Chu Kính Niên mở cửa cùng Phương Tranh vào nhà, đang ở trên sô pha ngủ Tuyết Nhi nghe được động tĩnh lập tức ngẩng đầu nhìn nhìn, thấy là cháu trai đã trở lại liền đứng ở trên sô pha duỗi duỗi tay chân, kéo cái đuôi to nhảy xuống, một chút cũng không sợ đi đến chân hai người nơi này cọ cọ, nơi đó cọ cọ.
Tuyết Nhi là con mèo lông dài màu trắng lúc còn nhỏ đã được bà ngoại nhặt về nuôi dưỡng đến nay đã mười mấy năm.
Chu Kính Niên cầm lấy lược chải lông của Tuyết Nhi đưa cho Phương Tranh, nói: “Nó không sợ cậu vậy cậu chải lông cho nó đi, tôi đi nấu cơm.”
Phương Tranh cầm lược ngốc ngốc, cậu chưa tiếp xúc qua động vật mềm mại như vậy. Tuyết Nhi nhìn thấy cái lược quen thuộc lập tức thân mình mềm nhũn nằm ở bên cạnh, khò khè khò khè kêu, giống như thúc giục Phương Tranh mau chải lông cho nó.
Phương Tranh ngồi xuống, chậm rãi thử chải lông cho Tuyết Nhi. Chỗ cậu ngồi đối diện với phòng bếp, lúc này Chu Kính Niên đã mở nước vo gạo, anh cởi áo khoác, mặc tạp dề hình con mèo trong phim hoạt hoạ có đường viền hoa văn, khí tức lạnh lùng trên người lập tức bị hòa tan rất nhiều.
Phương Tranh nhìn anh như vậy nhịn không được cười hai tiếng, Chu Kính Niên nghe được, quay đầu liếc cậu một cái, nói: “Lại đây rửa tay, giúp tôi dùng thịt bò cuốn nấm kim châm đi.”
Phương Tranh đi vào rửa sạch tay, rồi đến bên cạnh anh hỏi: “Làm như thế nào?”
Chu Kính Niên tay cầm tay dạy cậu: “Giống như vậy, cuốn lên, sau đó cắt hai đầu cho gọn là xong.”
“À…à.” Phương Tranh gật đầu, sau đó động tác cứng đờ mà làm theo chỉ dẫn của Chu Kính Niên,
Chu Kính Niên làm mẫu thêm cho cậu mấy cái. Đời trước sau khi gặp lại Phương Tranh vì lấy lòng Phương Tranh anh học nấu ăn một thời gian dài, hai năm đó mỗi ngày đúng giờ anh về nhà nấu cơm cho Phương Tranh và Đậu Đậu ăn, cho nên nấu ăn cũng không tồi. Nhưng đến bây giờ cách mười năm anh không đụng vào đồ trong phòng bếp, trở về hơn một tháng nhiều nhất cũng chỉ hâm nóng sữa bò cho Phương Tranh, đừng nhìn anh làm có vẻ rất thành thạo kỳ thật anh cũng có cảm giác rất là mới lạ.
Quả nhiên, chờ tới lúc anh bắt đầu nấu ăn thì không làm được, thịt bò cuốn nấm kim vài cái đều rớt ra hết, súp lơ cũng luộc quá mềm, lại bỏ vào trong nồi xào cũng bị dính thành một đoàn, nhưng nấm hương nấu canh với thịt thì ăn được thêm một chút muối là vừa.
Lúc nãy anh còn cam đoan với Phương Tranh tài nấu nướng của mình kết quả lúc này thật là mất mặt.
Chu Kính Niên ho khan một tiếng, giải thích với Phương Tranh: “Đã lâu không có động thủ, chờ tôi làm thêm làm vài lần sẽ tốt hơn.”
Phương Tranh cười nói: “Vậy là được rồi, tuy rằng hơi kém một chút nhưng vẫn rất thơm, tôi còn không làm được như cậu đâu.”
Như lời của Phương Tranh tuy rằng thành phẩm xấu một chút nhưng hương vị không tồi, hoàn toàn có thể ăn được. Phương Tranh động viên anh trừ bỏ canh uống không hết, đồ ăn đều ăn hết toàn bộ.
“Tôi đi rửa chén.” Ở ghế trên ngồi nghĩ một lát, Phương Tranh nói. Việc rửa ly chén Phương Tranh làm không ít cho nên rất thành thạo việc này.
“Được.” Chu Kính Niên cũng không cản, giúp đỡ Phương Tranh thu dọn chén đũa, sau đó mở một bao đồ ăn vặt cho Tuyết Nhi ăn.
Mỗi ngày vào buổi sáng Liễu Phong đều sẽ cho nó đủ thức ăn cho mèo nên cũng không sợ nó bị đói.
Chờ Phương Tranh làm xong, Chu Kính Niên liền nói: “Ăn no căng rồi phải không? Đi ra ngoài dạo một vòng.”
Hai người tản bộ ra khỏi tiểu khu, Chu Kính Niên dẫn Phương Tranh đi đến một cửa hàng cho thuê băng đĩa chọn mấy bộ phim điện ảnh về nhà xem, anh hỏi Phương Tranh: “Cậu thích xem phim gì?”
Phương Tranh nghĩ nghĩ: “Muốn xem phim kinh dị.”
Chu Kính Niên cầm đĩa nhạc ánh mắt dừng một chút, sau đó nói: “Vậy cậu chọn hai bộ, tôi lại đi chọn thêm phim khác.”
Chu Kính Niên chọn một bộ hài kịch, lúc trở về Phương Tranh đã chọn được hai bộ phim kinh dị, nhìn ảnh bìa rất là khủng bố, Phương Tranh còn cười hì hì quơ quơ trước mặt Chu Kính Niên, đem tên phim nói cho anh nghe.
Chu Kính Niên biểu tình nhàn nhạt gật đầu: “Vậy lấy hai đĩa phim này?”
“Lấy cái này.” Phương Tranh nói.
Chu Kính Niên cầm đĩa đi tìm ông chủ tính tiền.
Phương Tranh cười thầm, cậu mới vừa phát hiện, nhắc tới phim kinh dị biểu tình của Chu Kính Niên có vẻ mất tự nhiên, cậu đoán người này chắc là rất sợ ma? Lúc cậu chọn đĩa đưa cho anh xem, quả nhiên nhìn thấy Chu Kính Niên không dám nhìn thẳng bìa đĩa.
Về đến nhà Phương Tranh lập tức giành với Chu Kính Niên cầm đĩa phim mà ông chủ nói kinh dị nhất bỏ vào đầu đĩa, sau đó ngồi ở bên cạnh Chu Kính Niên bắt đầu xem phim.
Hình ảnh ngay từ đầu đã rất khủng bố, phong cảnh nông thôn nghèo nàn, đủ loại hình ảnh, màu sắc đen trắng kèm thêm âm nhạc quỷ dị âm trầm làm toàn bộ không khí trong phòng cũng trở nên u tối.
Khi bộ phim mở màn, Phương Tranh cảm giác thân thể Chu Kính Niên cứng đờ, mở màn được vài phút một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên làm Tuyết Nhi nằm trên ghế sofa cũng bị hoảng sợ, Phương Tranh cảm giác Chu Kính Niên cũng run lên một chút.
Cậu quay đầu nhìn Chu Kính Niên: “Cậu sợ à?”
Chu Kính Niên khẽ gật đầu: “Còn xem được.”
Phương Tranh đem Tuyết Nhi bế lên đưa cho anh: “Đây, ôm dì nhỏ cho bớt sợ.”
Chu Kính Niên đem Tuyết Nhi đặt ở trên đùi, nói: “Không cần phải lo cho tôi, cậu cứ xem phim đi.”
Phương Tranh quay đầu tiếp tục xem phim, đến nửa giờ sau Phương Tranh bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có chút nặng nề, đắm chìm ở cốt truyện lúc này cậu mới hoàn hồn phát hiện Chu Kính Niên đang gắt gao dựa vào mình, mà ánh sáng Chu Kính Niên lại thẳng tắp nhìn TV, môi mím chặt hoàn toàn ở trạng thái bị dọa thảm chắc là trong lúc vô ý thức lấn đến gần cậu.
Phương Tranh cảm thấy mình phát hiện anh sợ quỷ mà giở trò đùa dai như vậy có chút không phúc hậu, vì thế cũng mặc cho Chu Kính Niên dựa vào, còn vươn một con cánh tay đưa tới trước mặt anh: “Cho cậu mượn an ủi.”
Chu Kính Niên không chần chờ ôm lấy, lại nói với Phương Tranh: “Cậu xem của cậu đi.”
Nhưng một lúc sau cho dù Phương Tranh đã cho mượn một cánh tay Chu Kính Niên vẫn không ngừng mà dựa sát vào người cậu. Chờ đến lúc Phương Tranh cảm thấy không thích hợp thì cả người cậu đã bị Chu Kính Niên từ phía sau ôm lấy.
Đôi tay Chu Kính Niên ôm eo cậu cằm gác ở trên vai cậu, thở ra nhiệt khí không ngừng quấy rầy làn da trên cổ cậu làm cho cậu có từng đợt cảm giác dị thường.
Phương Tranh lúc này cũng không còn tâm trạng xem phim, thân thể cậu cứng còng, tránh né: “Cậu lớn như vậy sao lại sợ phim ma chứ? Mấy cái đó đều là giả mà.”
Chu Kính Niên ôm sát không buông tay, giọng nói còn hàm chứa ủy khuất: “Giả cũng sợ.”
Phương Tranh chịu không nổi một Chu Kính Niên mềm như bông, nói: “Chúng ta không xem nữa, xem hài kịch cậu chọn đi.”
Nói xong cậu đứng dậy đi đổi đĩa nhưng lập tức bị Chu Kính Niên kéo trở về, ôm chặt hơn nữa. Chu Kính Niên nói: “Tiêu tiền thuê không xem hết rất đáng tiếc, còn có một bộ nữa.”
Phương Tranh cắn răng, cái này gọi là cái gì, là do mình thuê phim kinh dị cho nên dù khóc lóc cũng phải xem cho hết.
Cốt truyện rất nhanh đi để hồi gây cấn, không khí khủng bố càng thêm đáng sợ, Phương Tranh không chú ý đến nội dung phim lại quan tâm đến phản ứng của Chu Kính Niên. Chu Kính Niên tuy rằng sợ muốn chết nhưng cũng nghiêm túc xem phim, bởi vì hô hấp và thân thể của anh rõ ràng theo không khí đột biến của phim mà khẩn trương, thả lỏng.
Phương Tranh ôm hoài nghi “Chu Kính Niên có phải cố ý hay không”, tầm mắt một lần nữa lại nhìn TV, chỉ là dưới tư thế này cậu hoàn toàn vô pháp đem toàn bộ tâm trạng đặt ở nội dung phim, mỗi khi Chu Kính Niên có động tác gì cậu lập tức cảm nhận được.
Cậu muốn nói anh là một người đồng tính luyến ái sao dám ôm một người có tính hướng “Thẳng nam”, cũng không sợ “Thẳng nam” trở mặt? Nhưng những lời này cậu cũng không dám nói ra.
Vì thế chỉ có thể ngồi đó chân tay luống cuống, khẩn trương, thẹn thùng. Theo cảm xúc phức tạp nảy sinh, trong lòng Phương Tranh cũng nhiều thêm một tầng vì hai người thân phận chênh lệch mà sinh ra mù mịt.
Lúc sau, trong TV diễn cái gì Phương Tranh hoàn toàn không chú ý tới, mọi cảm giác của cậu đều đặt ở hai tay Chu Kính Niên đang ôm mình, thân thể anh cách một lớp áo lông mỏng mà dán ở trên lưng cậu, còn có hô hấp càng thêm nóng rực.
Chu Kính Niên ôm lấy Phương Tranh như vậy, thân thể cậu không thả lỏng toàn bộ anh đều cảm giác được. Thừa dịp lúc cốt truyện phập phồng, Chu Kính Niên cố ý thở ra một hơi thật dài, chọc thẳng đến cổ Phương Tranh sau đó ở một góc Phương Tranh nhìn không thấy, Chu Kính Niên câu môi cười cười.
Đời trước Chu Kính Niên thật sự rất sợ xem loại phim kinh dị này. Cùng Phương Tranh thuê đĩa xem phim đời trước cũng có trải qua, từ khi Phương Tranh phát hiện anh sợ xem phim ma mỗi lần có thời gian xem phim Phương Tranh đều sẽ cố ý thuê phim về hù dọa anh, lúc trước vô luận anh xem bao nhiêu lần cũng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Sau này Phương Tranh chết, vô số lần anh không mở đèn ngồi ở trong phòng tối, hy vọng xa vời thật sự có thể phát sinh tình tiết giống như trong phim ma, Phương Tranh đã chết trở về tìm anh cho dù có lấy mạng anh cũng được, chỉ cần có thể gặp lại cậu.
Mỗi ngày vừa đến ban đêm thì tắt đèn ngồi ở trên giường, hành động vớ vẩn như vậy anh làm đã hơn một năm, cuối cùng hết hy vọng nhận mệnh Phương Tranh không bao giờ sẽ trở lại. Sau đó anh lâm vào tình trạng mất ngủ phải dựa thuốc an thần mới có thể ngủ.
Không có gì đáng sợ hơn chuyện Phương Tranh không ở trên thế giới này, hiểu được chuyện này nên khi xem phim kinh dị Chu Kính Niên thật sự không sợ, nhấc không nổi một chút cảm xúc khẩn trương sợ hãi của anh.
Có thể nói xem phim kinh dị là Chu Kính Niên hy vọng Phương Tranh có thể cảm ứng được tình cảm mà trước đó anh đã chuẩn bị rất tốt.
Nhưng chờ qua hai mươi phút Chu Kính Niên cảm giác thân thế Phương Tranh vẫn căng cứng, tuy rằng ôm Phương Tranh rất thoải mái nhưng Chu Kính Niên cũng sợ làm cậu mệt anh thừa dịp cốt truyện thư hoãn, buông Phương Tranh ra đi rót nước uống.
Phương Tranh thở dài nhẹ nhõm một hơi, toàn bộ thân thể ngã xoài xuống ghế sô pha, cậu dính sát lưng mình với lưng sô pha hy vọng Chu Kính Niên đừng tiếp tục giống như vừa rồi.
May mắn, uống xong nước một lần nữa Chu Kính Niên trở lại ngồi xem phim, anh chỉ ôm Tuyết Nhi mấy chục phút sau chỉ nhích lại gần cậu một chút cũng không làm gì khác. Sau đó hai người vẫn duy trì trạng thái này xem tiếp một bộ phim kinh dị khác, sau lại xem hài kịch, nhìn đã sắp tới giờ đi làm cả hai dọn dẹp chuẩn bị đi đến quán bar.
Chương 21
Từ ngày xem phim kinh dị Chu Kính Niên cảm giác Phương Tranh né tránh anh khi anh cố ý hoặc vô tình đụng vào người cậu.
Chu Kính Niên cũng thuận thế thu liễm một chút.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, có đôi khi đi học gặp trời mưa Chu Kính Niên phải ngồi xe buýt đến “thành trong thôn” rồi lại cùng Phương Tranh ngồi xe buýt đi đến trường học.
Thừa dịp trên đường đi đến quán bar Chu Kính Niên vào cửa hàng bán quà tặng ven đường chọn hai cái nón cùng kiểu dáng màu sắc còn có hai khăn quàng cổ, bỏ vào hai cái túi khác nhau.
Chu Kính Niên đem một cái túi đưa cho Phương Tranh: “Cái này cho cậu.”
Phương Tranh nhìn nhìn cái túi xua tay cự tuyệt: “Tôi không cần cái này.”
Chu Kính Niên không nói lời nào, đôi mắt nhìn Phương Tranh tay vẫn cầm cái túi giơ lên bất động.
Phương Tranh đau đầu nhưng cậu vẫn kiên định nói: “Tôi không cần cái này, quần áo mùa đông của tôi đều có mũ, mang thêm cái này thật không tiện.” Cậu cầm cái túi kia nói: “Tôi cầm đi cất cho cậu.”
Chu Kính Niên vội vàng thu tay trở về, trong mắt có một tầng mất mát, thấp giọng nói: “Tôi đi cất.” Nói xong, xoay người đi vào.
Phương Tranh nhìn anh đi vào phòng mới nhịn không được lộ ra biểu tình đau đầu rối rắm. Cậu không biết sau khi Chu Kính Niên đi vào dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên tiêu thụ đem túi cất vào cặp sách, sau đó vẫn làm ra vẻ bình thường, người khác nhìn không ra nhưng Phương Tranh khẳng định anh nhất định cảm thấy rất mất mát.
Buổi tối sau khi Chu Kính Niên đưa Phương Tranh về nhà anh đem xe quay đầu, chờ lúc Phương Tranh muốn vào nhà anh kêu cậu một tiếng.
Phương Tranh quay đầu lại thì thấy Chu Kính Niên ném một túi đồ vật đến theo bản năng cậu đón được, cảm giác mềm như bông cậu lập tức biết đây là cái gì, đang muốn mở miệng thì Chu Kính Niên cũng đã đạp xe nhanh như bay chạy đi rồi.
Phương Tranh đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng Chu Kính Niên thẳng đến khi nhìn không thấy mới đi vào. Đây lần đầu tiên sau khi Chu Kính Niên rời đi cậu mới vào nhà, trước kia Chu Kính Niên đều nhìn cậu vào nhà mới bằng lòng chạy xe đi.
Phương Tranh còn nhớ rõ lúc trước khi Giang Kỳ Kỳ thổ lộ với Chu Kính Niên trong lớp vẫn luôn đồn đãi cô ta thích mình, Phương Tranh cũng cảm giác được. Chỉ là không đến một tháng cô liền thổ lộ với Chu Kính Niên, bị cự tuyệt liền thay đổi thành một người khác đối với bọn họ không hề thẹn thùng không hề dịu dàng, rất là hung dữ.
Phương Tranh làm công lâu như vậy, gặp gỡ người từng trải không phải một hai người, ngẫu nhiên bị cũng người khác trêu chọc vì cậu không có bạn gái, bọn họ nói thời học sinh cảm tình rất là hồn nhiên, rất là khó quên, nhưng lại rất ít khi đến được với nhau. Sở dĩ làm cho con người có cảm giác này cũng chỉ vì tiếc nuối lúc ấy không thể cùng người yêu ở bên nhau, đó cũng là một chấp niệm mà thôi.
Bây giờ Phương Tranh đã biết người Chu Kính Niên nói thích chính là mình. Chu Kính Niên là người rất tốt đối với cậu mọi mặt chu đáo, chỉ là bọn họ tuổi còn quá trẻ, sinh hoạt không chỉ dựa vào tình yêu là có thể duy trì. Từ sau khi Phương Tranh biết tính hướng của mình cũng không dám hy vọng xa vời có được một tình yêu tốt đẹp, cậu sợ sẽ có lúc mình vì công việc bận rộn sẽ không có tâm lực gánh vác cảm giác đau lòng khi tình yêu thất bại.
Nếu sợ hãi như vậy thì lúc bắt đầu nhịn xuống không cần đụng vào thì tốt rồi.
Ngày hôm sau, Chu Kính Niên đội mũ và đeo khăn quàng cổ mới mua ngày hôm qua, lúc nhìn thấy Phương Tranh mắt anh nhìn đầu và cổ trống trơn của cậu dạo qua một vòng sau đó chậm rãi thu trở về, sau đó lại nhìn vào mắt Phương Tranh.
Anh phát hiện tầm mắt Phương Tranh vẫn luôn nhìn khắp nơi nhưng cậu lại lảng tránh không dám nhìn vào ánh mắt chăm chú của anh. Lúc Phương Tranh ngồi trên xe Chu Kính Niên không cảm thấy sườn eo bị đụng vào liền biết Phương Tranh lại nắm lấy hai bên yên sau của xe. Mặt anh nhăn lại, thái độ này của Phương Tranh anh cũng không xa lạ, đời trước Phương Tranh đồng ý cùng anh ở bên nhau một quảng thời gian rất dài đều có thái độ này, không muốn tiếp nhận bất luận trợ giúp nào kiêng dè với anh không cho anh đụng vào.
*****
Đầu tháng mười hai Tằng Vinh phạm phải án tử đã bị phanh phui.
Sau khi Chu Kính Niên nhắc nhở Ôn Dương cũng không gặp lại Ôn Dương nữa. Trong lén lút sóng ngầm mãnh liệt như thế nào Chu Kính Niên không biết, nhưng cũng biết về phương diện này không thể thiếu Ôn Dương bên trong thúc đẩy.
Bởi vì hành hạ trẻ em đến chết thật sự táng tận thiên lương, tạo thành ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt là những bật cha mẹ tuyệt đối không chấp nhận hung thủ hung ác tàn bạo đến nay vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật. Mỗi ngày điện thoại của đài truyền hình điện thoại không ngừng vang lên thư tín cũng chen chúc mà đến.Giống như trở về một năm trước lúc phát hiện thi thể hai đứa trẻ, mọi người ở nơi này thần hồn nát thần tính, đi đến đâu cũng đều nghe thảo luận về vụ án tử này.
Chu Kính Niên và Phương Tranh cũng nghe các bạn học nói qua vài lần, chẳng qua bọn họ còn là học sinh cả ngày bị nhốt trong trường học, trừ bỏ thổn thức vài câu cũng không làm gì được.
Tháng 11 lại thêm một lần thi tháng, thành tích lại được một lần nữa công khai, Chu Kính Niên xếp thứ hai mươi toàn trường. Đây là trường trung học tốt nhất Lệ thành, tuy rằng cũng có học sinh không đủ điểm mà phải chọn đóng học phí cao để vào học nhưng thành tích cơ bản cũng không tồi, thi cử càng ngày càng tiến bộ không cần phải nói, cho nên lúc trước Chu Kính Niên chỉ có thành tích trung bình sau khi chuyển trường lại hai lần được thành tích cao như vậy cũng rất lợi hại.
Mà Phương Tranh cũng cam đoan với trường học chỉ cần thành tích lọt khỏi top 10 toàn trường cậu nhất định phải nghĩ làm thêm chuyên tâm học tập. Tuy rằng trong lòng cậu gần đây gặp rất nhiều chuyện nhưng học tập luôn xếp ở vị trí đầu tiên. Như bị chứng cưỡng bách chỉ cần trong tay cầm sách giáo khoa là cậu tâm vô tạp niệm dùng trăm phần trăm tâm lực vào việc học hành. Bởi vì muốn trốn tránh không muốn suy xét tương lai quan hệ với Chu Kính Niên cậu càng nghiêm túc học hơn trước, lần này thành tích cậu đứng nhất toàn trường hơn người đứng thứ hai mười lăm điểm.
Chu Kính Niên vẫn như cũ mỗi ngày mang sữa bò cho Phương Tranh dậy sớm hai mươi phút đến đón Phương Tranh đi học, tan học chở cậu đi quán bar, sau đó buổi tối lại đưa cậu trở về. Hai người quan hệ giống như trước vậy, nhưng anh biết Phương Tranh lảng tránh anh càng ngày càng nhiều tuy rằng mỗi ngày đều ở bên nhau nhưng lại giống như trở về lúc mới vừa quen biết, hai người ngoài trao đổi học tập cũng không nói chuyện gì khác. Phương Tranh rất mẫn cảm, lúc anh định mở miệng nói chuyện khác thì cậu liền dùng bài học để lãng tránh, lấy cớ là hai người phải đặt thành tích học tập ở vị trí thứ nhất.
Buổi tối hôm nay Ôn Dương đã từ lâu không thấy tới quán bar tìm Chu Kính Niên.
Cậu nhìn Chu Kính Niên mặc đồng phục quán bar, vẻ mặt không thể tin tưởng: “Cậu ở đây làm công?”
Chu Kính Niên gật đầu, đem rượu để xuống, sau đó ngồi ở trên sô pha. Ôn Dương vì tiện để mình và Chu Kính Niên nói chuyện, cố ý chọn một ghế lô.
Ôn Dương tiếp tục hỏi: “Đã bao lâu?”
Chu Kính Niên nói: “Hơn một tháng.”
Vậy không phải khi mình rời đi bao lâu thì anh ta làm việc bấy lâu sao? Ôn Dương nghĩ chỉ là một cậu nam sinh, sao đáng giá để một đại thiếu gia làm như vậy? Nhưng y chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói. Đáng hay không đáng, y chỉ là người ngoài lấy gì để phán xét chỉ có đương sự mới biết được.
Ấn tượng mà Ôn Dương biết về Chu Kính Niên đều là nghe người khác nói: Quái đản, ăn chơi trác táng, đồng tính luyến ái.
Nhưng qua vài lần ngắn ngủi tiếp xúc với Chu Kính Niên y cảm thấy quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy. Người trước mặt này là một thiếu niên vững vàng bình tĩnh, tuy rằng biểu tình và cách nói chuyện trước nay đều lạnh như băng, nhưng tuyệt không có ăn nói qua loa không có ăn chơi trác táng, lại có thái độ cao cao tại thượng. Đồng tính luyến ái cái vòng luẩn quẩn này Ôn Dương biết đến nhưng phần lớn đều cho y cái nhìn không tốt cho nên khi mới tiếp xúc với Chu Kính Niên y đem những gì hỏi thăm được mà ấn lên trên người anh cho rằng anh cùng những người trong cái vòng lẩn quẩn kia là một dạng.
Cho đến bây giờ Ôn Dương mới dùng con mắt khác mà đối đãi với Chu Kính Niên.
Ôn Dương đổi đề tài, nhắc tới mục đích lần này, nói: “Tằng Vinh đã bị bắt giam khoảng một tháng sẽ mở phiên toà thẩm vấn. Vị thân thích kia của hắn cũng bị điều tra, mười mấy năm ăn cơm tù là không thiếu được, Tằng gia sẽ còn bị bắt điều tra thêm vài người nữa. Gần đây địa chỉ nhà Tằng gia bị không ít nhân sĩ trong xã hội sờ đến, mỗi ngày trước cửa bị người chọi phân và trứng thúi, Tằng gia xem như xong rồi.”
Sau khi Ôn Dương từ chỗ Chu Kính Niên biết được tin tức này chính y đi trước tra xét không nghĩ tới bị vị một cảnh sát nhân dân cũng đang điều tra vụ này chú ý tới. Bị đối phương tìm tới cửa, Ôn Dương lập tức nói dối, nói lúc trước mình và Tằng Vinh nổi lên tranh chấp, lúc ấy Tằng Vinh uống say khẩu xuất cuồng ngôn đem việc này lỡ miệng nói ra, tuy rằng đối phương đúng lúc im miệng nhưng Ôn Dương vẫn nổi lên lòng nghi ngờ, cậu có thù oán với Tằng Vinh tự nhiên tận hết sức lực muốn tìm ra nhược điểm của đối phương.
Ngày đó buổi tối bọn họ đánh nhau ở đồn công an đều có ký lục, việc này chỉ cần vị cảnh sát nhân dân tra là có thể biết, còn đối với việc Tằng Vinh có có nói chuyện cuồng ngôn như vậy hay không thì phải hỏi những người tham dự đánh nhau đêm đó. Nhưng vị cảnh sát nhân dân này vốn đang ngầm điều tra không dám rút dây động rừng, nhờ những dấu vết của Ôn Dương dẫn đường đem suy đoán hoài nghi của mình từng bước một chứng thực, chờ tìm được chứng cứ xác thực mới giống như đời trước đời đem chuyện này nói ra, chẳng qua chỉ sớm hơn đời trước mấy tháng thời gian.
Tằng gia xong rồi, con người Ôn Dương cũng làm cho anh hài lòng, đối phương ở trước mắt anh càng tăng thêm giá trị. Tuy rằng là con của thương nhân nhưng về sau anh muốn gây dựng sự nghiệp chỉ cần đứng vững ở Lệ thành khẳng định con đường thành công thông suốt hơn rất nhiều.
Lúc cùng vị cảnh sát nhân dân kia tìm manh mối thì cũng bị hoài nghi, bị theo dõi nên Ôn Dương cũng không dám liên hệ với Chu Kính Niên cho nên lâu như vậy mới đến nơi này tìm Chu Kính Niên. Trải qua chuyện này Ôn Dương đối với thủ đoạn của Chu Kính Niên cũng rất tin phục, người này bất động thanh sắc lại biết tin tức nóng hổi như vậy, tuy rằng anh ta chỉ nói ra mà thôi, người làm việc là mình nhưng đây gọi là “Lao tâm giả trị người, lao động giả trị với người” đi.
Ôn Dương không cảm thấy có cái gì không tốt, thực lực gia đình của cậu chỉ có bao nhiêu đó, sao có thể so sánh với Liễu Phong và Chu gia, không bằng thành thành thật thật theo phía sau làm việc.