Cậu nhếch môi suy nghĩ kỹ rồi sờ bụng dưới nhô lên, thầm nghĩ nếu thật sự không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình thì có lẽ cậu sẽ sinh bé yêu quái ra.
Hình, hình như cũng không tệ lắm nhỉ?
Khi Nhai Thạch hôn cậu, cậu không chỉ đỏ mặt mà tim còn đập thình thịch, giờ ân ái cũng không thấy đau nữa mà cực kỳ sảng khoái.
Trước kia cậu cũng từng tự xử nhưng chưa bao giờ sướng đến nỗi lên đỉnh như vậy.
Trần Ương cúi đầu nhìn cánh tay Nhai Thạch đang ôm lưng mình rồi nuốt nước bọt, nhịn không được nhéo nhéo cơ bắp rắn chắc của hắn. Bình thường cậu ít vận động nên cánh tay nhỏ và trắng hơn Nhai Thạch nhiều.
Thật không hổ là yêu quái đá, chỗ nào cũng cứng ngắc.
Ngay cả chỗ kia cũng đẹp hơn cậu nhiều, Trần Ương dần vượt qua nỗi xấu hổ, lúc cúi đầu sờ dương v*t Nhai Thạch cũng không còn đỏ mặt quá rõ. Cậu thầm nghĩ kích thước của mình cũng xem như bình thường, khi hai người dính vào nhau cọ xát, cậu thấy vật kia của Nhai Thạch càng lúc càng to, cầm bằng cả hai tay chỉ tạm đủ.
Hèn gì trước đây bị thao lại đau như vậy, rốt cuộc vật khổng lồ này làm sao đi vào thân thể cậu được nhỉ!
Tuy ban đầu cảm thấy quá kịch liệt nhưng sau khi thân thể quen dần thì lại đâm nghiện, nghĩ đến sau này rời khỏi đây không được làm chuyện này nữa cậu lại hơi hụt hẫng.
Nhai Thạch vẫn đang hồi hộp chờ cậu trả lời, thỉnh thoảng còn hôn lên cổ và vành tai cậu, đôi mắt đen láy như cún con nhìn cậu chăm chú với vẻ chờ mong, muốn biết cậu có chịu giữ em bé trong bụng không.
Nếu cậu đồng ý thì nói không chừng trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc có thể sinh ra bé đá con.
Chỉ mang thai một tháng đã sinh, đây không phải sinh non thì là gì?
Trần Ương rơi vào trầm tư. Nhưng không thể áp dụng tiêu chuẩn nhân loại cho thế giới yêu quái được, vì vậy vấn đề này cũng không quan trọng.
Nhưng cậu sẽ sinh kiểu gì đây? Chẳng lẽ giống gà mái đẻ trứng sao? Trong giờ sinh học cậu chỉ biết cách sinh con bình thường của nhân loại chứ hoàn toàn không biết đàn ông sinh yêu quái thế nào.
Nhưng Nhai Thạch khăng khăng quả quyết với cậu rằng yêu quái sinh con rất sướng, nhất định cậu sẽ không đau chút nào.
"Tôi...... vậy, vậy thì cũng không phải là không được......" Trần Ương bị Nhai Thạch cắn vành tai làm lưng nhũn ra, trong lòng nhanh chóng khuất phục, đỏ mặt hỏi, "Nhưng sao hôm nay cậu lại nói chuyện này với bà nội tôi chứ, bà sẽ sợ lắm đó!"
Cậu cũng chẳng biết tại sao bà nội có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện cháu trai mình mang thai như vậy, ngay cả cậu cũng phải mất một thời gian rất lâu mới tiêu hóa được sự thật này.
Nhai Thạch suy nghĩ một lát rồi gãi cổ, tròn xoe mắt nói: "Thật ra tôi chưa nói với bà nội đâu."
Trần Ương lại nổi cáu quay sang cốc đầu Nhai Thạch: "...... Vậy là cậu gạt tôi à!"
Một yêu quái mày rậm mắt to như vậy mà nói dối không hề đỏ mặt!
Nhai Thạch để mặc cậu đánh rồi lí nhí: "Vì tôi muốn thấy A Ương đỏ mặt mà."
Trần Ương đánh mệt lại rúc vào ngực Nhai Thạch ngước nhìn mặt trăng treo trên ngọn cây: "Lỡ bà nội biết thì sao?"
Cậu cũng không dám chắc bà nội sẽ chấp nhận chuyện này.
Nhai Thạch vuốt má A Ương rồi nói: "Đám yêu quái sau núi hay giúp bà làm việc lắm, tôi nghĩ chắc bà cũng không ghét yêu quái đâu."
Trần Ương: "......"
Cậu sực nhớ ra bà nội từng dặn mình đừng sờ lung tung thực vật sau núi.
Thì ra là muốn dặn cậu đừng đắc tội với yêu quái trên núi này sao!