Chương 20
Cả nhà đều phản đối bọn họ ở cùng nhau, trời tuyết rơi dày, Tạ Mẫn Hành quỳ. gối ở từ đường đên ngắt đi, lúc đó ông nội Tạ mới buông lỏng: ‘ ‘Con có thê quen cô ta, nhưng không thể vào cửa nhà họ Tạ ông.
Tạ phu nhân cũng có ngăn cách với Tạ Mẫn Hành vì chuyện này, gần đây là vì Vân Thư gả vào của, bà ây mới nói đôi ba câu với Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành cảm thấy ông nội có thê buông lỏng r một lân thì sẽ có cách khiến ông nội đồng ý.
Nhưng, người tính không bằng trời tính! Nửa đường lại xuât hiện một Vân Thư.
Lúc Vân Thư tỉnh lại, đầu vẫn còn choáng váng, cô tay giơ lên nhìn thấy truyện dịch, giọng nói lắm bẩm: “May mà ngất đi.”
.
Tạ Mẫn Hành rót nước thì nghe Vân Thư nói, anh lập tức hỏi: “Cô cảm thấy may khi bản thân ngất xĩu sao?”
Vân Thư ngước mắt lên: “Sao anh lại ở đây?”.
Tạ Mẫn Hành nhìn cô một cái, tiếp tục rót nước: “Tại sao không đi khám bệnh, mà muốn tự gánh vậy?”
Vân Thư giơ tay lên nhìn cây kim trên nh bàn tay: “Chuyện nhỏ, cái này có à gì.”
“Có sức ngồi dậy không? Uống ít nước trước đi. Lát nữa người giúp việc sẽ đến đưa cơm.” Tạ Mẫn Hành đưa ly nước qua.
Vân Thư nhận lầy nhấp một ngụm, miệng ướt đẫm: “Chuyện gì xảy ra với tôi vậy?”
“Chấn động não nhẹ, cảm lạnh, còn có… quá đói.”
Vân Thư đặt tay lên bụng: “Khó trách bụng tôi cứ luôn kêu ùng ục.”
Tạ Mẫn Hành thấy cô chỉ chú ý đến đói bụng, không quan tâm chút nào đến chân động não, nhịn không được nhắc nhở: “Cô còn có chân động não nhẹ.”
Vân Thư bĩu môi nói: “Tôi nghe rồi, không phải là nhẹ sao, không có gì đáng ngại. Lúc nào thì thức ăn đến vậy?” Lòng của Vân Thư đều đặt ở đồ ăn, mặc kệ chắn động não nhẹ hay nặng, cô đều không thèm để ý, hoàn toàn không đặt ở trong lòng. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Tạ Mẫn Hành thầy dịch dinh dưỡng vận còn chảy xuống, Vân Thư lại đói rôi sao?
Tạ Mẫn Hành cầm lấy điện thoại rồi lại buông xuông, nhìn về phía ánh mắt Vân Thư nói: “Vân Thư, xin lỗi.”
Vân Thư gật đầu: “Chấp. nhận lời xin lỗi của anh. Anh mau gọi mang cơm đến đi.”
“Anh…” Vân Thư đồng ý, không cảm thấy rất qua loa.
Vân Thư nghỉ ngờ: “Sao vậy? Biêu cảm này của anh là gì vậy”? Lúc nào thì thức ăn đến?” Cầu nào cũng nhắc đến đồ ăn, xem ra là thật sự đói bụng.
Ánh mắt Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư càng ngày càng không hiểu người vợ mà mình cưới vào cửa.
Cuối cùng cơm cũng được đưa đến, là cháo trăng thanh đạm, Vân Thư ăn đến thấy đáy.
Lau miệng xong, cô hỏi: “Khi nào tôi xuất viện?” Vân Thư đặt bát xuÔng, trong lòrg lại nghĩ đến thịt cá, vừa nghĩ đến đã chảy nước bọt, cá dưa chua, thịt luộc, sườn nướng cay, gà ót mây nhưng cô chỉ có thể ắn chúng khi xuất viện.
“Bị chắn động não nên cần quan sát thêm mây ngày nữa.” Tạ Mãn Hành rút một tờ giây lau khóe miệng và hai má Vân Thư. Vừa lau trong lòng vừa chửi bới, ăn một bữa cơm cũng dính được vào mặt.