Chí ít là, An thấy vậy.
Toàn bộ đều có đôi có cặp, thuyền trưởng vẫn theo đuổi phía sau thuyền phó, cái tên Chung Ly và Siren đã chuyển sang cuộc sống hạnh phúc mặt dày, không biết xấu hổ. Ngay cả con gấu lớn Ian kia cũng nếm thử, chạy đến một cửa hàng bán hoa ở bến cảng, tìm một cô gái.
Cậu mới không tin con gấu lớn này sẽ tìm được phụ nữ.
Cho nên… Để chứng minh, chỉ là vì chứng minh điều đó, cậu mới len lén theo dõi Ian một chút.
Thuyền trưởng có tình cảm đặc biệt với bến cảng này là có nguyên nhân, ở đây gọn gàng sạch sẽ, toàn bộ kiến trúc đều lấy màu trắng và màu xanh da trời làm màu chủ đạo, mỗi người đều nho nhã lễ độ, mang theo mỉm cười.
Đối với thuyền trưởng mà nói, ở đây chính là thánh địa để nói lời yêu thương.
An mua khăn quàng cổ thuần màu trắng ở quầy hàng bên đường, ở đây ngay cả bán khăn quàng cổ cũng thích bán khăn quàng cổ sáng màu.
An che kín đầu, chỉ lộ ra đôi mắt. Len lén theo đuôi con gấu lớn ở phía trước.
Dường như Ian rất rành vị trí của cửa hàng bán hoa, chẳng mấy chốc liền đi tới cửa tiệm hoa.
An vội núp sau một đống rương cách đó không xa. Ló ra ngoài nhìn xung quanh.
Ian mỉm cười nhìn cô gái đi ra từ cửa hàng bán hoa. Tóc dài xõa vai màu nâu đậm, ngũ quan nhu hòa, mắt rất lớn, cười rộ lên ngọt ngào. Cô mặc quần dài màu xanh dương nhạt, trong tay đang cầm một bó hoa xinh đẹp.
Mấy năm nay ở trên thuyền Maryanne, An từng xem qua không ít bức tranh, cô gái này cứ như là đi ra từ trong bức tranh. Chẳng trách Ian thích cô ta. Trong lòng An lặng lẽ định nghĩa quan hệ của bọn họ là thích và được thích.
Ian nhận lấy hoa, hơi ngượng ngùng xoa xoa tóc, đổi lại là nụ cười thân thiện của cô gái kia.
Hôm nay, Ian đổi một bộ đồ gọn gàng, rửa mặt sạch sẽ, tóc cũng hơi sửa sang, lộ ra cái trán trơn bóng, thật ra thì nhìn vậy, con gấu lớn cũng rất anh tuấn nha.
Trai tài gái sắc, đúng là xứng đôi. An bĩu môi, trong lòng có chút xíu mất mát, cái con gấu lớn này, lại còn có người để thích…
Phủ khăn quàng cổ trên mặt khiến An cảm thấy rất khó chịu. Hay là trở về thuyền Maryanne đi. An nghĩ vậy.
Xoay người, An bước nhanh hơn, rời khỏi cửa hàng bán hoa.
An chưa trở về thuyền Maryanne, trên thuyền đang tràn ngập hormone yêu thương, cậu sợ bị hun chết.
Ở chỗ này không cung cấp nơi cho hải tặc uống rượu ầm ĩ, tất cả các cửa tiệm đều yên tĩnh, không có chút thú vị gì. An đành phải mua chai rượu, ngồi một mình trên tảng đá ngầm bên bờ biển. Bây giờ là lúc thủy triều xuống, ừ, khiến cậu cảm thấy hơi hiu quạnh.
An nhìn đường chân trời ở phía xa, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt u buồn. Nhưng kết quả là… thất bại.
“Thật con mịa nó phiền.” An ném chai rượu trong tay ra ngoài, không nhịn được mà văng tục.
“An! An! Cậu ở đây!” phía sau truyền đến giọng con gấu lớn.
Hừ! Cậu rất tức giận, không muốn nói chuyện với tên đó.
“An.” Ian chạy “phịch”, “phịch”, “phịch” đến tảng đá ngầm, ngồi xuống, nhưng phát hiện An quay đầu sang một bên, không có phản ứng gì với anh.
“Cậu sao vậy?”
“Hừ!”
“Hồi nãy cậu có hơi là lạ.”
“Cái gì mà ‘hồi nãy’?” An hỏi.
“Thì là cậu ở chỗ cửa hàng bán hoa che đầu nhìn lén tôi đó.” Ian nháy nháy mắt, nói.
… Tui ngụy trang thất bại tới vậy hả?
“Sao anh biết đó là tôi?”
“Bởi vì ánh mắt của cậu đó.” Ian cười nói, “Bất kể là cậu có biến thành hình dạng gì, chỉ cần cậu nhìn về phía tôi, tôi có thể nhận ra cậu ngay.”
“Cái… cái quỷ gì.” Chết mất, chết mất, con… Con gấu lớn này sao lại nói năng nho nhã đến vậy.
“Có phải rất quái lạ hay không, tôi cũng cảm thấy vậy.” Ian hơi ngượng ngùng cúi đầu. “Rora nói cho tôi biết, phải nói lời tỏ tình thích hợp chút. Nhưng hình như tôi không biết mấy thứ này…”
Ngốc! Lời như vậy còn muốn con gái tự nói ra. Thật không biết tại sao Rora kia lại coi trọng anh.
“Cô ấy còn nói cho tôi biết phải đưa hoa tươi…”
Thì bản thân cô ta không phải mở tiệm bán hoa sao.
“Nhưng tôi thấy hoa tươi không hợp với cậu, nhất định là cậu sẽ cảm thấy đàn bà quá.”
Ê, ê, cái gì! “Anh đang nói cái gì?” An nghe không hiểu ý của câu vừa rồi.
Ian lặp lại lần nữa, “Tôi nói hoa tươi không hợp với cậu.”
“Hợp với tôi? Không phải anh đang theo đuổi Rora sao?”
“Tôi không hề! Tôi chỉ lãnh giáo cô ấy vài chuyện.” Ian lớn tiếng phủ định, nói.
An mờ mịt, “Hả?”
“Tôi… Tôi… Thật ra… Tôi…”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Tôi… Tôi…”
“Nếu không nói thì tôi đi.”
“Tôi thích em!” Ian “vò đã mẻ lại sứt” cầm lấy tay An, “Tôi hi vọng sau này em chỉ nhìn một mình tôi!” Rora nói, con trai có đôi lúc phải cứng rắn một chút! (Túy: cụm từ “Vò đã mẻ lại sứt” là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ nữa, nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.)
“…” An im lặng không nói lời nào, trong đôi mắt xinh đẹp không nhìn ra được tâm tình.
Ian hơi chùn bước, có phải anh quá lỗ m ãng hay không? Ian rút tay lại. “Xin lỗi, tôi lỗ m ãng…”
“Đồ ngốc.” An nhẹ giọng nói.
Cơn gió bên bờ biển vẫn luôn mang theo cảm giác lạnh lẽo, tanh mặn, còn cả mùi tự do. Cậu yêu biển cả, yêu sự tự do của nó. Nhưng bây giờ cậu đã tìm được thứ quan trọng hơn, cậu có thể vì nó mà vứt bỏ tất cả.
Môi An nhẹ nhàng chạm vào môi Ian, một nụ hôn nhàn nhạt.
“Tôi cũng vậy.”
Mùa xuân, thật ra cũng không xem là một mùa hỏng bét nhỉ?
—— Hết phiên ngoại. ——