Cuộc chạy tiếp sức là điểm nhấn của hội thao hôm nay, chạy cự ly 400 mét. Bố sẽ bế con từ điểm xuất phát, chạy hết 400 mét rồi con sẽ quay 30 vòng, rồi bố lại bế con chạy về điểm xuất phát.
Tiếng súng vang lên, các ông bố bế con chạy về phía trước, Ngưu Ngưu được Phó Thừa ôm trong lòng, nhóc thấy được càng ngày càng có nhiều người bị bỏ lại phía sau, nhóc hưng phấn dùng hai tay nhỏ bé tóm lấy Phó Thừa, hét lên: "Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!"
"Cháu cho rằng mình đang cưỡi ngựa đấy à." Phó Thừa thở mạnh, một tay ôm Ngưu Ngưu, tay kia vỗ vào mông nhóc.
Anh vỗ vào mông không nhẹ cũng không mạnh, Ngưu Ngưu càng cười vui vẻ hơn: "Ya!"
“Nhóc không lương tâm.” Phó Thừa đã chạy tới đầu bên kia đường băng, anh đặt Ngưu Ngưu xuống đất.
Rất nhiều bà mẹ đứng ở vạch đích, chỉ có Giang Tự Châu cầm hai chai nước khoáng trên tay là nổi bật giữa những bà mẹ khác.
Cô Trương đi tới, nhìn Ngưu Ngưu đang vui vẻ xoay vòng thì cười nói: “Hôm nay Ngưu Ngưu rất vui vẻ.”
Ánh mắt Giang Tự Châu cũng rơi vào hai người, gật đầu: "Có thể nhìn ra được."
Cô Trương thở dài: "Tôi cũng biết một chút về hoàn cảnh của gia đình Ngưu Ngưu. Nói thật, lớp tôi có hơn năm mươi đứa trẻ, nhưng tôi luôn thấy đau lòng cho Ngưu Ngưu nhất."
Ngưu Ngưu đã quay xong ba mươi vòng, chóng mặt không thể đứng thẳng, hai chân yếu ớt gần như khuỵu xuống, sau đó nhóc được một đôi cánh tay khỏe mạnh bao bọc.
"Ngưu Ngưu rất ngoan ngoãn, giáo viên ở trường chăm sóc cũng thoải mái hơn." Giang Tự Châu lịch sự đưa cho cô giáo cốc cà phê cậu đã mua trên đường tới đây: "Tôi thấy sáng giờ cô chưa được uống miếng nước nào cả."
"Cảm ơn, cảm ơn!" Cô Trương che miệng, rất vui vẻ, cô không khỏi tò mò hỏi: "Anh... là bạn của anh Phó à?"
Giang Tự Châu cười nói: "Đúng vậy, tôi cũng là bạn của Ngưu Ngưu nữa."
"Anh Phó là một người rất tốt. Anh ấy thường hay đến trường và rất kiên nhẫn với Ngưu Ngưu. Có thể thấy rằng Ngưu Ngưu rất ỷ lại vào anh ấy."
Cô Trương nhìn Phó Thừa đang ôm Ngưu Ngưu chạy về, ý tứ nói: “Người ta hay nói, đàn ông thích trẻ con thì rất đáng tin cậy.”
Giang Tự Châu không hiểu lắm nên nhìn cô một cái thì bắt gặp ánh mắt vô cùng phức tạp của cô, cậu im lặng một chút rồi gật đầu.
"Chúng ta về nhất rồi!!"
Kèm theo tiếng la phấn khích của Ngưu Ngưu là hình ảnh Phó Thừa ôm Ngưu Ngưu chạy về đích đầu tiên.
"Chú Giang! Có phải chúng ta rất lợi hay không!" Ngưu Ngưu hỏi, trán nhóc lấm tấm mồ hôi kéo lấy Giang Tự Châu.
“Có chứ.” Giang Tự Châu mở ra một chai nước khoáng đưa cho nhóc:
“Ngưu Ngưu đỉnh quá.”
"Là chú Phó đỉnh!" Ngưu Ngưu biết rõ đâu là sự thật.
Giang Tự Châu nhìn Phó Thừa, đưa chai nước còn lại cho anh: “Mệt không?”
Phó Thừa chống tay lên hông, anh giơ chai nước lên uống mấy ngụm, nghe cậu nói mà như nghe chuyện cười: "Mấy thiết bị mà tôi thường dùng để tập luyện còn nặng hơn nhóc con đấy."
Giang Tự Châu liếc nhìn Ngưu Ngưu đang nhảy nhót bên cạnh trọng tài để kiểm tra kết quả, cậu mở lòng bàn tay ra, nhỏ giọng nói: "Cho anh này."
Một viên kẹo dẻo hình quả nho màu tím nằm trong lòng bàn tay trắng nõn.
"Chỉ còn lại một viên thôi, đừng nói cho Ngưu Ngưu biết, nếu không nhóc sẽ giận mất." Giang Tự Châu ra hiệu cho anh.
Mũ của Phó Thừa hơi to so với Giang Tự Châu, vành mũ che đi lông mày của Giang Tự Châu, cậu hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Phó Thừa.
Ngưu Ngưu rất hiểu chuyện, chưa kể viên kẹo này là dành cho chú Phó mà nhóc yêu thích nên chắc chắn sẽ chẳng bận tâm gì, nhưng hành động hơi trẻ con của Giang Tự Châu vẫn khiến Phó Thừa có cảm giác hài lòng không thể giải thích được.
Phó Thừa không hay ăn đồ ngọt lắm, anh lấy kẹo ăn, vị ngọt của nho lan tỏa trong miệng.
"Oa! Con không muốn!" Tiếng khóc thảm thiết vang lên, cậu bé mập bên cạnh đột nhiên ngồi phịch xuống đất, nói gì cũng không chịu đứng dậy.
Giang Tự Châu và Phó Thừa nhìn sang thì thấy cô Trương đang ngồi xổm trên mặt đất để an ủi cậu bé, Ngưu Ngưu lúng túng đứng bên cạnh cô Trương, bất an nhìn cậu nhóc.
Giang Tự Châu liếc mắt liền nhận ra cậu bé đang đá chân điên cuồng trên mặt đất chính là bạn cùng lớp đã chế nhạo Ngưu Ngưu trong siêu thị hai ngày trước.
Đứng bên cạnh cậu bé là một người đàn ông trung niên, tuy là hội thao nhưng vẫn mặc vest, đi giày da, xấu hổ nhìn con trai mình đang ngồi dưới đất mà không biết phải làm sao.
"Đồ lừa gạt!” Cậu bé chỉ vào Ngưu Ngưu và la lên: “Đó đâu có phải là bố của cậu ấy!"
Phó Thừa cau mày, đi tới mấy bước, Ngưu Ngưu chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, nhóc từ từ giải thích: "Tớ không có gian lận..."
Mẹ cậu bé vội vàng chen tới, nghe được lời con trai nói, bà quay lại nhìn cô Trương: “Cô Trương, cô làm vậy là không đúng rồi, từ nhỏ chúng tôi đã dạy con trai không sợ thất bại nhưng tại sao có một số phụ huynh lại gian lận trong hội thao nhỉ, không biết dạy dỗ con cái à?"
Giọng nói của người phụ nữ sắc bén, kiêu ngạo liếc nhìn đôi giày thể thao không rõ nhãn hiệu trên chân Ngưu Ngưu.
"Thằng bé này không sợ thất bại ở chỗ nào vậy." Giang Tự Châu bình tĩnh nói.
Người phụ nữ quay phắt lại trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt rơi vào áo polo của cậu - cô ta nhận ra kiểu áo này, tuy không có logo nhưng đó là kiểu dáng mùa mới nhất của một thương hiệu xa xỉ mà cô ta không thể mua nổi.
"Nó không có bố! Mẹ nói con không được chơi với Ngưu Ngưu! Bố nó đã mất từ lâu rồi!" Cậu bé không kiềm chế được mà hét lên, đứng dậy, rồi lao về phía Ngưu Ngưu.
Nhưng cậu bé còn chưa kịp lao tới trước mặt, thì một cánh tay đột nhiên từ bên cạnh vươn ra, giữ lấy nó.
Cậu bé loạng choạng, Phó Thừa nắm lấy vai rồi giữ nó đứng yên.
“Cậu làm gì vậy!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay Phó Thừa.
“Xin lỗi bạn đi.” Vẻ mặt Phó Thừa bình tĩnh nhìn cậu bé, thậm chí còn không thèm để ý đến người phụ nữ kia.
Cậu bé sợ đến quên khóc, ngơ ngác nhìn Phó Thừa.
"Chú không muốn nhắc lại lần thứ hai." Phó Thừa nói.
Mẹ cậu bé thấy không thể kéo được Phó Thừa đành tức giận quay đầu lại thì phát hiện bố cậu bé đã đứng ở bên kia nghe điện thoại rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưu Ngưu đỏ bừng vì kìm nén, nước mắt lăn dài, nhóc cắn chặt môi dưới để ngăn nước mắt rơi xuống, im lặng không nói một lời.
Cậu bé buộc phải nói lời “Xin lỗi” hàm răng cắn chặt rồi lại òa khóc.
Phó Thừa ngước mắt nhìn Giang Tự Châu, Giang Tự Châu hiểu ý, đem Ngưu Ngưu đi.
"Cậu lớn tới chừng này rồi mà còn hơn thua với một đứa trẻ con sao?" Mẹ cậu bé đứng bên cạnh rất tức giận.
Phó Thừa thả vai cậu bé ra, đứng thẳng lên nhìn cô ta.
"Bố của Ngưu Ngưu là một lính cứu hỏa, anh ấy không may bị ngã và hy sinh vào năm ngoái khi cứu một học sinh trung học nhảy lầu tự tử." Phó Thừa nhìn mẹ của cậu bé: "Đó là lý do tại sao Ngưu Ngưu không có bố."
Mặt mẹ cậu bé đỏ bừng: “Con trai tôi còn nhỏ như vậy, biết cái gì mà hy sinh với không hy sinh, cậu không biết cậu đồng ngôn vô kị* à!"
*nôm na là nói không biết kiêng kị gì
"Biết hay không không quan trọng." Phó Thừa nói: "Không có bố chẳng có gì đáng xấu hổ cả, cô có thể không muốn con mình trở thành anh hùng, nhưng không thể dạy nó khinh thường những người đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ cho sự sống của nhân dân."
Cô Trương không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, vô cùng áy náy: “Thực xin lỗi, anh Phó.”
Phó Thừa liếc nhìn đứa bé vẫn đang khóc nức nở bên cạnh mẹ: “Tôi đi tìm Ngưu Ngưu trước.”
Bên kia sân chơi, có hai con búp bê khổng lồ đang cùng bọn trẻ chụp ảnh, Giang Tự Châu dẫn Ngưu Ngưu đi về phía đó.
"Nếu cảm thấy khó chịu thì có thể nói chuyện với chú này." Giang Tự Châu nói với Ngưu Ngưu.
Đôi mắt Ngưu Ngưu đỏ hoe: “Cậu ta luôn nói cháu như vậy, có lần cậu ta còn nói mẹ cháu chỉ đi bán rau ngoài chợ, hộp bút của cậu ta con đắt hơn cả quần áo cháu mặc."
Giang Tự Châu nhìn đỉnh đầu của Ngưu Ngưu, trong lòng rất khó chịu: “Cháu có một người mẹ rất yêu thương cháu, còn có chú Phó và rất nhiều các chú trong đội cứu hỏa luôn quan tâm đến cháu, chú cảm thấy cháu giàu hơn bạn kia nhiều lắm."
Ngưu Ngưu thắc mắc: "Thật vậy sao?"
"Đương nhiên rồi" Giang Tự Châu thấp giọng nói, "Chú rất hâm mộ cháu đó."
Ngưu Ngưu nghĩ đến quán cà phê đẹp đẽ và ngôi nhà sang trọng của chú Giang, còn cả chiếc ô tô mà nhóc từng thấy trên TV, sự thắc mắc lấn át luôn cả nỗi buồn: "Thật vậy ạ? Tại sao chú lại hâm mộ cháu?"
Hoạt động buổi sáng đã gần kết thúc, trên sân chơi, trẻ con đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ để rượt đuổi chơi đùa. Giang Tự Châu nhìn về phía giữa sân chơi, một cô bé vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn bạn mình phía sau nên không chú ý phía trước, cô nhóc đụng trúng Phó Thừa đang đi về phía này, Phó Thừa đưa tay đỡ, cô bé cười khúc khích rồi xoay người chạy đi.
Đối với cậu, bóng dáng của anh giữa đám đông thật nổi bật, ánh mắt Giang Tự Châu dịu dàng, sống đến tận bây giờ, cậu gần như không thiếu thứ gì cả, điều có thể khiến cậu hâm mộ một đứa trẻ sáu, bảy tuổi chắc chỉ vì Ngưu Ngưu có được sự quan tâm chăm sóc của Phó Thừa.
Lần này Phó Thừa chỉ trở lại Thiên Tân hai ngày, sau khi tham dự hội thao với Ngưu Ngưu, anh sẽ trở lại vùng núi bị cháy rừng đêm đó.
Thiên Tân mấy ngày nay đang mưa, trong nghĩa trang ở ngoại ô thành phố, một chiếc ô tô đen chậm rãi dừng lại dưới chân núi.
Người gác cửa ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy hai người đàn ông cầm ô lần lượt tiến tới.
Lên đến trên núi, Giang Uyên dừng lại, liếc nhìn Giang Tự Châu: “Ba đi thăm mẹ con trước, con đi thăm chị một lát đi."
“Vâng.” Giang Tự Châu nhấc ô lên nói: “Lát nữa con sẽ tới thăm mẹ.”
Giang Uyên gật đầu, im lặng nhìn tấm bia trắng cách đó không xa, quay người đi lên.
Giang Tự Châu mặc đồ đen dừng lại trước bia mộ An Văn, cậu ngồi xổm đặt bó hoa trên tay xuống, không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn bó hoa hướng dương đã héo khô đặt ở bên cạnh.
“Xem ra vị vô danh kia lại đến thăm chị rồi."
Giang Tự Châu nhìn ảnh An Văn trên bia mộ: “Em không có thời gian đến chúc mừng sinh nhật chị, chị sẽ không giận chứ?"
Nghĩa trang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi, Giang Tự Châu im lặng một lúc rồi nói: "Gần đây cuộc sống của em khá tốt, quán cà phê rất đắt khách, cuối tuần trước em có tham gia hội thao với một cậu bé."
"Em gặp được một người đàn ông rất đẹp trai và hấp dẫn, anh ấy đã cứu được rất nhiều người..." Giang Tự Châu nhẹ nhàng nói: "Nếu chị còn sống, em nhất định sẽ giới thiệu cho chị gặp mặt. Đôi lúc khi nhìn thấy anh ấy, em đã băn khoăn rằng nếu có thể gặp anh ấy sớm hơn, thì có phải chị đã không..."