"Cậu đi nhanh lên, đừng có ở lại nhà tôi nữa!" Trần Ương tức giận nghiến răng, khàn giọng bảo Nhai Thạch, "Người tôi bị cậu làm rối tinh rối mù hết rồi...... Tôi đã bảo không muốn mang thai cơ mà! Cậu mau lấy hòn đá bên trong ra rồi để tôi trở lại như trước đây đi!"
A Ương ra sức đẩy cánh tay thiếu niên nhưng chỉ phí công vô ích, cậu tức giận siết chặt nắm đấm nện mạnh vào người đối phương mấy cái, yêu quái cũng không tránh mà mở to đôi mắt cún con vô tội nhìn cậu, cứ như cậu đang cố tình gây sự vậy.
Mu bàn tay Trần Ương đỏ ửng. Giờ cậu đang tức muốn chết, mặt cũng đỏ rần, cảm thấy mình giống hệt một thằng ngốc. Sao cậu có thể đập tảng đá bằng tay cơ chứ? Chẳng những mình đau mà còn không làm gì được đối phương nữa!
"Vậy để tôi hỏi tiền bối xem." Nhai Thạch chờ cậu đánh xong mới buồn bã nói, "Nước kia là tôi xin từ ông ấy, tôi cũng không biết làm sao để biến về lại nữa."
Trần Ương nghe có hy vọng nên nói ngay: "Vậy cậu hỏi đi!"
Nhai Thạch nói: "Một mình tôi đi ông ấy không chịu nói đâu......"
Trần Ương khó hiểu: "Sao không chịu?"
"Lúc trước ông ấy bảo tôi muốn biến lại thành nhân loại thì người uống nước phải tự đi hỏi mới được." Nhai Thạch cầm tay cậu nghiêm túc nói, "Tiền bối chỉ xuất hiện giữa tháng thôi, muốn tìm ông ấy phải tranh thủ đi trước đêm nay."
Đã có cách giải quyết thì đương nhiên phải lấy thứ trong bụng ra càng sớm càng tốt! Trần Ương chẳng chút nghĩ ngợi mà nói ngay mình muốn đi, mặc dù rất thoải mái nhưng cậu không muốn ngày nào cũng bị yêu quái đè ra thao, đã vậy thân thể còn không ngừng sản sinh dục vọng nữa.
Thế là cậu mặc đồ tử tế rồi cố chịu đựng cảm giác bên dưới, quyết tâm lên núi với Nhai Thạch.
Giữa hai chân cậu rất khó chịu nên đi đường cực kỳ bất tiện, chỉ có thể nắm cánh tay thiếu niên để mình khỏi lảo đảo ngã sấp xuống. Cậu kiên quyết không cho Nhai Thạch bế mình lên núi.
Bà nội ra ngoài cho heo ăn rồi.
Cậu để lại tờ giấy nhắn với bà nội mình đến nhà bạn chơi, chắc sẽ về muộn một chút.
Đến giữa sườn núi Trần Ương hết chịu nổi nữa.
Cậu vịn gốc cây thở dốc, nhịn không được khóc thút thít, cảm giác quần lót của mình đã ướt đẫm, viên đá tròn còn đè vào chỗ sâu làm lỗ nhỏ liên tục chảy nước, không nhấc nổi chân.
Không được, cậu phải lấy vật trong bụng ra rồi đón xe về nhà, không muốn yêu đương với tên yêu quái suốt ngày đòi làm tình này nữa.
"A Ương, A Ương đừng khóc mà." Nhai Thạch vội vàng ôm cậu rồi hôn lên nước mắt của cậu. Vừa bị chạm nhẹ một cái thì chân cậu lập tức bủn rủn, yêu quái vuốt ve cậu, tuy trong lòng có chút kháng cự nhưng thân thể không còn khó chịu nữa.
"Đừng cởi đồ tôi......" Trần Ương nói vậy nhưng chẳng còn sức ngăn cản đối phương. Chỉ giây lát sau cậu đã bị lột sạch, thân thể mảnh khảnh trắng nõn lộ ra ngoài, trên da thịt vẫn còn dấu vết do yêu quái để lại.
Lần này yêu quái không chơi cậu ngay mà xoa bóp mông cậu, vuốt ve núm vú hồng hào đứng thẳng trước ngực rồi lại sờ soạng bụng dưới vì phồng lên mà càng lộ ra vẻ gợi cảm. Ngón tay trượt xuống sống lưng cậu rồi dừng lại ở xương cụt.
Cậu vô thức ôm chặt tấm lưng rắn chắc của thiếu niên, ngón chân được vuốt ve cuộn tròn lại.