"Tên dân đen nhà ngươi dám bảo vệ ả. Tránh ra cho ta, thứ ti tiện." Vị tiểu thư hung hăng chỉ thẳng vào Kang nói.
Mặc Chi bước lên trước mặt Kang. Mặt nạ quỷ dữ tợn làm cho vị tiểu thư run sợ. "Gì mà dân đen, gì mà ti tiện. Ta khuyên cô nên súc miệng cho sạch rồi hẵn nói được chứ. Từ đầu chỉ nhắm vào một mình ta thì cô đừng có mà đụng tới huynh ấy."
"Ha! Hay cho một kẻ thấp hèn ti tiện. Ngươi chỉ là thứ nhỏ nhoi chưa bằng một con chó thì lấy tư cách gì nói chuyện với ta! Ay dô, thái tử phi thì sao chứ! Có hai đứa huynh muội như hai ngươi đúng là xấu mặt, à không là di truyền thi hơn! Quạ đen mà muốn làm phượng hoàng."
Vị tiểu thư cười độc ác những câu nàng ta thốt ra đều là những từ gây tổn hại danh dự người khác.
'Bốp!' Nàng ta ngã xuống đất, khuôn mặt in rõ năm ngón tay. Nàng ta ôm mặt khóc chỉ Mặc Chi.
"Nga! Ta nào có làm gì là do cô mồm miệng thối quá. Câu nào thốt ra cũng thối theo nên bị trời trừng phạt đó!" Mặc Chi cười gian nhìn vị tiểu thư ngồi ôm mặt đau đớn.
"Mà ta cũng nhắc cô. Tỷ và ca của ta chớ hề gì đụng tới cô. Từ nãy tới giờ chỉ có một mình ta làm, cô dám đụng tới họ thì ta e rằng cô không còn nhà để về đâu nga!"
Mặc Chi bóp mặt của vị tiểu thư uy hiếp kèm theo một nụ cười của ác ma. Vị tiểu thư mặt biến sắc nắm tay Mặc Chi cầu xin tha thứ.
"Ngươi muốn gì ta sẽ làm theo chỉ cần ngươi tha cho ta!", "Được, ta muốn ngươi làm chứng về những việc Cao Như Viên kia làm."
Vị tiểu thư sợ khi nhìn thấy mặt nạ quỷ đó. Giọng nói này như muốn bóp chết nàng không còn mảnh xương trắng. Vị tiểu thư ấp úng giả vờ không hiểu trả lời.
"Cao Như Viên làm gì sao ta biết được ngươi tìm nhầm người rồi.", "Thật không mới nãy ta còn thấy ả nói là giúp ả dạy dỗ ta. Ta còn nghe có người đồng ý nga!"
Mặc Chi uy hiếp vị tiểu thư khiến nàng ta hết đường chối cãi và đành phải tuân lời.
"Sao ngươi biết ả nghe lời Cao Như Viên?", Mặc Chi chỉ cười và nói: "Ta chỉ nói đại thôi, ai ngờ lại là thật. Lần này ả sẽ hết đường chối cãi nữa a!"
Mặc Chi đi tới kéo tay của Kang, Kang không hiểu nàng đang làm gì mà lại tỏ vẻ mặt đó liền hỏi.
"Muội dẫn ta đi đâu?", "Huynh nhiều chuyện quá, đi theo muội là được. Mọi người cũng đi theo đi!"
"Tại sao phải theo ngươi chứ!" Hoàng đế cũng khó hiểu không biết nàng đang làm gì rồi cũng cho giải táng đám quí tộc và đi theo.
Tại phủ của Cao Như Viên.
Căn phòng đầy mùi mê hương dược. Trên giường một nam một nữ quan hệ với nhau. Cao Như Viên và Lưu Chúc Thành không hề biết mình đã sa lưới của Mặc Chi.
Đoàn người đã đi tới trước cửa phòng. Mặc Chi buông tay Kang đi tới cánh cửa.
"Đây là phủ của Như Viên."
Nàng niệm chú đưa hỏa nguyên tố thiêu đốt sạch mê hương để không để lại manh mối. Mặc Chi cười lạnh, Kang thấy Mặc Chi đứng lặng liền đi tới mở cửa.
"Để ta mở cho."
Kang mở cánh cửa, đạp vào mắt hắn là một cảnh tượng đầy ô uế mất hết thể thống.
Cao Như Viên và Lưu Chúc Thành lăn lộn trên giường lúc này cũng sực tỉnh, cuống cuồng quấn chăn gối vào người.
Hoàng đế cùng hoàng hậu theo sau vào. Hoàng hậu nhìn thấy cảnh tượng này liền ngất xỉu. Hoàng đế bùng bùng lửa giận đá đổ chậu hoa bằng sứ cạnh cánh cửa.
"Đúng là mất thể thống, nhốt hai kẻ này vào địa lao cho ta! Ngày mai đưa lên triều thẩm vấn!"
Hoàng đế dìu hoàng hậu trở về cung trong cơn tức giận và lo lắng.
Yang thấy vậy liền tới gần an ủi Kang.
Cao Như Viên giờ phút này khóc lóc nức nở chạy tới kéo áo Kang.
"Muội không biết gì cả! Là hắn hãm hại muội. Huynh phải tin muội.", Kang không nói gì chỉ nhẹ nhàng đẩy Cao Như ra rồi quay người rời đi.
"Một nơi như vậy mà lại bị hai người các ngươi làm cho dơ bẩn tới mức này chắc không phải lần một lần hai." Lưu Khải cũng cảm thấy khó chịu không muốn Yang phải phí sức lo lắng liền dìu Yang về phủ.
"Là ngươi!"
Cao Như Viên định dơ tay tát Mặc Chi nhưng đã bị người giữ lại.
"Làm tổn thương Kang cái kết này ngươi quá nhẹ đối với ngươi rồi."
Ánh trăng soi sáng thân ảnh nhỏ. Một mặt nạ quỷ dữ tợn và khát máu làm cho con người Mặc Chi tựa như tử thần muốn lấy mạng những kẻ mưu mô tham lam như đã hóa quỷ.