hạc vô cùng đắc ý, vẻ mặt tự tin mau khen mị, không sợ chế khen quá đà, chỉ sợ chế khen không đủ!
Lệnh Hồ Lan thầm dội nước lạnh: "Câu hỏi này vốn có đáp án tiêu chuẩn!"
"Có khối, sao có thể được chứ! Loại câu hỏi này sao có thể có đáp án tiêu chuẩn được?"
"Cược không?"
"Mình cược một trăm tệ! Cậu nói đi!"
Mọi người xung quanh cũng bị thu hút tới, lũ lượt vây quanh Lệnh Hồ Lan.
"Mình cược năm mươi tệ!
"Một trăm tệ!"
"Hai trăm tệ!"
...
"Được, còn ai cược nữa không?" Lệnh Hồ Lan vung tay chào mời!
"Nói mau đi, nói mau đi!"
"Được rồi, mình nói, mọi người không được quỵt đâu đấy!"
Mọi người đều bị khơi gợi trí tò mò.
Lệnh Hồ Lan vẻ mặt kiên định: "Đáp án tiêu chuẩn không phải là Tiểu Minh sao?"
Mọi người ngã ngửa!
MK, còn có đáp án này sao?
Hình như... đáp án này cũng không sai, vừa rồi sao lại không nghĩ ra chứ?
Có điều, thầy giáo có công nhận đáp án này không?
"Hừ!" Mọi người đồng loạt cười giễu cô, tụm năm tụm ba đi ra ngoài cửa.
"Đợi đã, trả tiền đi chứ!" Lệnh Hồ Lan lớn tiếng gọi.
Cô cũng rất nghèo mà, có còn tình bạn học không đây, đừng ai quỵt tiền chứ!
Cô lên tiếng, mọi người càng nhanh hơn, chưa tới vài giây đã chạy hết.
Lệnh Hồ Lan cũng đi ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn liền thấy một nữ sinh cao ráo, môi đỏ mắt sáng.
(Tiểu Minh: Nhân vật chính trong một loạt truyện cười thiếu nhi Trung Quốc, thường xuyên bị thầy giáo đuổi ra khỏi lớp học, vì thế thường xuyên vắng mặt)Đọc nhanh tại Vietwriter.com