Mặc Chi thu dọn dược liệu cất lại vào trong nhẫn không gian. Nàng tiến tới mở cửa đi ra ngoài nhưng khi đó lại cảm nhận được hơi thở của ai đó đang ở đây.
Nhìn lên mái nhà, một nam nhân hắc y tóc tung bay trong gió cười tà mị.
"Thân là một cường giả lại thích đi nghe lén như thế à.", Mặc Chi nhíu mày nói.
"Ta chỉ mệt và dừng chân nghỉ ngơi. Nào đâu vô ý nghe được câu chuyện của các hạ.", nam nhân hắc y vừa vỗ vai của chính mình tỏ vẻ mệt mỏi nói.
"Bớt nhiều chuyện thì mới sống lâu được.", Mặc Chi tỏ sát khí, nhắc nhở nam nhân hắc y rồi rời đi.
Nhìn thấy Mặc Chi rời đi nam nhân hắc y lúc này như nở một nụ cười sủng nịnh.
"Nhím con xù lông rồi."
"Vương, tới lúc đến yến tiệc rồi.", một nam nhân hắc y khác quỳ xuống nói.
"Dường như ngày nàng ấy sống lại sẽ không còn xa.", cả hai ngươi đều biến mất theo làn gió.
Mặc Chi lúc này thì đi ngay đến chỗ yến tiệc.
"Ngươi nói không thích mà.", Huyền Ly bây giờ lại tỏ thái độ coi thường.
"Không thích là không thích, nhưng không thích không ăn được. Nên ta phải đi ăn.", Mặc Chi lúc này vừa ôm bụng vừa đi tới.
Trở mặt nhanh như cái bánh tráng, chưa bao giờ hắn lại thấy có một người vì đồ ăn mà bỏ cả lập trường của mình, Mặc Chi là đối tượng kiểu như vậy.
Mặc Chi vừa tới nơi thì cả phòng đang ăn tiệc uống rượu. Một đoàn ca kĩ chuẩn bị đi vào, tên thái dám đứng ngoài cửa nhìn thấy Mặc Chi tưởng lầm là một trong số ca kĩ tiến cung liền cho người kéo nàng đi thay quần áo.
"Chuyện gì thế này, đám người này đưa ta đi đâu vậy?!", Mặc Chi khi không bị kéo đi trong một căn phòng. Sửa soạn một hồi lâu, Mặc Chi trong một bộ vũ y màu trắng. Khuôn mặt trang điểm. Đôi mắt xanh lam làm cho nàng càng thêm quyến rũ và vô cùng có sức hút. Mọi vũ nữ đều mang theo một chiếc khăn che mặt, đến cuối cùng tháo ra nếu khăn ai được nhặt thì người đó tối nay sẽ được thị tẩm.
"Cái *** gì thế này. Đi ăn mà sao thành vũ nữ mất rồi.", Mặc Chi đen sầm u ám bị đám người thái giám kéo tới đoàn ca kĩ.
"Mời các vị thưởng thức tiếc mục của đoàn ca kĩ vô cùng nổi tiếng bậc nhất kinh thành.", nhị vương gia vừa nói xong tất cả vũ nữ đi vào. Mặc Chi đứng sựng người không biết chuyện gì xảy ra. Thái giám đứng ở cửa thấy Mặc Chi không vào liền đẩy mạnh một cái.
"Tên thái giám đáng ghét!", Mặc Chi tức giận muốn giẫm nát chân tên thái giám.
Huyền Ly lúc này vô cùng đắc ý nhân cơ hội cười nhạo. "Nha đầu ngươi cũng có ngày hôm nay! Ha ha!!", "Im đi lão yêu quái!"
Xung quanh Mặc Chi nổi lên từng ngọn lửa ma trơi với gương mặt vô cùng u ám.
Người dự tiệc là bốn vị giám khảo của ba nước. Thứ nhất là Hàn Tử Linh, viện trưởng của học viện Hà Hoàng của nước Ngải Toa đại diện. Thứ hai là Đại hoàng tử của nước Chư Hoàng - Cung Vô Kị làm đại diện. Thứ ba là Vương Tử của nước Du Đường thuộc Đại lục Kim Tinh, Ngô Hải Nam. Thứ tư là Đại trưởng lão của học viện Bách Thường, Mộc Hoàng.
Cả bốn vị được an bày vị trí ngồi bên trái hoàng đế. Còn các tinh anh và các vị còn lại sẽ ngồi bên phải.
"Hiếm khi các vị tới đây thì hãy thưởng thức yến tiệc ngày hôm nay.", Hoàng đế nói một cách rất hào phóng.
"Vậy ta sẽ không khách khí nữa.", vương tử đứng dậy cười đa tạ.
Từng vị vũ nữ bước vào, Mặc Chi xếp cuối hàng vũ nữ, ai nấy nhìn thấy mĩ nữ đều đỏ mắt nhìn theo. Khi Mặc Chi tiến vào thì tất cả nam nhân bên trong phòng đều xôn xao bị hút hồn.
"Đó là.", "Mặc Chi mà!", Hồ Ngọc Uyển khi nhìn thấy Mặc Chi xếp cuối hàng đi vào thì xém tí nữa hô to.
"Sao muội ấy trong đoàn ca kĩ này.", Ngôn Hy Thành tuy cũng đỏ mặt nhưng cũng quay lại hỏi.
Đám sư huynh, sư tỷ ngồi bên dưới lúc này đều bất ngờ. Nhạc nổi lên, các vũ nữ bắt đầu biểu diễn, Mặc Chi muốn nhanh kết thúc việc này nên cũng nhìn mọi người mà bắt chước nhảy múa.
"Cô nương có đôi mắt xanh lam kia đúng là có khí chất!", "Đúng vậy, rất xinh đẹp. Ta muốn lấy nàng ta về làm thiếp, à không! Làm vợ mới đúng.", Đám quý tộc nam bên dưới nhìn Mặc Chi nhảy múa mà nảy sinh ý đồ bất chính.
(Ad: Mấy chú muốn đi tù lắm cơ à! )
Ngũ trưởng lão nhìn thấy Mặc Chi trong tình trạng thế này cũng chỉ biết cười mà thưởng thức.
Vũ điệu kết thúc. Các vũ nữ dở khăn che mặt tung lên trời. Mặc Chi định rời khỏi nhưng bị một vũ nữ khác kéo khăn che mặt ra.
Khăn của Mặc Chi rơi trúng chỗ của vương tử. Vương tử nhặt chiếc khăn lên và hỏi.
"Khăn này là của vị nào.", Mặc Chi định rời đi trong im lặng nhưng vũ nữ bên cạnh lên tiếng chỉ vào Mặc Chi.
"Ta, không phải. Chỉ là hiểu lầm mà thôi.", Mặc Chi vẻ mặt tránh né.
"Muội ấy đen đuổi thật. Đi tới yến tiệc để ăn vậy mà lại thành vũ nữ bất đắc dĩ.", Cao Hoành Thí và Hữu Thanh Đằng vỗ tráng thở dài.
"Chỉ tới ăn tiệc mà cũng không yên với các người.", Mặc Chi búng tay một cái, quần áo ngay lập tức trở về như cũ.
Chiếc mặt nạ quỷ khát máu xuất hiện trên mặt làm mọi người cảm thấy run sợ trước sát khí vô hình.
"Haizz, là ta không có phúc hưởng. Mĩ nhân đi mất rồi tại hạ cũng không cần ở đây nữa. Cáo từ.", Vương tử nhìn thấy bộ dáng Mặc Chi lúc này thì cười trộm sau đó là rời đi.
"Chuyện này là sao? Người lúc nãy là ai?", hoàng đế vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Hồi hoàng thượng. Người lúc nãy là một trong những tinh anh được đưa đến đây.", Nhị trưởng lão vội đứng dậy giải thích.
Sau khi nghe xong thì hoàng đế vô cùng tức giận sai người đi chặc đầu tên thái giám đưa lầm người.
Mặc Chi trên đường trở về phòng. Vừa mở cửa bước vào thì thấy hắn nằm ở trên giường của nàng.
"Ban đem ban hôm mà lại chui vào phòng của khuê nữ, không biết liêm sỉ.", Mặc Chi nhìn thấy hănd trên giường lập tức đóng ngay cánh cửa.
"Ta nghe nói nếu nhặt được khăn của ai thì người đó phải thị tẩm cơ đấy!", vương tử cười một cách đắt ý.
"Đó là đồ của người khác, không phải của ta thì mắc gì ta phải thị tẩm cho Vương tử.", Mặc Chi định rời đi thật nhanh chóng nhưng lại bị một sợi dây vô hình kéo ngược lại vào trong phòng.
"Nga! Vậy sao?"
Mặc Chi lúc này bị đè xuống giường. Vương tử nằm ở phía trên.
"Tên vô lại! Tránh xa ta ra!", Mặc Chi cố gắng chống trả nhưng không được. Vương tử này thực lực mạnh hơn nàng.
Vương tử giở chiếc mặt nạ quỷ ra. Một gương mặt vô cùng giận dữ đang nhìn hắn.
"Thật dễ thương.", Vương tử nhìn thấy có hơi đỏ mặt.
Mặc Chi thừa cơ hội ngồi dậy dùng đầu đụng vào đầu của vương tử thật mạnh.
"Nga! Xù lông thật rồi.", vương tử tuy đau nhưng không tức giận còn cười sủng nịnh.
"Tên biến thái!", Mặc Chi ra quyền định đánh vương tử một cú thật mạnh nhưng lại bị hắn trả ngược ôm nàng vào trong lòng.
"Ta sẽ làm cho nàng hồi tâm chuyển ý làm tân nương của ta.", vương tử hôn nhẹ lên trán của Mặc Chi. Động tác của hắn lúc này đúng thật là rất ôn nhu.
Mặc Chi mặt hơi đỏ vùng ra. "Nằm mơ!"
Mặc Chi vừa nói xong, vương tử cũng ngay lúc đó biến mất.
"Lần đầu tiên có ngươi có thể ép mình tới mức đường cùng như thế này.", Mặc Chi nhặt lại chiếc mặt nạ mà nói với Huyền Ly.
"Ngươi tốt nhất nên đề phòng người này.", Huyền Ly giận dữ đáp trả lại rồi biến mất.
"Lão yêu quái làm sao thế nhỉ. Mà thôi kệ hắn đi.", Mặc Chi suy nghĩ một hồi lại bỏ qua. Nàng chỉnh lại quần áo rồi đi kiếm thứ gì đó để lót dạ.
"Ngày xui xẻo gì thế này. Ăn thì bị bắt làm vũ nữ. Về phòng đi ngủ gặp ngay trúng một tên biến thái mới gặp lần đầu bảo ta làm tân nương của hắn. Thật là."
Huyền Ly bên trong Long điện lúc này thì lại nổi một cơn thịnh nộ ngầm. Ai biết được lúc này Huyền Ly đang nổi máu ghen mà mất hết lí trí chứ!