Chương 43
Mẹ, Mẫn Tây lớn rồi, em ấy CÓ SUy nghĩ của riêng mình, có thê là vì thi không tốt, không muốn đề người khác biết nên đã trốn đi. Hoặc là đi ra ngoài tụ tập, vừa hay điện thoại di động hết pin, có lẽ sau một đêm em ây sẽ trở về.” Vân Thư trần an Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân dùng sức nhéo cổ tay Vân Thư: “Lúc đó sao tìm được con?”
Cổ tay Vân Thư rất đau: “Con tự làm âm quân, âm một đêm, Sáng sóm hôm sau, tự mình chạy vê.”
Tạ phu nhân vội vàng chất vần: “Mẫn TÂY: sẽ trở về chứ?”
Vân Thư nghe thấy giọng điệu này, biết rõ Tạ phụ nhân đã hòa hoãn rât nhiều, cô chắc chắn nói: “Vâng.”
Nhưng Tạ phu nhân vẫn lo lắng, đầu ngón tay đêu trắng bệch, bà ây cũng muốn đi ra ngoài nhưng bà á ây không biết lái xe.
Tạ phu nhân tự trách và hồi hận đều được Vân Thư nhìn rõ, cô thăm dò hỏi: “Mẹ, mẹ cũng muôn đi tìm sao?”
Tạ phu nhân gật gật đầu: “Vân Thư, mẹ không tĩnh tâm được.”
“Nhưng mẹ, trạng thái này của mẹ đi ra ngoài sợ là không an toàn.”
“Không có gì là không an toàn cả, Vân Thư, trong lòng mẹ khó chịu.”
Lần đầu tiên Tạ phu: nhân lộ ra sự yêu đuối của bà ây ở trước mặt Vân Thư, bà ấy bát an.
“Nhưng một mình ông nội ở nhà.”
Vân Thư cũng do dự, nêu như giữa đường mẹ chông có chuyện gì, Nội chẳng phải là thêm dầu vào lửa sao.
Đến lúc đó Tạ Mẫn Hành không những phải tìm em gái mà còn phải lo cho sự an nguy của mẹ ruột, Vân Thư không muôn thêm phiền phức cho Tạ Mẫn Hành, cô muốn giải quyết phiền phức cho anh.
Tạ phu nhân không ra khỏi cửa ngay tứC ‘tRấp chính vì trong nhà còn có một ông già có tuổi cần phải chăm sóc, nhưng là ai cũng không thể sánh với cột nhục trong lòng mình: “Quản gia bên cạnh ba có thê chăm sóc, Vân Thư, con biết lái xe không?”
Vân Thư gật đầu, quả thật bên cạnh ông nội có rât nhiêu người chăm sóc, người giúp việc trong nhà còn nhiều như vậy: “Mẹ, con biết. Nhưng chúng ta ra ngoài, con cần nói với Mãn Hành một tiếng, anh ây sẽ rất lo lắng.”
“Trên đường đi chúng ta nói có được không?”
“Được. Mẹ, chúng ta nói trước, trên đường mẹ không được xuống xe.’ Nói đền đây, Vân Thư đến phòng thay đồ lấy hai chiếc áo khoác dày, câm chìa khóa xe, dẫn theo Tạ phu nhân ra ngoài, sau khi ông nội Tạ nhìn thây: “Hai người muôn đi đâu?”
“Ông nội, bọn con muốn đi tìm Mẫn Tây.” Vân Thư dừng bước.
“Bậy bạ, vẫn chưa tìm thấy Mẫn Tây, hai đứa ra ngoài có chuyện thì làm sao. Ở nhà cho ông.” Ông nội Tạ tức giận, người nào người nây đều không biệt bót chuyện, yên tĩnh ở nhà đợi tin tức không được sao.
Tạ phu nhân nghe vậy, đỏ hốc mắt tiền lên nói: “Ba, Mẫn Tây. mắt tích, người làm mẹ như con giờ phút này không thể ngồi yên trong nhà được, ba, con muôn ra ngoài tìm Mẫn Tây.”
Ông nội Tạ không nhìn lấy bọn họ, ý tứ rất rõ ràng: Không có thương lượng gì cả.