Kiều Tiên, Thuyên Tiểu Kiều, Thuyên Tình Họa bị chất nhầy dáng chặc tại chỗ, quần áo tan chảy gần hết hầu như không còn một mảnh vải che thân la hét sợ hãi.
"Chỉ là hai con cóc cấp tôn giả. Sao các ngươi không mau giết nó cứu chúng ta!", Kiều Tiên vô cùng phách lối ra lệnh. Không khí im lặng bất chợt. Kiêu Hư hậu đang tiến về phía của Kiều Tiên phóng cái lưỡi dài.
Một lưỡi đao bay ngang qua xém cắt đứt được chiếc lưỡi của nó.
"Ha! Bên ngoài không có tác dụng thì vào bên trong vậy.", Mặc Chi cười lạnh phi thân vào trong miệng Kiêu Hư hậu.
Trước khi đi nhắn nhủ những người còn lại phải tiêu diệt được Kiêu Hư vương.
Mặc Chi tạo tiếng động mạnh để cho Kiêu Hư hậu phát giác được mà cuốn lấy nàng bên trong.
"Vào rồi!", mọi người lập tức triển khai ngay kế hoạch ban đầu định sẵn. Bạch Vũ sẽ là người động thủ.
Tất cả mọi người bắt đầu gây ra thật nhiều tiếng động ở mọi hướng để đánh lạc hướng Kiêu Hư vương. Nó lập tức bị thu hút điên cuồng đuổi theo nhưng xung quanh nó đâu đâu cũng là tiếng động. Bạch Vũ lúc bây đang đứng trên cây đợi thời cơ.
Thấy Kiêu Hư vương đã vào vị trí đánh giấu. Tay rút ra một thanh chủy thủ bạc nhảy khỏi cành cây.
Kiêu Hư tức giận bắt đầu dồn năng lượng để phun ra chất nhầy ăn mòn. Ba lần liên tục bắn ra. Bạch Vũ đợi thời cơ khi nó chưa kịp đóng lại.
Thân thủ nhanh nhẹn cắm thanh chủy thủ bạc vào lỗ phun trên lưng của Kiêu Hư vương.
Thanh chủy thủ bạc trên lưỡi còn có tẩm chất độc nên ngay lập tức Kiêu Hư vương cẩm thấy vô cùng đau đớn rồi gục ngã trên đâm bùn hôi thối.
Bạch Vũ dùng chủy thủ rạch bụng Kiêu Hư lấy thú hạch.
"Nhiệm vụ hoàn thành.", Bạch Nhiên Thùy thở phào nhẹ nhỏm. Mọi người đều vui mừng, cả ba người kia cũng được giải thoát khỏi dung dịch ăn mòn. Trên thân không còn một mảnh vải nên xấu hổ vô cùng lấy một bộ y phục khác thay vào.
Nhưng bên thái tử ai nấy cũng đều không cười. Mặc Chi lâu như vậy vẫn chưa ra nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
Hồ Ngọc Uyển và Cao Hoành Thí đều không dám nghĩ đến những điều tồi tệ. Cầu nguyện cho Mặc Chi trở về.
Mặc Chi lúc này đang....
"Ya hú! Cầu trượt này dài vô tận à? Ngoằn nghèo vãi.", Mặc Chi sau khi bị cuốn vào miệng đang trên đường rơi xuống một khúc ruột dài vô tận của Kiêu Hư hậu.
Một khắc sau.
Mặc Chi rơi xuống một nơi đầy âm u. Xung quanh toàn là máu. Mặc Chi bước xuống nhìn ngó xung quanh.
"Ra đây là bên trong của một con cóc. Đúng là nhiều cơ quan thật mà cũng thối chết đi được.", Mặc Chi vừa đi vừa bịt mũi. Nếu người thường mà ngửi cái này thì hồn bay phách táng. Người chết nghe mùi này có khi còn sống lại.
Mặc Chi đi thêm một lúc nữa thì thấy một thứ sức mạnh đang ẩn nấu xung quanh nàng. Mặc Chi im lặng cảm nhận vị trí của nó. Nàng bước tới ba bước, thú hạch màu xanh thẩm phát sáng. Mặc Chi nhanh chóng cắt đứt sợi dây kết nối của thú hạch và Kiêu Hư.
Kiêu Hư hậu giật mình. Nó cảm nhận được thú hạch của nó đã bị cắt đứt.
"Kiêu Hư hậu cho ta có được thú hạch này cũng coi như là hời lắm nga!", "Ngươi dám!"
Kiêu Hư hậu nghe thấy giọng cười đắc ý của Mặc Chi thì biết Mặc Chi đã ra tay với thú hạch của mình. Khi nuốt vào thật quá là sơ sẩy.
"Cầu xin ngươi trả lại thú hạch cho ta.", Kiêu Hư hậu nhẹ giọng nài nỉ.
"Muốn ta trả cũng được. Cho ta biết Chuc Nhiễm ở đâu.", Mặc Chi ngồi trong dạ dày của Kiêu Hư đắc ý uy hiếp.
"Chúc Nhiễm nó, ở dưới đầm lầy này có một hang động mọc đầy Chúc Nhiễm. Ta nói rồi, nguói hãy tha cho ta!"
Kiêu Hư hậu trong đầu đang suy tính một kế hoạch để trả đũa. Khi Mặc Chi trả lại thú hạch thì sẽ cho dịch tan chảy chạy vào. Thế nào thì Mặc Chi cũng chết.
Mặc Chi lạnh giọng trả lời lại. "Thả ta ra trước! Ta nhất định sẽ trả."
Kiêu Hư hậu không có tính kiên nhẫn liền cho dịch tan chảy đi vào trong bụng làm cho Mặc Chi không còn mảnh xương.
"Ha! Còn có chiêu này.", Mặc Chi triệu hồi thủy nguyên tố đóng băng dòng dịch tan chảy thành một dòng sông băng trong bụng Kiêu Hư hậu.
Thủy nguyên tố đóng băng hết tất cả mọi thứ bên trong. Bên ngoài, Kiêu Hư hậu dần dần bị đóng băng. Mặc Chi đâm lủng bụng Kiêu Hư hậu ra ngoài. Mặc Chi cười lạnh búng tay một cái nhỏ giọng kêu. "Nổ!"
Kiêu Hư hậu bị đóng băng, khi nổ những khối băng chứa thịt của Kiêu Hư hậu bay tứ tung. Nghe được tiếng nổ vang trời bọn người đứng bên này giật mình.
Nhìn thấy một thân ảnh trên đám mây trở về sau vụ nổ.
"Mặc Chi!", Mặc Chi vừa tới nơi thì Cao Hoành Thí và Hồ Ngọc Uyển chạy tới ôm chầm lấy nàng mà khóc.
"Muội làm gì mà lâu ra quá vậy? Biết ta lo lắm không?", Mặc Chi gạt nước mắt của hai cô nương đang lo lắng cho nàng lúc này bảo họ đừng khóc nữa. Đánh nhau hay gì đó thì nàng có thể giải quyết nhưng những giọt nước mắt này thì nàng không thể đỡ nổi đâu!
"Suôn sẻ chứ!", Bạch Vũ nhìn thấy Mặc Chi trở lại cũng vui lây.
"Ngươi nghĩ ta là ai!", Mặc Chi nở một nụ cười vô cùng tự tin.
"Còn nữa. Ta biết được Chúc Nhiễm ở chỗ nào.", "Ở đâu?"
Cả bọn người đồng thanh hỏi.
"Đừng có hét vào mặt ta như thế. Chúc Nhiễm mọc ở bên dưới đầm lầy này. Nhưng mà trời đã tối rồi, sáng ngày mai rồi hãy lên đường."
"Chết tiệt! Lại phải lội bùn.", Thuyên Tiểu Kiều cau có.
"Vậy ngươi có thể đứng ở trên này canh hoặc về trước mà!", cửu công chúa cảm thấy con người này thật đáng ghét. Bây giờ rất muốn cắt luôn cái lưỡi của Thuyên Tiểu Kiều cho chó ăn ngay lập tức!
"Chúng ta đêm nay sẽ nghĩ ngơi ở đây!", thái tử đứng chỉ đạo và phân chia khu vực cho mọi người. Ngày mai sẽ là một ngày đầy vất vả đối với mọi người từ trước đến giờ