"Thức dậy rồi à?"
"Ừm." Giang Tự Châu xỏ dép vào, mở cửa phòng ngủ: "Em đang chuẩn bị ăn sáng."
Phó Thừa đang cùng Tiết Kỳ An đi về phía văn phòng của Đoàn Nghị, nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, Tiết Kỳ An tự dưng bị thồn cho đóng cơm chó, chân cậu ta như bôi dầu vội vàng chạy lên trước.
"Ăn sáng xong thì đến đội nhé." Phó Thừa đi lên cầu thang.
Giang Tự Châu kẹp điện thoại di động trên vai, đưa tay mở tủ lạnh: "Đội trưởng Phó vẫn chưa nói chúc mừng năm mới với em."
"Ghi nợ trước." Phó Thừa cười nói: "Đợi em đến đây rồi sẽ nói."
Trong điện thoại vang lên âm thanh nhắc nhở có cuộc gọi, Phó Thừa liếc nhìn, bất lực nói: "Ngưu Ngưu liên tục gọi điện cho anh, anh nghe máy cái đã."
"Được." Giang Tự Châu cũng cười nói: "Lát nữa gặp."
Ăn sáng xong, Giang Tự Châu lái xe đến đội cứu hỏa, Phó Thừa đã dặn lính gác cổng, khi nhìn thấy xe của Giang Tự Châu, lính gác cổng liền mở cửa cho cậu.
"Chúc mừng năm mới anh Châu!" Lính gác cổng vui vẻ đứng bên xe.
Giang Tự Châu hạ nửa kính xe xuống, lấy hộp quà được gói rất đẹp ra: "Năm mới vui vẻ, vất vả cho cậu rồi."
"Cái này cho em à?" Lính gác cổng nhìn hộp quà nhỏ trong tay Giang Tự Châu thì ngượng ngùng nói: "Cái này... cảm ơn anh Châu!"
Giang Tự Châu cười nói: "Anh mua rất nhiều hộp quà thế này, không biết bên trong là cái gì, hy vọng cậu sẽ thích."
Xe rẽ vào bãi đậu xe, vừa dừng lại thì Lưu Dương chạy tới, cậu nhóc chạy nhanh đến mức khi vừa dừng ở cửa xe đã thở hổn hển.
"Anh Châu, đội trưởng Phó nói đợi một chút, anh ấy nhắn tin bảo em đến đón anh."
Giang Tự Châu mở túi quà ra, bên trong có mấy chục hộp quà, đều được bọc trong giấy gói tinh xảo, xếp chồng lên nhau, nhìn khá hoành tráng.
"Anh không chuẩn bị gì nhiều, chỉ mua một ít quà, cậu mang vào giúp anh đi."
Lưu Dương mở to mắt: "Nhiều như vậy sao? Anh Châu, tốn của anh nhiều tiền quá! Bên trong có gì vậy ạ?"
"Dao cạo râu, kem dưỡng ẩm, có đủ loại, anh không nhớ hết nữa." Giang Tự Châu thoải mái trả lời.
Mặc dù không thể nghi ngờ về độ giàu có của Giang Tự Châu nhưng nhìn hàng chục món quà trị giá tầm 200* đến 300 tệ** mỗi món chất đống trước mặt, Lưu Dương vẫn cảm thấy xấu hổ thay cho toàn đội cứu hỏa.
* 200 tệ ≈ 682.000 Đồng
**300 tệ ≈ 1.100.000 Đồng
"Anh Châu, anh nói xem, lúc thì mời trà sữa, lúc thì tặng quà cho bọn em, bọn em thấy xấu hổ lắm." Lưu Dương không thể tự mang hết vào được nên gọi thêm hai người nữa đem quà của Giang Tự Châu đến nhà ăn.
"Mọi người đã vất vả cả năm rồi, đây là điều nên làm mà." Giang Tự Châu nói: "Hơn nữa cũng không phải đồ quá đắt tiền."
Lưu Dương lắc đầu thở dài: "Không có cách nào để báo đáp ân tình này, em chỉ có thể gói ghém đội trưởng Phó yêu quý của bọn em cho anh thôi!"
Giang Tự Châu nhìn cậu nhóc lắc đầu thì buồn cười, Lưu Dương cười tươi rói: "Sáng nay mọi người đều ở nhà ăn gói sủi cảo, anh Châu, em đưa anh đến đó nhé? Ở nhà ăn bây giờ đông vui lắm."
Quả nhiên, đúng như Lưu Dương vừa nói, dù ở từ xa thì cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, đây đều là những chàng trai trẻ đang ở độ tuổi đôi mươi, bình thường tinh thần luôn căng thẳng, hiếm khi không phải huấn luyện thế này. Đúng dịp Tết Nguyên Đán, mọi người đều đến nhà ăn phụ dì nấu ăn gói sủi cảo.
Lưu Dương đưa tay mở rèm cửa, nhìn thấy Giang Tự Châu đi vào, mọi người lập tức hoan hô, hò hét đến mức muốn nổ luôn nhà ăn.
"Được rồi được được!" Lưu Dương vỗ tay: "Anh Châu đã chuẩn bị quà Tết cho mọi người trong đội chúng ta rồi, mau đi rửa tay rồi qua đây nhận!"
Lính cứu hỏa đang tranh cãi xem ai gói sủi cảo đẹp nhất vừa nghe thấy có quà thì lập tức thả bột gói sủi cảo trên tay xuống chạy tới, quà gì cũng được, năm mới được nhận quà là điều rất vui và bất ngờ.
"Anh Châu, không có quà cho đội trưởng Phó à?" Một lính cứu hỏa có khuôn mặt hơi trẻ con cầm hộp quà gói giấy màu đỏ: "Bọn em chia nhau hết rồi, liệu đội trưởng Phó có không vui không ạ?"
Giang Tự Châu vẫn chưa kịp nhận ra là mình đang bị trêu chọc thì Lưu Dương đã xua tay nói: "Đừng đùa nữa! Coi chừng đội trưởng Phó đánh cậu đấy!"
Cậu nhóc có khuôn mặt trẻ con mỉm cười, quay người nháy mắt với đám đông phía sau: "Bây giờ chúng ta nên nói gì nhỉ?"
Mọi người đồng thanh nói, giọng còn to hơn cả lúc huấn luyện: "Cảm ơn anh dâu*!"
*Bản gốc là chị dâu, mình xin phép đổi thành anh dâu nha
Đây là sự hiểu ý có được sau nhiều năm hợp tác làm việc. Giang Tự Châu đỏ mặt, Lưu Dương không tham gia trêu đùa cùng nhóm người này, cậu nhóc biết Giang Tự Châu da mặt mỏng nên ho khan vài tiếng: "Làm gì vậy làm gì vậy! Nhân lúc đội trưởng Phó bận công việc nên làm phản hết rồi đúng không? Đợi lát nữa anh Châu báo cáo cho đội trưởng Phó biết, để xem còn ai dám quậy nữa!"
"Báo cáo cái gì thế?"
Tấm màn nặng nề phía sau được mở ra, kèm theo đó là giọng nói của Phó Thừa.
Nhóm người vừa mới nói đùa bỗng chốc im lặng, cúi đầu nghiêm túc mở quà.
Phó Thừa đứng ở bên cạnh Giang Tự Châu, anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, cười nói: "Bọn họ bắt nạt em à?"
Trông Giang Tự Châu đúng là giống vừa mới bị bắt nạt xong, cậu nở nụ cười bất lực, đơn giản nói: "Đúng vậy, đội trưởng Phó có bênh vực em không?"
"Đội trưởng Phó, vừa nãy bọn họ chẳng thèm để ý gì hết cứ thế gọi anh Châu là anh dâu!"
Lưu Dương thấy cũng không phải chuyện lớn gì nên nói: "Phạt bọn họ mỗi người chạy 10km đi ạ, em có thể giúp anh giám sát!"
Bây giờ trong đội chẳng còn tên ngốc nào tin Giang Tự Châu là anh em tốt của đội trưởng Phó nữa, bọn họ đều biết Phó Thừa sẽ không để ý chuyện này, một người vừa mở hộp quà ra, ánh mắt long lanh ôm món quà trong tay, trợn mắt nhìn Lưu Dương: "Có ác quá không vậy?"
Phó Thừa thâm ý nhìn Lưu Dương: "Cậu không gọi à?"
"Em cam đoan không có!" Lưu Dương ưỡn ngực.
Phó Thừa gật đầu: "Vậy được, sáng mai cậu nhớ chạy thêm 10km nhé."
"Em?" Lưu Dương khó tin chỉ vào chính mình, sau đó cậu nhóc nhận ra Phó Thừa lại đang bày tỏ tình cảm, cậu nhóc run run nhìn Giang Tự Châu: "Anh Châu, bây giờ em mới gọi một tiếng anh dâu thì có tính không?"
"Còn chưa gói sủi cảo xong đâu!" Dì nấu ăn từ phía sau lớn tiếng nói, khi nhìn thấy Giang Tư Châu, vẻ mặt dì lập tức thay đổi: "Tiểu Châu đến rồi à?"
"Chúc dì năm mới vui vẻ ạ" Giang Tự Châu đi tới, cầm lấy món quà riêng lẻ đặt trên bàn: "Hy vọng dì sẽ thích nó."
Dì nhận lấy, cười to: "Dì cũng có quà à! Tiểu Châu thật là chu đáo mà, không giống cái đám nhóc này suốt ngày chọc giận dì, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa gói sủi cảo xong nữa! Còn muốn ăn trưa không hả!"
Nghe dì nửa đùa nửa thật phàn nàn, mọi người nhanh chóng đặt quà xuống, tập trung gói sủi cảo, Giang Tự Châu không có việc gì làm nên cũng đi tới lấy bột gói sủi cảo.
"Đội trưởng Phó có biết gói không?" Giang Tự Châu hỏi.
"Không biết, lúc trước anh có gói nhưng gói xong luộc lên thì nát hết." Phó Thừa nói: "Sau đó dì không cho anh gói nữa, nói là lãng phí."
Phó Thừa vừa nói vừa với tay lấy một miếng bột đưa cho Giang Tự Châu: "Ông chủ Giang dạy anh nhé?"
Giang Tự Châu né tránh hơi thở trêu chọc bên tai, cậu bình tĩnh đưa cho Phó Thừa xem: "Anh phải bóp như thế này mới không bị bung ra."
Ánh mắt Phó Thừa rơi vào đôi bàn tay thon dài của cậu, da của Giang Tự Châu rất trắng, ngón tay dính đầy bột mì, dường như hòa luôn vào màu da.
Giang Tự Châu gói sủi cảo xong thì đặt vào giữa bàn tay, duỗi ra trước mặt Phó Thừa: "Anh học được chưa?"
Người ngồi sau không trả lời, khi Giang Tự Châu quay đầu lại, Phó Thừa tỏ vẻ mình vẫn chưa biết, anh cười cười nhìn cậu: "Anh vẫn chưa học được."
"Là anh không chịu học thì có." Giang Tự Châu trợn mắt nhìn anh.
Mười hai giờ trưa, Đoàn Nghị cũng đã tới, như thường lệ, trước bữa ăn ông sẽ nói ngắn gọn vài câu chúc mừng, bữa ăn đoàn viên thường diễn ra vào buổi tối, đáng tiếc mỗi năm đội đều có nhiều nhiệm vụ khác nhau, khoảng thời gian vui vẻ sôi động nhất của mọi người lại trở thành thời gian bận rộn nhất của đội cứu hỏa, vì thế mấy năm nay cả đội đều chuyển sang ăn sủi cảo vào bữa trưa.
Chẳng mấy chốc, người trong đội nấu ăn đã bày hết sủi cảo hấp lên bàn, TV trong nhà ăn chiếu các chương trình của Lễ hội mùa xuân, mọi người cùng nhau quây quần ăn một bữa sủi cảo rất vui vẻ.
Ăn trưa xong, Phó Thừa dẫn Giang Tự Châu về ký túc xá, ký túc xá không ấm áp như ở nhà, Phó Thừa bật máy sưởi điện vì sợ Giang Tự Châu bị lạnh.
"Chiều nay hai giờ đội sẽ xuất phát, anh không thể nghỉ trưa với em được." Phó Thừa nhìn Giang Tự Châu ngồi bên giường: "Xin lỗi em."
Giang Tự Châu nhận ra sự áy náy của Phó Thừa, cậu cười đổi chủ đề: "Khi nào thì anh trở về?"
Buổi trình diễn ánh sáng ở Quảng trường Thế Kỷ tối nay sẽ bắt đầu vào lúc tám giờ và kéo dài trong một tiếng đồng hồ, Phó Thừa tính toán thời gian trong đầu: "Chắc khoảng mười một giờ, anh sẽ quay lại đón năm mới cùng em."
"Được, em đợi anh." Giang Tự Châu nói.
Phó Thừa mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một phong bao dày màu đỏ, trên bìa vẽ một nhân vật hoạt hình và dòng chữ "Tiền lì xì" được viết bằng phông chữ đáng yêu.
"Năm mới vui vẻ, lúc nãy hứa với em khi gặp nhau sẽ nói câu này." Phó Thừa đưa phong bao màu đỏ cho Giang Tự Châu: "Tiền lì xì."
Giang Tự Châu không ngờ Phó Thừa lại chuẩn bị cho mình một phong bao lì xì màu đỏ, cậu ngạc nhiên nhận lấy, hai mắt sáng ngời nói đùa: "Tiền lì xì hay là quỹ đen? Em nhớ đội trưởng Phó đã đưa thẻ cho em rồi mà."
"Bây giờ anh không xu dính túi rồi." Phó Thừa cúi người, đặt hai tay lên người Giang Tự Châu, hôn lên cổ cậu: "Chỉ có thể đợi ông chủ Giang phát tiền cho anh thôi."
Ở cùng Giang Tự Châu một lúc, Phó Thừa đứng dậy rời đi, Giang Tự Châu nằm trên giường ngủ một lát rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho ông Kha.
Ông Kha và ông Phó đang thể hiện tài năng của mình trong phòng chơi cờ và đánh bài của viện dưỡng lão, khi ông nghe điện thoại thì tỏ vẻ Giang Tự Châu đã làm gián đoạn trận đấu gay cấn của ông. Nói được vài câu thì ông liền cúp máy. Giang Tự Châu dở khóc dở cười, cậu gửi tin nhắn bao lì xì màu đỏ cho hai ông lão.
Ông Phó còn thấy hơi ngại chứ ông Kha nhận được thì không buồn trả lời lại bằng biểu tượng cảm xúc.
Giang Tự Châu gửi mười bao lì xì lớn màu đỏ cho nhóm làm việc ở "Ngã Rẽ". Sau bốn giờ, mặt trời bắt đầu lặn, cậu nhét điện thoại di động đã sạc đầy vào túi áo khoác và cầm chìa khóa xe đi ra khỏi ký túc xá.