Tuổi này là thời điểm thân thể phát triển, Chu Kính Niên lấy cơm vừa đủ Phương Tranh ăn no nhưng cũng sẽ không quá no căng.
Thừa dịp thời gian còn sớm chưa tới giờ vào lớp, Phương Tranh dẫn Chu Kính Niên đi dạo quanh khắp nơi trong trường học.
Phương Tranh rất ít có lúc thanh nhàn như vậy, mỗi ngày sau khi tan học thì phải đến quán bar, sớm nhất cũng rạng sáng mới có thể về nhà. Mỗi ngày sau thời gian cơm trưa cậu sẽ tranh thủ ngủ bù.
Chu Kính Niên đối với việc này cũng thập phần rõ ràng, anh nhìn quầng thâm mắt của Phương Tranh, đại khái chỉ đi dạo trong chốc lát rồi nói: “Trở về đi.”
Học sinh nội trú đều trở về phòng ngủ nghỉ trưa, khi hai người trở lại phòng học trong phòng chỉ có mấy học sinh, cơ bản đều là học sinh ngoại trú không về nhà ăn cơm.
Phương Tranh ghé vào bàn của mình nhắm mắt nghỉ ngơi, Chu Kính Niên an vị ở phía sau nhìn sườn mặt của cậu, hiện tại lòng anh tràn đầy thỏa mãn vì gặp lại người yêu, chỉ hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút.
Lúc sắp đến giờ học Trần Án vừa đi vừa đập quả bóng rổ vào trong phòng học, chỗ ngồi của cậu ta sát tường, phải đánh thức Phương Tranh để đi vào.
Trần Án chú ý tới ánh mắt Chu Kính Niên nặng nề mà liếc mình một cái, trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ thầm bạn học này khí thế dọa người như vậy, Phương Tranh làm sao mới ngày đầu tiên đã cùng với người này qua lại được?
Phương Tranh xoa đôi mắt ngáp một cái, mơ mơ màng màng hỏi Trần Án: “Sắp tới giờ học sao? Chút nữa học môn gì?”
“Ngữ văn.” Trần Án nói.
Cậu ta nhìn Phương Tranh cúi đầu vào bàn học tìm sách giáo khoa, cũng cúi đầu giả bộ tìm kiếm, nhỏ giọng hỏi Phương Tranh: “Mới ngày đầu tiên cậu đã thân với bạn học mới? Cậu ta lớn lên dọa người như vậy, cậu không sợ sao?”
Phương Tranh rút sách giáo khoa ngữ văn ra, ngồi dậy nghi hoặc mà nhìn Chu Kính Niên, thấy Chu Kính Niên nhìn mình theo bản năng mà nhìn anh cười một cái, sau đó nhỏ giọng nói với Trần Án: “Nơi nào dọa người, bạn học mới lớn lên rất bảnh nha, đừng nói cái danh ban thảo này của tôi, chỉ sợ danh hiệu **giáo thảo của Giang Miễn cũng giữ không nổi.”
Trần Án đầu tiên là tán đồng gật gật đầu, ngay sau đó không cho là đúng nói: “Giang Miễn mà là giáo thảo cái gì, cho rằng giỏi đánh bóng rổ chọc một đám nữ sinh hoa si thét chói tai thì chính là giáo thảo sao? Nếu không phải cậu không tham gia đội bóng rổ của ban chúng ta, khi tan học thì như thần long thấy đầu không thấy đuôi, giáo thảo khi nào đến phần hắn.”
Phương Tranh cười: “Nói như vậy cậu cũng thấy tôi rất đẹp trai phải không?”
Trần Án: “Không biết xấu hổ.”
Ngồi phía sau Chu Kính Niên cau mày.
Quốc khánh được nghỉ dài hạn lại làm các học sinh đi học hứng thú không cao, tiết ngữ văn không ít học sinh không nghỉ trưa ngáp mấy lần, cuối cùng là Chu Kính Niên, đi học hơn phân nửa lực chú ý đều đặt ở trên người Phương Tranh.
Trường học của bọn họ học sinh ngoại trú không có tiết tự học buổi tối, cho nên buổi chiều khi tiếng chuông tan học vang lên Phương Tranh mang theo cặp sách nói hẹn gặp lại với các bạn rồi là người thứ nhất chạy ra khỏi phòng học.
Khai giảng một tháng học chung, các bạn học khác đối với việc này tập mãi thành thói quen.
Chu Kính Niên là người thứ hai ra khỏi phòng học, anh đứng ở rào chắn nhìn xuống phía dưới, Phương Tranh đã chạy xuống lầu, một tay mang theo cặp sách chạy ra phía cổng trường.
Chu Kính Niên nhìn bóng dáng cậu chạy vội vàng, rất muốn đuổi theo nhưng hiện tại anh chỉ có thể đứng tại chỗ, nhịn không được vội vàng mà kêu cậu: “A Tranh!”
Phương Tranh vẫn không ngừng bước chân, cậu quay đầu. Gió thổi làm mái tóc cậu bay lên hiện rõ khuôn mặt tươi cười phất tay với Chu Kính Niên nói: “Tôi đi về trước ngày mai gặp.”
Rất mau, Phương Tranh đã biến mất ở trong tầm mắt Chu Kính Niên.
Không thấy được Phương Tranh làm cái gì cũng đần độn vô vị, Chu Kính Niên chậm rì rì mà đi ra khỏi cổng trường, gặp một người đi đến đối diện với anh.
Người nọ mở miệng: “Xin hỏi là Chu thiếu phải không?”
Chu Kính Niên nhìn về phía người nọ.
Người nọ cười nói: “Tôi tên Ôn Dương, chú Liễu bảo tôi dẫn cậu đi chơi một lát.”
——
Phương Tranh một đường không ngừng chạy vội đến quán bar.
Quán bar này tên là “Bóng đêm”, chạng vạng 6 giờ mở cửa, trước đó mọi người phải làm công tác chuẩn bị làm vệ sinh gì đó, hơn 7 giờ mới có người tới, đến 9 giờ quán mới có thể chân chính náo nhiệt.
Phương Tranh mười bảy tuổi, nhưng thân hình đã cao 1 mét 78, tay chân thon dài, người lớn lên cũng khá đẹp, tuy khuôn mặt còn có vẻ ngây ngô nhưng mặc áo đồng phục của quán bar kết hợp với cái nơ nhỏ thì bộ dáng lại càng thêm đẹp mắt, luôn làm mấy cô bé phục vụ sinh mặt đỏ tim đập.
Đây cũng nguyên nhân duy nhất khiến ông chủ quán bar vẫn để Phương Tranh làm ở chỗ này. Phương Tranh miệng ngọt, đầu óc linh hoạt, tuy rằng cậu vô tình nhưng ở chỗ này đi làm gần hai năm cũng có không ít người vì cậu mà tới đây.
Lúc này Phương Tranh đang ghé vào trên quầy bar làm bài tập.
Quản đốc Lý ca đi tới, vỗ vỗ bả vai Phương Tranh: “Sang năm nên trọ ở trường đi?”
Phương Tranh nhìn chằm chằm vào sách vở không ngước lên, bút cũng không ngừng, ân ân mấy tiếng, đáng tiếc nói: “Đúng vậy, lớp 12 cần phải trọ ở trường, còn phải học tiết tự học buổi tối.” Đến lúc đó trọ ở trường Phương Tranh cũng không thể đến đây đi làm kiếm tiền, may mà cậu luôn suy xét đến điểm này, mấy năm nay cũng để giành một số tiền, sinh hoạt không thành vấn đề. Quán bar bán được rượu đều có trích phần trăm, mỗi tháng thành tích làm phục vụ sinh của cậu khá cao, tiền lương luôn cao hơn mọi người một chút.
Phương Tranh làm xong bài tập, quán bar cũng nghênh đón người khách đầu tiên.
Buổi tối 9 giờ, Chu Kính Niên đi theo Ôn Dương cùng một đám bạn được gọi đến đi vào quán bar “Bóng đêm”.
Quán bar ánh đèn sặc sỡ, trên đài đã bị người chiếm hết, ghế dài cũng không còn bao nhiêu, Ôn Dương sớm đã đặt trước ghế lô, Lý ca ân cần mà dẫn một đám người lên lầu hai.
Chu Kính Niên một đường tìm kiếm thân ảnh Phương Tranh, nhưng ánh đèn chớp tắt không ngừng Chu Kính Niên nhìn hoa mắt, cũng không tìm được người.
Chờ mọi người ngồi ổn định rồi Lý ca mỗi đưa mấy cô gái thanh tú đến.
Ở đây lấy thân phận địa vị mà so sánh thì nhiều người đều kém Ôn Dương, mà Ôn Dương so với Chu Kính Niên lại kém hơn rất nhiều, cho nên đề tài trung tâm của mọi người đều lấy Chu Kính Niên làm chủ. Nhưng mà Chu Kính Niên hứng thú không cao, nói không nhiều lắm, uống rượu cũng chỉ là chạm cốc tượng trưng, cũng không uống.
Một cô gái ngồi ở bên người Chu Kính Niên thấy Chu Kính Niên xụ mặt cũng thức thời, chỉ rót rượu cho anh rồi quy củ mà ngồi ở bên cạnh xem những người khác chơi xúc xắc.
Ôn Dương bưng một ly rượu an vị ở bên cạnh Chu Kính Niên, thấy anh không uống rượu cũng không tham dự vui chơi luôn có bộ dáng không hứng thú, không khỏi quan tâm hỏi: “Chu thiếu muốn chơi cái gì?”
Liễu Phong là thủ trưởng của ba Ôn Dương, mà thân phận của Chu Kính Niên lại là người thừa kế đại tập đoàn tương lai, hắc bạch lưỡng đạo đều dùng được. Đối đãi với một vị Thái tử gia như vậy, Ôn Dương không dám có bất luận sơ sẩy gì.
Chu Kính Niên lắc đầu, đúng lúc này cửa ghế lô bỗng nhiên bị mở ra, một người đàn ông thân hình béo tốt ước chừng ba mươi mấy tuổi nghiêng ngả lảo đảo mà đi vào. Trong tay đối phương bưng ly rượu, trên mặt đã đỏ ửng, bước chân phù phiếm, toàn là mùi rượu.
Trong ghế lô đang náo nhiệt bởi vì người này xâm nhập, tức khắc an tĩnh lại.
Ôn Dương nhìn người vừa đi vào, sắc mặt trở nên khó coi.
Người nọ cười hắc hắc, tự mình ngồi xuống sô pha ôm một cô gái ở gần không màng đối phương giãy giụa, cường thế mà hôn lên mặt cô gái một cái, sau đó nhìn Ôn Dương: “Ôn thiếu gia, cậu cũng tới nơi này chơi à, vừa rồi nhìn thấy các cậu lên lầu, tôi còn tưởng rằng tôi hoa mắt.”
Ôn Dương uống rượu cũng loạng choạng, không muốn để ý tới những người này, chỉ dùng ánh mắt nhìn qua người bên cạnh nói: “Tằng đại thiếu uống say, nên đưa trở về ghế lô gọi người tới đỡ hắn về đi, giao cho bạn của hắn.”
Tằng đại thiếu không vui, nhìn Ôn Dương âm dương quái khí nói: “Rượu cũng chưa uống một ly vậy mà Ôn thiếu lại đuổi người đi rồi?” Hắn đem ánh mắt chuyển tới trên người Chu Kính Niên rồi lập tức mở to mắt, trong nháy mắt tất cả đều vì sắc đẹp kinh diễm của anh mà như quỷ đói nhìn thấu Chu Kính Niên: “Vị này là công tử nhà ai? Hôm nay gặp nhau chính là có duyên, để anh kính cậu một ly!”
Ôn Dương sắc mặt biến đổi, mắng họ Tằng muốn tìm chết, không chờ được người của quán bar đến đứng dậy kéo Tằng đại thiếu, muốn lôi người ra ngoài.
Tằng đại thiếu khó chịu đẩy tay Ôn Dương ra, hung ác nói: “Cậu dám đụng đến tôi thử xem!”
Ôn Dương lần đầu bị người làm mất mặt mũi như vậy, tuy rằng chướng mắt họ Tằng nhưng thế lực đối phương cũng không thể khinh thường, luận thân phận y còn phải kêu đối phương một tiếng chú, y là thân phận con cháu cũng không thể cùng đối phương xé rách mặt.
Tằng đại thiếu chỉ đem ánh mắt đặt ở trên người Chu Kính Niên, hắn đã uống đến say mắt lờ mờ, bằng không cũng sẽ thấy đáy mắt của Chu Kính Niên sắc lạnh. Hắn giơ ly rượu, nhìn Chu Kính Niên chỉ bưng ly rượu chạm ly của hắn một chút là xong việc, vạn phần khó chịu: “Cậu đây là có ý gì? Khinh thường Tằng ca sao?”
Chu Kính Niên trợn mắt nhìn hắn, cảm xúc không hề phập phồng: “Vậy ông nghĩ như thế nào?”
Ly rượu nặng nề mà rơi xuống, Tằng đại thiếu khó chịu mà “Sách” một tiếng, hắn là người hoành hành ngang ngược ở quán bar nên lúc này những người đi chơi với hắn cũng chạy đến gian ghế lô này.
Là người dẫn đầu Tằng đại thiếu và Ôn Dương không nói gì, làm cho bọn người đi theo cũng không biết làm sao. Đối phương người nhiều, bọn Ôn Dương bị người đối phương bức đến một góc, mắt thấy hai bên giương cung bạt kiếm, không khí giằng co, một người phục vụ sinh đẫy xe rượu xuất hiện ở trước cửa.
Bình rượu nhẹ nhàng va chạm phát ra âm thanh leng keng leng keng, trong gian phòng an tĩnh tiếng vang này trở nên vô cùng lớn, vô cùng đột ngột, hấp dẫn tầm mắt mọi người ở đây.
Chu Kính Niên quay đầu, nhìn Phương Tranh giống như kiếp trước bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, trái tim anh hung hăng mà nhảy lên. Kiếp trước bắt đầu từ giờ khắc này cả đời còn lại của anh đều cùng cái người tên Phương Tranh này gắt gao mà quấn chặt ở bên nhau.
*Ban thảo: hot boy của ban
**Giáo thảo: hot boy của trường