Chương 57
“Vào đi.”
Vương Huy thoạt nhìn trung quy trung quy, là một người bình thường, từ lúc tiên vào văn phòng đã quy củ đứng ở trước bàn làm việc của Tạ Mẫn Hành: “Tổng giám đốc, anh tìm tôi?”
“Ừm, tôi muốn biết tại sao chúng ta lại đầu thầu thất bại mảnh đất Bhb nam thành phó?” Ảnh mắt thâm thúy của Tạ Mẫn. Hành ngồi trên ghé nhìn Vương Huy sợ hãi.
Chẳng lẽ tổng giám đóc biết rồi sao?
Không, không thê nào.
Tim Vương Huy đập nhanh hơn, trước trán xuất hiện mô hôi nhưng anh ta lại không nhận ra: “Tông giám đốc, tôi hoài nghi công ty có nội quỷ.”
Nói như vậy độ tin cậy có lẽ sẽ rất cao. Trong lòng Vương Huy giãy dụa, an ủi bản thân.
Con ngươi Tạ Mẫn Hành nhạy bén nhìn thấy Vương Huy không bình thường, anh hỏi thêm: “Nói xem tại sao anh lại nghi ngờ vậy.”
Mồ hôi ở thái dương Vương Huy đọng lại, Vương Huy không đề ý, anh ta chìm Vào ký ức: “Sau khi chúng tôi ngôi xuồng, người dẫn chương trình vừa bắt đầu đầu thầu, chúng tôi vẫn luôn tăng giá, lúc chúng tôi tăng lên một trăm triệu thì đã không còn ai đấu thâu với chúng tôi nữa, bồng nhiên bát động sản Hạo Tường trực tiếp hét giá một trăm năm mưoi triệu, đây là điểm mắu chốt của chúng ta, nhưng bọn họ lại trực tiếp cướp đi, nên tôi nghi ngờ đã có người trực tiếp nói cho anh ta biết giá của chúng ta, nên bọn họ mới không kiêng nê gì trực tiếp tăng giá.”
Tạ Mẫn Hành nhướng mày, thâm ý nhìn Vương Huy: “Giám đốc Vương nóng như vậy sao?”
Vương Huy vẫn cúi đầu, bị Tạ Mẫn Hành hỏi, ngắng đầu mạnh mẽ, chạm tới tầm mắt, khiên anh ta nói chuyện đều trở nên lộn xôn: “Tôi, Cơ ;hê yêu, tổng giám đốc, là vì cơ thể yêu.” Sau đó không ngẩng đầu lên nữa, không dám nhìn thẳng Tạ Mẫn Hành.
“Được, tôi biết rồi, đi xuống đi, việc này đừng lên tiếng cho bên ngoài, chú ý sức khỏe.”
“Vâng.” Khoảnh khác đi ra khỏi trong phòng làm việc, Vương Huy thở ra một hơi thật dài. Không thê không nói, khí tràng của Tạ Mẫn Hành quá mạnh, mạnh đến sợ hãi.
Tạ Mẫn Hành dời công ty về thành phố A, đấu thầu có ý nghĩa lớn như thê lại xảy ra việc bắt lợi, lúc này năm ngón tay của Tạ Mẫn Hành gõ lên mặt bàn có tiết tấu, lập tức cầm lấy điện thoại di động khai báo một số việc, mới lao vào công tác.
Cao Duy Duy trở về nước từ Cannes, vừa xuống máy bay đã lập tức gọi điện thoại cho Tạ Mẫn Hành, làm như không có chuyện gì xảy ra: “Mãn Hành, em trở về rồi, cùng nhau ăn cơm đi?”
Tạ Mẫn Hành từ chối nhận: “Không cân đâu.”
Hai người họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì, nên cũng không cân thiết đi ra ngoài ăn cơm.
Cao Duy Duy: “Mẫn Hành…”
Cô ta còn muốn nói gì đó nhưng Tạ Mẫn Hành đã cúp điện thoại, trước giờ anh làm việc rất sạch sẽ lưu loát, có thể nói là một người nhẫn tâm.
Cao Duy Duy có thể xem như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, tiếp tục giống như trước kia, nhưng hiện tại đã không thê.
Anh cúp điện thoại, thì điện thoại của Vân Thư lại gọi tới: “Alo, việc gì?”
“Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với tôi sao?” Vân Thư thờ phì phì.