• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng nay Phó Thừa đang nghỉ phép, Tiết Kỳ An cũng biết anh đến bệnh viện, không có tình huống gì đặc biệt thì sẽ không gọi điện cho anh.

“Phó Thừa, cậu còn ở bệnh viện không?” Giọng nói Tiết Kỳ An tràn ngập lo lắng, trong điện thoại còn có tiếng còi xe cứu thương ầm ĩ.

Trong lòng Phó Thừa trầm xuống: “Tôi vẫn còn, có chuyện gì vậy?”

“Còn một ngã tư nữa là chúng tôi đến bệnh viện." Tiết Kỳ An vội vàng nói: “Lưu An hít phải một lượng lớn khí độc, đã hôn mê. Cậu ở bệnh viện chờ chúng tôi một lát!"

Cuộc gọi chưa cúp máy thì xe cứu thương từ ngã tư trước mặt đã hú còi đi tới.

Xe của Giang Uyên nhường đường cho xe cứu thương nên buộc phải dừng lại trước đèn giao thông, Giang Tự Châu vô tình liếc nhìn ra ngoài, mơ hồ nhìn thấy trong xe cứu thương có những bộ đồng phục quen thuộc.

Cậu vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy Phó Thừa mở cửa xe, xoay người chạy về phía cổng bệnh viện.

Lưu An đã bất tỉnh nhân sự, nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, cảnh tượng một nhóm lính cứu hỏa đứng ngoài phòng cấp cứu thu hút rất nhiều người nhà và bệnh nhân đến xem.

Tâm trạng mọi người đều rất nặng nề, không ai lên tiếng, Tiêu Cương liếc nhìn bóng lưng Phó Thừa, rồi anh ta chần chừ bước tới.

Tiết Kỳ An dùng ánh mắt ngăn cản Tiêu Cương, cậu ta im lặng lắc đầu, đi nhanh hơn Tiêu Cương một bước đến chỗ Phó Thừa.

"Đã xảy ra chuyện gì." Phó Thừa quay người nhìn Tiết Kỳ An, lông mày nhíu lại, nghiêm túc hỏi.

"Sáng nay nhận được cuộc gọi của cảnh sát. Một bé gái năm tuổi ở quận Nam Thành bị rơi xuống một cái giếng vuông bỏ hoang gần công trường."

Tiết Kỳ An kể lại ngắn gọn những gì xảy ra vào buổi sáng: "Chỉ sau khi đến hiện trường, chúng tôi mới phát hiện ra rằng cái giếng đó được dùng để chứa khí kẽm*."

*Khí kẽm là một loại khí không màu, không mùi, có độc tính cao, nếu cơ thể con người tiếp xúc với khí kẽm hơn mười phút mà không có biện pháp bảo hộ có thể gây ra tổn thương không thể phục hồi.

“Tiêu Cương.” Phó Thừa liếc mắt nhìn Tiêu Cương vẫn đang cúi đầu không nói gì.

Tiêu Cương cúi đầu đi tới: "Đội trưởng Phó."

"Lưu An là huấn luyện viên nên đã lâu không được tham gia huấn luyện cứu hộ chuyên nghiệp mà chỉ tham gia luyện tập thể chất. Ai đã sắp xếp cho cậu ấy đi cứu hộ.

Tiết Kỳ An lại dành nói trước: “Miệng giếng rất nhỏ, lúc đó đội xây dựng đã đeo mặt nạ cho cô bé, nhưng họ lo lắng tiếp xúc quá lâu với khí kẽm sẽ có hại cho cơ thể, vậy nên..."

“Cho nên mới sắp xếp một người tương đối gầy đi xuống cứu hộ." Ánh mắt Phó Thừa sắc như chim ưng, nhìn chằm chằm Tiêu Cương khiến anh ta không có cách nào trốn tránh được: "Cậu là đội trưởng của Lưu An, có cân nhắc đến sự an toàn của cậu ấy không?”

“Thực xin lỗi.” Tiêu Cương vô cùng tự trách: “Là tôi suy nghĩ không thấu đáo.”

Cô bé vốn rất sợ hãi, sau khi Lưu An đi xuống, cô bé oà khóc lên, vì thế mà vô tình làm mặt nạ rơi xuống, Lưu An là lính cứu hỏa, đương nhiên biết khí kẽm có hại như thế nào đối với cơ thể con người, cậu ấy không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, liền cởi luôn mặt nạ của mình ra đeo lên mặt cho cô bé.

Sau khi giải cứu cô bé ra khỏi miệng giếng trước, mọi người quay lại kéo Lưu An ra ngoài thì nhận ra rằng cậu ta thậm chí không còn sức để buộc khóa an toàn của mình vào sợi dây cứu hộ.

"Được rồi, tôi biết cậu cảm thấy khó chịu", Tiết Kỳ An vỗ vỗ vai Phó Thừa: "Mọi người đều rất sốt ruột, bây giờ không nói chuyện này nữa."

Tiết Kỳ An quay đầu lại nháy mắt với Tiêu Cương: "Cậu dẫn đội về trước. Đội trưởng Phó và tôi sẽ ở lại đây rồi thông báo cho cậu biết thông tin sớm nhất có thể."

Tiêu Cương liếc nhìn Phó Thừa, thấy anh không phản đối thì im lặng gật đầu: “Được.”

Ca phẫu thuật kéo dài vài tiếng, khi đèn trong phòng mổ tắt, hai chân của Tiết Kỳ An bị tê cứng, đầu gối yếu đến mức gần như khuỵu xuống.

Bác sĩ cởi khẩu trang ra, nghiêm túc nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, ông đã quen với việc có quá nhiều người nhà chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, nhưng khi nhìn bộ quần áo huấn luyện của Tiết Kỳ An, ông nghĩ ngay đến khuôn mặt non nớt của Lưu An, ông cảm thấy có chút đau lòng.

“Não bị tổn thương, bây giờ sẽ chuyển sang nằm ICU." Bác sĩ nói.

Phó Thừa nhạy bén nắm bắt được ẩn ý trong lời nói của bác sĩ: “Tình trạng của cậu ấy hiện tại thế nào?”

"Tổn thương não không thể nào phục hồi. Bây giờ chỉ có thể đợi trong vòng 48 giờ xem có thể tỉnh lại hay không."

Mặc dù không muốn nói nhưng bác sĩ vẫn cất lời: “Cho dù có thể tỉnh lại thì khả năng cao sẽ không còn được như trước nữa”.

"Không được như trước là có ý gì?" Tiết Kỳ An thốt ra, ngay sau đó, toàn thân cậu ta cứng đờ như bị sét đánh.

Cách đây vài năm, trong đội có một lính cứu hỏa hít phải khí kẽm khi cứu người và cũng bị tổn thương não, nằm viện một tháng mới tỉnh lại. Tuy nhiên khi tỉnh dậy, trí thông minh của người lính cứu hỏa ấy chỉ như một đứa trẻ ba tuổi và mãi mãi không bao giờ lấy lại được dáng vẻ đẹp trai dũng mãnh ngày nào.

Bác sĩ thở dài, lắc đầu bất lực: “Chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi.”

Không lâu sau, Lưu An bị đẩy ra khỏi phòng mổ, Phó Thừa đi xuống tầng dưới thanh toán viện phí, thang máy có quá nhiều người, mỗi tầng đều phải dừng lại, nên anh đành đi bằng cầu thang thoát hiểm.

Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, bên cạnh anh đã có hai người được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, lần trước là Giang Tự Châu, lần này là Lưu An.

Anh liều mạng kéo những người xa lạ từ địa ngục trở về, rồi chợt nhận ra mình đã chứng kiến quá nhiều sự chia ly và mất mát.

Băng ghế trước phòng ICU chật kín người, Tiết Kỳ An đứng dựa vào tường, cầm điện thoại di động mà Lưu An để lại trước khi xuống giếng.

Phó Thừa đi đến bên cạnh cậu ta, đứng dựa vào tường, Tiết Kỳ An nhìn chằm chằm hành lang bệnh viện rồi nói: "Tiêu Cương đã rất tự trách về chuyện này rồi, cậu cứ khiển trách theo quy định, để cậu ta viết báo cáo, nhưng đừng quá nặng nề."

"Tôi biết." Với tư cách là đội trưởng, Phó Thừa biết rằng vào lúc đó, những người lính cứu hỏa đã đặt mạng sống của mình sang một bên, và họ không có quyền nghĩ cho bản thân.

Hôm nay Tiết Kỳ An phải đi họp ở thành phố, ngày mai sẽ đi huấn luyện, cậu ta ở bệnh viện một lát rồi rời đi, trước khi rời đi, Tiết Kỳ An đưa điện thoại di động của Lưu An cho Phó Thừa.

"Bố mẹ Lưu An đều không còn nữa, chỉ có một chị gái đang làm việc ở làng chài, ngày mai chị ấy sẽ bay chuyến sớm nhất đến đây."

Giọng Tiết Kỳ An trầm buồn: "À đúng rồi, tình hình của ông chủ Giang thế nào rồi? Ai sẽ chăm sóc cậu ấy?"

Phó Thừa thở dài, nhét điện thoại di động của Lưu An vào túi quần jean: “Về nhà rồi.”

"Khi Lưu An tỉnh lại có thể không nhớ gì, không ai biết ngày mai đến trước hay tai nạn đến trước nhưng cậu không thể từ chối ngày mai chỉ vì lo sợ sẽ xảy ra tai nạn được." Tiết Kỳ vỗ vỗ vai Phó Thừa: "Tôi đi đây."

Khi Giang Tự Châu còn nhỏ, An Hạ Uyển cũng rất bận rộn với công việc, cậu ở nhà luôn được bảo mẫu chăm sóc, khi nghe tin lần này cậu bị thương nặng thì bảo mẫu vô cùng đau lòng, bà đã dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ của Giang Tự Châu trước ngày cậu xuất viện hẳn hai ngày.

Vì tình trạng sức khỏe của Giang Tự Châu nên bữa ăn rất thanh đạm, đã lâu hai cha con mới ngồi ở nhà ăn cơm thế này, mặc dù Giang Tự Châu nuốt không trôi, nhưng vẫn cùng ngồi với Giang Uyên một lúc.

Giang Uyên thật sự rất bận, vốn tưởng rằng lần này ông sẽ dành thời gian cho Giang Tự Châu, không ngờ trong bữa ăn điện thoại lại rung không ngừng, ông còn chưa kịp đặt bát đũa xuống thì thư ký đã mang máy tính và xe đến đón ông về công ty

Giang Uyên rất áy náy nhưng Giang Tự Châu cũng không để ý lắm, cậu đưa tay giữ chỗ vết thương rồi chậm rãi đi lên lầu, lúc trở về phòng thì cậu thấy điện thoại di động ném trên giường đã lỡ hơn chục cuộc gọi.

Tất cả đều là số của Phó Thừa.

Giang Tự Châu không có phản ứng gì, cậu cúi đầu ngơ ngác hồi lâu, cho đến khi màn hình điện thoại tự động tối đi rồi lại sáng lên, trên màn hình hiện lên tên Phó Thừa.

"Alo." Giang Tự Châu từ từ ngồi xuống ghế, cậu vịn mép bàn, thở phào nhẹ nhõm, may mà cậu nhận kịp điện thoại trước khi nó cúp máy.

Trước đó, giọng nói của Giang Tự Châu vẫn luôn lạnh lùng, hôm nay cuối cùng cũng có thêm chút ấm áp nhưng vẫn còn rất xa cách.

Trước khi gọi điện thoại, Phó Thừa đã đắn đo nhiều mới hạ quyết tâm được, anh lấy điện thoại di động ra, tìm số của Giang Tự Châu, rồi lại tắt màn hình đi, tắt rồi mở, mở rồi tắt, quá trình này lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Anh vẫn đang suy nghĩ liệu hành động của mình có hơi đường đột hay không, nhưng khi giọng nói của Giang Tự Châu vang lên, anh cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

"Về nhà rồi à?" Phó Thừa hỏi.

Giang Tự Châu đáp: "Về rồi."

Hai người đồng thời rơi vào im lặng, chỉ im lặng ngồi nghe tiếng thở của nhau.

“Nếu không có gì…”

Giang Tự Châu mới nói được một nửa thì bị Phó Thừa ngắt lời: “Lưu An bị thương.”

Giang Tự Châu có ấn tượng tốt với Lưu An, cậu nhóc này có nụ cười rất tươi, cậu nhớ đến chiếc xe cấp cứu ầm ầm đi tới trước cửa bệnh viện ban nãy và thì vội vàng hỏi: “Bây giờ cậu ấy thế nào rồi?”

“Hít phải quá nhiều khí độc, bây giờ còn không biết có thể tỉnh lại hay không.” Giọng Phó Thừa trầm buồn hiếm thấy: "Cho dù cậu ấy có thể tỉnh lại thì trí não cũng sẽ bị tổn hại và không còn được như lúc trước nữa."

Từ lúc Giang Tự Châu gặp Phó Thừa đến nay, đây là lần đầu tiên cậu nghe được nhiều cảm xúc tiêu cực trong giọng nói của Phó Thừa đến thế, trong lòng cậu Phó Thừa là người vô cùng mạnh mẽ nhưng lúc này giọng nói của anh lại tràn ngập sự cô độc và bất lực.

Cậu không nói nên lời, tuy cậu còn giận Phó Thừa nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng cho anh.

“Hôm nay bác sĩ nói, có thể khi tỉnh lại, Lưu An sẽ không nhận ra ai, cũng không nhớ ra ai cả.” Phó Thừa nhìn cánh cửa phòng ICU đang đóng chặt.

Giang Tự Châu muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cậu đành hỏi: "Anh đang ở đâu?"

"Trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt." Phó Thừa ngồi trên ghế liếc nhìn điện thoại di động của Lưu An, trên màn hình là hình ảnh cậu ta ngồi xổm trên đất ôm lấy Hắc Hổ. Trong ảnh, Lưu An cười tươi đến mức hai mắt cong cong.

Làm việc nhiều năm như vậy, đồng đội bên cạnh anh đều có người bị thương và hy sinh, mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng Phó Thừa vẫn không thể nào xem chuyện nàynhư bình thường được.

Lần này khác với mọi khi, Phó Thừa biết nguyên nhân khác biệt là ở Giang Tự Châu.

“Tự Châu, tôi cảm thấy mình đã làm sai rất nhiều chuyện.” Phó Thừa đột nhiên nói: “Hôm nay nghe bác sĩ nói Lưu An không thể nhớ được ai, tôi liền nghĩ nếu như tôi cũng có một ngày như vậy... "

“Đừng nói nhảm nữa!” Giang Tự Châu vội vàng lên tiếng ngắt lời Phó Thừa.

Phó Thừa bị cắt ngang, nhưng anh không có ý dừng lại, chậm rãi nói: “Nếu có một ngày tôi không nhớ được gì thì người mà tôi không muốn quên đi nhất chính là cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK