“Tuy chỉ là xương cốt, cũng không nên đánh như vậy chứ. Q_Q”
“Đau quá, đau quá, đau quá.”
“Biến thành quỷ còn bị bắt nạt.”
Một màn khóc lóc thảm thiết trên thuyền Burley.
“Tôi nói.” Chung Ly che trán, “Mấy người sợ cái lông ấy.”
Đám thuyền viên tủi thân nhìn thoáng qua Chung Ly: “Tô điểm bầu không khí một chút mà.”
“Tại vì bọn họ gọi, chúng tôi cũng không thể không trả lời.”
“Trông có vẻ chơi rất vui.”
Chung Ly cảm thấy mình không chống đỡ được lời nào.
“Arthur! Tu!” Roger ở phía đối diện đang thúc giục bọn họ.
“Chúng ta phải đi.” Siren nói với Chung Ly.
“Đi mau, đi mau, đi mau.” Chung Ly vội gật đầu. “Không đúng, đợi chút, cái rương của tôi.” Chung Ly không đợi mấy người kia kịp phản ứng, chạy “bịch”, “bịch”, “bịch” vào buồng nhỏ trên thuyền.
“…” Siren đành phải xoay người ra hiệu Manson phái thuyền nhỏ đến thuyền Burley trước.
Manson ở phía đối diện nhận được chỉ thị của Siren, hạ thuyền nhỏ xuống sườn thuyền.
“Tôi về rồi!” Chung Ly gào to chạy ào ào ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền, rương gỗ trong ngực được bọc lại thật chặt chẽ, kín đáo.
“Chúng ta có thể đi.” Siren nhìn xung quanh dưới thuyền, thuyền đón người đã tới đứng đợi ở bên dưới thuyền Burley.
“Hai người nhất định phải nhớ chúng tôi nha.”
“Bình thường không có việc gì thì trở lại thăm một chút!”
“Không nên học tập thuyền trưởng chúng tôi, phải biết cải tà quy chính nha!”
Bảy bộ xương khô đứng thành một hàng, Chung Ly thề rằng y thấy được trong hốc mắt đen như mực kia chảy ra chất lỏng màu xanh nhạt.
Đám người kia… Chung Ly đột nhiên nghĩ đến điều gì, lộ ra một nụ cười xấu xa.
Siren bên cạnh đã bắt đầu đi xuống thang dây.
Chung Ly ba bước thành hai tiến lên, níu lấy áo Siren, đưa mặt tựa vào bên mặt Siren.
Từ một góc độ nào đó, hai người giống như là đang hôn.
Bọn xương khô nhỏ: o(≧ 口 ≦)oo(≧ 口 ≦)o
Thuyền viên thuyền Maryanne: (*/ω*)(*/ω*)
“Ngươi đang làm cái gì?” Siren không hiểu nguyên do nhìn Chung Ly đưa mặt sáp đến rồi trở về.
“Không có gì. Chào hỏi một chút.” Chung Ly đứng thẳng lên, buông Siren ra.
“Không nhớ có kiểu chào hỏi này.” Siren nhìn Chung Ly, nói: “Có ý gì?”
Chung Ly vỗ vỗ vai Siren, nghiêm túc trả lời: “Sinh sôi không ngừng, phồn vinh hưng thịnh.”
“…”
Không nhìn một đám hai mắt ngấn lệ lưng tròng bị bỏ lại phía sau, trong tiếng biểu đạt vui sướng của con thuyền Burley. Chung Ly và Siren trở về trong vòng tay của thuyền Maryanne.
“Cuối cùng cũng đã trở về! Tụi tôi lo muốn chết!” Manson, Roger nửa lôi nửa kéo Siren đi, đi ôn chuyện. Những thuyền viên khác liền giải tán.
Chung Ly liếc mắt liền trông thấy An vẫn cứ luôn gặm quả táo.
“Nè! Tôi về rồi!” Chung Ly sôi nổi đi đến bên cạnh An, chỉ vào thuyền Burley biến mất ở chân trời, nói: “Thấy không! Thuyền ma!”
“À.” Miệng An cắn quả táo.
“Sao cậu bình tĩnh vậy?”
“Thuyền ma mà thôi, cứ gặp suốt, thuyền trưởng bọn họ không chừng cũng muốn chinh phục toàn bộ cảng biển.” An giải thích.
“Vậy mấy người thét lên cái lông gì?”
“Tô điểm bầu không khí một chút.”
Thật ra thì thuyền Burley là chị em với thuyền Maryanne chứ gì.
“Được rồi.” Chung Ly nhớ lại một vấn đề rất quan trọng. “Mấy người không biết tụi tôi chưa lên thuyền sao?”
“Biết.”
“Vậy tại sao mấy người vẫn xuất phát?”
“…” An ném hột trong tay đi, xoay người rời khỏi. “Tôi còn có việc, đi trước.”
“Này này này!!!” Tùy tiện bịa một lý do giải thích một chút cũng được! Khốn khiếp!
Ánh trăng trong vắt như nước, thuyền Maryanne theo cơn sóng tiếp tục chạy về phía trước, không biết bến bờ.
~OoO~
Từ sau vụ thuyền Burley, Chung Ly cũng ít khi nhìn thấy Siren, thỉnh thoảng cũng chỉ là vội vã lướt nhìn.
“Cả ngày nhốt mình trong phòng cũng không biết đang chơi trò gì.” Chung Ly càu nhàu với An.
“Mấy ngày không gặp, anh đã nhớ anh ta?” An nhảy lên thùng gỗ, ngồi xuống.
“Đơn giản là tôi thấy hiếu kỳ.” Chung Ly liếc An một cái. “Kể về hoạt động săn gái đẹp lần trước của cậu ra sao?”
An đột nhiên im lặng.
“Đúng là không thành công.” Chung Ly trêu đùa.
Giọng của An hơi buồn buồn: “Tôi gặp Ian.”
“Cái gì!” Mắt Chung Ly sáng rực lên, thằng ngốc to xác kia mà cũng đi? “Nhanh, nhanh, kể tôi nghe chút!” Lại có chuyện mắm muối dưa cải để nghe rồi.
“Chính là chuyện của hai ngày trước.” Lần này An hết sức thẳng thắn thành khẩn. Kể chuyện xảy ra ở St.Paul.
Không có mùi son phấn nồng nặc, mấy cô gái nhảy mặc váy dài lộng lẫy ở giữa đám khách qua lại không ngớt, cầm một ly lại một ly rượu để trên bàn.
Mục đích của những người đàn ông không cùng màu da đi đến nơi này đa số là tìm thú vui, hiếm lắm cũng sẽ có một hai vị khách chỉ vì rượu nho nồng độ cao, cùng với những vũ điệu quyến rũ này.
An đặt ly rượu trong tay xuống, lau miệng, cậu cũng không phải đến đây xem mấy cô gái nhảy múa!
An đứng dậy từ chỗ ngồi, vị trí của mỗi vị khách đều có ít nhất một cô gái tiếp khách, chỉ có mỗi cậu, lẻ loi, thỉnh thoảng có cô gái đi ngang qua, cũng chỉ là quăng đến một ánh mắt ngập tràn tình thương của mẹ.
Không công bằng, không công bằng. An dốc rượu vào miệng, nhìn bên cạnh bằng ánh mắt hung dữ, Ian ngồi trong góc bàn, không sai, cái tên ngốc to xác. Anh nề nếp quy củ ngồi trên ghế, trên mặt là nụ cười ngượng ngùng. Còn bên cạnh là một đám con gái. Không sai, là một đám.
Mấy cô gái mỉm cười dán lên người Ian, ngón tay thon dài xẹt qua ngực, gương mặt, cánh tay Ian.
An đã cắn nát một cái răng bạc.
Có lẽ là chất cồn trong rượu quá cao nên gây họa. An xông đến chỗ ngồi của Ian, đẩy một đám con gái ra, ngồi thẳng trong lòng Ian.
“Anh không yêu tôi sao?” Đôi mắt An ngập nước.
Ian bị hù dọa đổ mồ hôi lạnh đầy người, tay chân luống cuống, không biết làm sao.
“Nói yêu rồi mà? Tại sao vừa xoay người liền tìm con gái?” giọng của An càng thêm uất ức.
“Tôi, tôi, không phải, tôi không phải…”
Ian ấp úng lập tức nói không ra lời. Thật vất vả điều chỉnh lời nói thật tốt, muốn giải thích: “Thật ra…”
“Rồi sau đó?” An đột nhiên ngừng lại, Chung Ly liền hỏi đến cùng.
“Sau đó tôi ngủ.”
“Cái gì! Thời điểm mấu chốt như vậy mà cậu lại có thể ngủ được!”
An không thèm để ý Chung Ly nữa.
Lẽ nào để cậu nói với anh ta, thật ra là bản thân đã làm một chuyện sai lầm sao? (làm một chuyện sai lầm: thật ra ở đây là “đại ô long” (con rồng đen lớn), có nghĩa là làm sai chuyện gì đó rất tức cười, cho nên tui đổi lại cho dễ hiểu:v)
Nhớ tới mấy cô gái kia đột nhiên dùng đầu ngón tay được sơn bóng kia véo mặt mình, vẻ mặt tươi cười gian xảo.
“Thật là một đứa bé đáng yêu.”
“Ian quả nhiên trưởng thành. Người trẻ tuổi nha.”
“Ghen tị, ghen tị.”
Sau đó, cái tên ngốc to xác bên cạnh lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng nhìn, nói: “Thật ra mẹ của chúng tôi là bạn bè. Dì ấy nhìn tôi trưởng thành.”
Nghiến răng! o( ̄ 皿  ̄///), có nằm mơ cũng không nghĩ đến!
An nhảy xuống thùng gỗ, muốn rời khỏi. Thuyền Maryanne lại lắc lư dữ dội.
An và Chung Ly bất ngờ, không kịp đề phòng, té lăn quay trên mặt đất.
“Chuyện gì vậy?” Chung Ly từ dưới đất bò dậy.
An đứng lên, nhìn về phía đầu thuyền, nói: “Có thể đã xảy ra chuyện.”
Nhìn theo tầm mắt của An, một bên mặt lá cờ rêu rao vắt trên không trung.
Chung Ly và An đều nhận ra, đó là người anh em của thuyền trưởng khiến người ta chán ghét. Thuyền của Bonnie.