Trong phòng không khí ấm áp vô cùng, Chu Kính Niên hận không thể ôm Phương Tranh thẳng đến thiên hoang địa lão, chỉ là tóc của anh còn ướt, giọt nước tí tách rơi xuống làm mất hứng vô cùng.
Phương Tranh lau nước ở trên mặt mình, ngượng ngùng mà đẩy Chu Kính Niên ra, đem máy sấy đưa cho anh, nói: “Mau sấy khô tóc, bằng không sẽ bị cảm.”
Chu Kính Niên đứng ở đầu giường sấy tóc, nhìn Phương Tranh bò lên trên giường, chui vào trong ổ chăn. Lúc anh làm khô tóc tầm mắt từ đầu tới cuối không rời khỏi người Phương Tranh.
Phương Tranh bị Chu Kính Niên nhìn đến cả người cũng cảm thấy không đúng, không thể không kháng nghị mà nói một câu: “Cậu đừng có mãi nhìn tôi nữa.”
Chu Kính Niên vừa tắt máy sấy, nghe cậu nói những lời này, liền trả lời: “Em đẹp mà.”
Anh kéo chăn nằm vào, vẫn giống như lúc trước tự giác mà duy trì một khoảng cách để cho Phương Tranh cảm thấy an toàn, sau đó tắt đèn. Hiện giờ quan hệ của hai người tuy rằng gần hơn một bước nhưng muốn lập tức trở nên thân mật cũng không có khả năng, việc này cần phải có một quá trình để thích ứng.
Chu Kính Niên nói: “A Tranh, đưa tay của em cho anh.”
“Làm gì?” Phương Tranh hỏi, nhưng vẫn từ trong ổ chăn vươn tay ra đưa về phía Chu Kính Niên tìm kiếm.
Bức màn buông xuống ngăn cách ánh đèn ở bên ngoài rọi vào, trong bóng tối Chu Kính Niên vẫn chuẩn xác mà nắm được tay Phương Tranh. Năm ngón tay anh mở ra cùng năm ngón tay của Phương Tranh giao hòa, sau đó lấy tay để trên ngực mình.
Lúc này Chu Kính Niên mới nói: “Ngủ đi.”
Phương Tranh cong cong khóe miệng, mặc cho anh lôi kéo, bên ngoài vang lên tiếng pháo khi gần khi xa, cậu dần dần đi vào giấc ngủ. Sau khi cậu ngủ say, Chu Kính Niên liền lăn đến bên cạnh Phương Tranh ôm cậu mà ngủ.
Tuy rằng Phương Tranh nói mình ngủ không thành thật nhưng kỳ thật cậu ngủ rất yên tĩnh, nếu Chu Kính Niên không ôm cậu thì cả đêm cậu cũng không cử động một chút rất là quy củ, muốn tự cậu lăn đến trong lòng ngực anh là không có khả năng.
Hai người ngủ chung rất nhiều lần, mỗi lần Chu Kính Niên đều dậy sớm hơn Phương Tranh, bởi vì Phương Tranh quá mệt mỏi nên ngủ rất say cho nên chuyện Chu Kính Niên ôm cậu ngủ Phương Tranh vẫn không biết.
Chỉ là hôm nay tình huống đặc thù, bởi vì cả đêm tiếng pháo không ngừng cho nên Phương Tranh ngủ không sâu, mỗi lần bị tiếng pháo làm bừng tỉnh mơ mơ màng màng có cảm giác mình bị người khác ôm, chóp mũi có mùi hương của một người khác, chỉ là mùi hương kia rất quen thuộc khiến cho cậu an tâm. Mỗi lần cậu tỉnh ngủ cũng không giãy giụa, sau khi thức giấc ngắn ngủi lại lập tức ngủ say sưa.
Đến khi trời gần sắp sáng Phương Tranh bị một trận pháo đánh thức, cậu chớp chớp đôi mắt mở không lên, giơ tay dụi dụi mắt, sau đó phát hiện tay còn đang bị nắm lấy, mặt cũng dán vào một chỗ ấm áp, theo hơi thở thong thả phập phồng.
Đây rõ ràng không phải là gối đầu và chăn.
Cậu híp mắt quay đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là cái cằm lún phún râu của Chu Kính Niên. Phương Tranh giật giật, phát hiện tư thế hai người vô cùng thân mật, hơn phân nửa thân mình đều nằm trên người Chu Kính Niên, một cái tay khác còn để ở trên ngực anh.
Phương Tranh nhớ lại tối hôm qua cậu cho là ảo giác thì ra là sự thật, cậu và Chu Kính Niên ôm nhau như vậy mà ngủ cả đêm?
Chu Kính Niên cũng tỉnh dậy, mấy động tác của Phương Tranh tuy rằng rất nhẹ nhưng anh vẫn cảm giác được cũng chậm rãi mở mắt. Vừa thức dậy nhìn thấy mặt người yêu có vẻ hơi mơ hồ lại thẹn thùng nằm ở trong khuỷu tay của mình, tâm tình Chu Kính Niên vô cùng tốt.
Anh hôn vào trán Phương Tranh một cái, vì mới thức dậy mà giọng nói có vẻ nghẹn ngào, nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Bởi vì động tác của anh tự nhiên vô cùng làm cho Phương Tranh giảm bớt thẹn thùng và khẩn trương, cậu vốn chuẩn bị lui ra phía sau cũng lập tức dừng lại.
“Buổi sáng tốt lành.” Phương Tranh nói.
Chu Kính Niên vuốt ve bả vai người yêu: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Phương Tranh nhìn xuống phía dưới: “Quá ngon.” Nói xong còn ngáp một cái.
Chu Kính Niên liền nói: “Nếu không ngủ tiếp trong chốc lát?”
“Không được.” Phương Tranh nói: “Hôm nay công việc rất nhiều.”
Chu Kính Niên cầm lấy điện thoại ở đầu giường nhìn nhìn thời gian, hơn 7 giờ, lúc này bọn người An Mười Lăm đã lái xe đến chân núi của chùa, bọn họ nếu đã đến sẽ gọi điện thoại báo tin.
Vừa lúc bên ngoài truyền đến cào cửa là dì mèo Tuyết Nhi thúc giục bọn họ rời giường ăn cơm.
Mùng một buổi sáng ăn bánh trôi, mua bánh trôi làm sẳn nấu nước sôi bỏ vào nồi là được. Liễu Phong tối hôm qua trở lại phòng không biết lại chơi bao lâu, sáng nay bị Tuyết Nhi cào cửa kêu thức dậy đôi mắt sưng còn to hơn hai đứa cháu. Y mặc một thân áo ngủ, tựa như du hồn mà từ trong phòng bay ra, lấy ra mấy bao lì xì cho Chu Kính Niên và Phương Tranh mỗi người một cái, híp mắt nói: “Tân niên đại cát đại lợi, đại phát tài, tiền mừng tuổi, cầm đi.” Cuối cùng còn cho mẹ mình một cái, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn nhắm mắt lại nhai bánh trôi, sau khi nuốt mấy cái lại như du hồn bay về phòng ngủ bù.
Lúc chuẩn bị ra cửa Chu Kính Niên và Phương Tranh lại được bà ngoại cho tiền mừng tuổi, nói bọn họ mấy ngày nay làm xong việc phải đi chơi một chút.
Ra khỏi nhà Chu Kính Niên còn mang theo vài phần bánh trôi cho An Mười Lăm đến An Mười Tám, tuy rằng mùng một cũng có bán thức ăn nhưng giống như bà ngoại nói, mùng một ăn bánh trôi mới có ý nghĩa đặc thù. Trước khi đến chùa anh còn cùng Phương Tranh đem tiền nạp vào tài khoản. Lúc hai người đến chân núi thì hai bên con đường cái rộng lớn đã mọc lên các loại sạp hàng.
Đem bánh trôi giao cho An Mười Lăm, Chu Kính Niên và Phương Tranh bắt đầu một ngày mới bận rộn.
Ngày hôm nay người tới chùa dâng hương du ngoạn nhiều hơn đêm trừ tịch, con đường núi thật dài tất cả đều là dòng người chen chúc. Chiếm một vị trí tốt nhất trong một hàng dài các sạp đang buôn bán nên sạp hàng của Chu Kính Niên buôn bán rất đắt, may mắn bọn họ có sáu người nên có thể ứng phó nếu không sẽ không biết bỏ qua bao nhiêu sinh ý.
Hôm nay Chu Kính Niên cố ý chuẩn bị thêm một cái hầu bao, buổi tối thu dọn hàng trở về hai cái bao đều tràn đầy, tính toán xong xuôi ngày hôm nay kiếm lời hơn năm vạn.
Đêm nay vẫn như cũ là Phương Tranh tắm rửa trước, cậu ra trước thừa lúc Chu Kính Niên ở trong phòng tắm từ túi tiền trong áo lấy ra ba cái bao lì xì, sau đó bỏ vào bên trong sáu trăm sáu mươi sáu sáu đồng tiền. Đem hai cái bỏ lại vào túi tiền, một cái đặt ở dưới gối đầu.
Sau đó đợi sắp đi ngủ Phương Tranh lặng lẽ đem cái bao lì xì kia lấy ra học bộ dáng của cậu Liễu lúc buổi sáng, xoay người nói với Chu Kính Niên: “Tân niên đại cát đại lợi……”
Câu “Đại phát tài” còn chưa nói ra thì phát hiện có hai thanh âm cùng phát ra. Cậu nhìn lên thấy Chu Kính Niên trong tay cũng cầm cái bao lì xì, đồng thời cùng nói giống như cậu.
Giọng nói hai người đều lắp bắp sau đó nhìn nhau cười, cùng nhau đem những lời này nói cho hết: “Đại phát tài!”
Hai người song song dựa vào đầu giường, tiếp nhận đối phương đưa bao lì xì, sau đó cất ở dưới gối đầu.
Tắt đèn, hai người nằm xuống, đêm nay trở về sớm hơn tối hôm qua lúc này cũng không quá mệt nên nói chuyện với nhau một lát.
Trong lúc buồn ngủ đánh úp lại không đợi Phương Tranh ngủ, Chu Kính Niên liền lăn đến bên cạnh Phương Tranh.
Bên tai truyền đến chấn động khi thân thể đang chui vào chăn, Phương Tranh biết Chu Kính Niên muốn làm gì cậu nằm ở nơi đó cũng không dám cử động, tay không tự giác nắm chặt khăn trải giường. Theo hơi thở không ngừng tới gần, thân hình cao lớn mang theo cảm giác áp bách đè ép lại đây, Phương Tranh cảm giác trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tim đập làm toàn bộ thân thể cũng rung động theo.
Bức màn không kéo kín, ánh đèn mông lung theo khe hở chiếu vào phòng, Chu Kính Niên giơ tay xoa mặt Phương Tranh, tìm được môi của cậu rồi hôn lên.
Trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp mà mềm mại, Phương Tranh run rẩy không dám hô hấp.
Chu Kính Niên không có động tác kế tiếp gì, chỉ dán môi vào môi Phương Tranh, đến khi Phương Tranh sắp không hô hấp được anh mới buông cậu ra, anh cũng chỉ dịch ra một chút khoảng cách hai người không đáng kể hô hấp vẫn như cũ đan xen lẫn nhau, chờ đến khi Phương Tranh hung hăng thở hổn hển hai lần, anh lại lần nữa hôn xuống.
Lúc này không chỉ lướt qua rồi ngừng lại.
Đôi tay Chu Kính Niên ôm lấy mặt cậu làm hai đôi môi kín kẽ kề sát vào nhau, anh ngậm đôi môi Phương Tranh vuốt ve, cắn nhẹ chờ đến khi Phương Tranh lại lần nữa hô hấp không thông thì buông ra, sau đó tiếp tục hôn môi.
Như thế vài lần, Phương Tranh rốt cuộc hiểu được ở trong lúc hôn môi phải hô hấp.
Hơn nửa thân mình của Chu Kính Niên đè ở trên người Phương Tranh anh cắn môi Phương Tranh nhẹ nhàng mút vào.
Đôi tay bị đè ở gối đầu, hai người mười ngón tay đan vào nhau, tê dại truyền khắp toàn thân, Phương Tranh không có kinh nghiệm hôn môi, cảm giác này đối với cậu mà nói rất mới lạ. Môi vẫn bị nhẹ nhàng mút vào, rốt cuộc cậu nhịn không được hé miệng đáp lại.
Động tác của Chu Kính Niên kịch liệt hơn nữa.
Khi hai đôi môi tách ra mang theo sợi tơ nước, cùng với tiếng hít thở hai người càng thêm thô nặng, thân thể Chu Kính Niên nổi lên phản ứng, anh biết Phương Tranh cũng có phản ứng.
Chu Kính Niên sợ tiếp tục hôn sẽ không thể dập tắt lửa, cuối cùng nặng nề mà hôn Phương Tranh một cái, sau khi hai đôi môi tách ra, đầu gác ở trên vai Phương Tranh điều chỉnh hô hấp.
Phương Tranh cũng không chịu nổi, bởi vì buổi tối chỗ ở đặc thù bình thường dù có yêu cầu bản thân cũng rất ít động thủ, cùng Chu Kính Niên hôn môi giống như là đốt lửa ở trên người. Cậu thậm chí khó nhịn mà vặn vẹo thân thể, sau đó cảm giác được Chu Kính Niên ôm cậu càng chặt, lúc này cậu mới biết tình trạng của Chu Kính Niên cũng không khác cậu.
Lần đầu hôn môi khẩn trương ngượng ngùng qua đi, Phương Tranh ở bên tai Chu Kính Niên ái muội thổi một hơi, nhịn không được cười nói: “Kêu ngủ thì phải ngủ cho thành thật.”
Chu Kính Niên ôm Phương Tranh ở trên người cậu cọ xát mấy cái nói: “Đừng chơi xấu.”
Anh bạn nhỏ của Chu Kính Niên cách áo ngủ cọ trên người quá rõ ràng, Phương Tranh cứng đờ sau đó không dám động, ngoài miệng thúc giục anh: “Tôi sắp bị anh đè chết.”
Tuổi trẻ thân thể vốn rất dễ dàng lau súng cướp cò, Chu Kính Niên cảm thấy nếu mình vẫn ôm Phương Tranh như vậy muốn đập tắt lửa sẽ phải tốn chút thời gian, lúc này mới không cam lòng từ trên người Phương Tranh leo xuống ngoan ngoãn mà nằm một bên, nhưng vẫn như cũ nắm một bàn tay Phương Tranh không buông ra.