Tạ Thanh Dao thờ ơ gật đầu, bút ký dưới tay tao nhã chuyển động, hắn nâng mắt quét nhẹ qua Hà Húc, ký tên lên hợp đồng trước mặt."
"Ngài không cần cho ông ta tiền."
"Ông ta nói không lấy được tiền sẽ công khai quan hệ của chúng ta, không trả tiền cũng chỉ có thể diệt khẩu." Tạ Thanh Dao bình tĩnh nói, bưng ly lên nhấp nhẹ một ngụm cà phê, "Không nhiều lắm, chỉ có năm triệu mà thôi."
Hà Húc thiếu chút nữa đứng không vững, vội vàng nắm lấy góc bàn bên cạnh mới có thể miễn cưỡng ổn định. Năm trăm vạn, đối với Tạ Thanh Dao mà nói bất quá là một con số nhẹ nhàng, đối với cậu lại là gông xiềng nặng nề.
Cậu, một con chim hoàng yến có trái tim cao hơn trời này, cuối cùng cả đời đều trốn không thoát khỏi lồng giam của Tạ Thanh Dao.
Đỗ Nguyên Giang lại dám mở miệng nói như vậy, mà Tạ Thanh Dao cũng cư nhiên dám cho ông ta, Hà Húc thậm chí có thể đoán trước tương lai, Đỗ Nguyên Giang tiêu xài hết số tiền này sẽ lần thứ hai tới tống tiền Tạ Thanh Dao.
Tạ Thanh Dao chính là một kho bạc vô cùng vô tận, Đỗ Nguyên Giang một khi nếm được ngon ngọt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua khối thịt mỡ này, sẽ được voi đòi tiên, đạp mũi lên mặt.
Tuyệt đối không thể để loại chuyện này phát sinh!
Nếu Đỗ Nguyên Giang không ngừng đòi tiền Tạ Thanh Dao, sẽ chỉ đẩy nhanh sự chán ghét của Tạ Thanh Dao đối với mối quan hệ này, có lẽ không đợi được cậu trả hết tất cả tiền, liền sẽ bị Tạ Thanh Dao một cước đá văng.
Hiện tại Tạ Thanh Dao đối với cậu còn chưa chán, còn nguyện ý dỗ dành cậu, sau khi phiền chán hắn liền thả cậu tự do, nhưng lời tâm tình tình nồng ý mật có thể có bao nhiêu phần là sự thật? Chân chính đến ngày đó, Tạ Thanh Dao sẽ làm gì căn bản không thể nào biết được.
Đến lúc đó hai bàn tay trắng bị đuổi ra ngoài, nếu trên người còn phải gánh khoản nợ nặng như vậy, Hà Húc chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết.
"Tạ tổng, tiền tôi sẽ trả lại cho ngài, nhưng sau này xin đừng cho ông ta một phân tiền nào nữa." Hà Húc hạ quyết tâm, "Ông ta là một tên khốn lòng tham không đáy, nhất thời ngon ngọt sẽ chỉ làm ông ta càng thêm quá phận, không biết thu liễm."
"Em đang trách tôi?" Tạ Thanh Dao không nhanh không chậm khuấy cà phê, ngữ điệu bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc: "Trách tôi cho ông ta nếm ngon ngọt, đúng không?"
Chắc chắn rồi. Nhưng Hà Húc không dám nói, cúi đầu không lên tiếng.
"Còn em thì sao? Em sẽ giải quyết như thế nào? Chính là đổi số điện thoại di động, trốn tránh không gặp, sau đó chờ ông ta đem sự tình đưa cho truyền thông, để mọi thứ rối tung lên? Phải không, Hà Húc?"
Hà Húc á khẩu không trả lời được.
"Nói."
"Xin lỗi, là tôi không xử lý tốt."
Ngoại trừ cúi đầu nhận sai, Hà Húc không biết mình còn có thể làm gì nữa.
*Wattpad: LinhLam1301*
Hà Húc tuy rằng nhận sai, nhưng biểu tình kia rõ ràng lại cảm thấy mình không làm gì sai, trong quật cường mang theo vài phần ủy khuất, cứng cổ mím môi không nói.
Vẫn luôn cho rằng Hà Húc là một người trưởng thành, nhưng hôm nay xem ra, cũng chỉ là một đứa trẻ thích hành động theo cảm tính mà thôi. Tạ Thanh Dao hiếm khi thấy bộ dạng này của cậu, lại cảm thấy có chút thú vị.
"Tiền là tôi chủ động đưa, không cần em trả lại. "Tạ Thanh Dao nói xong, ném văn kiện vừa ký xong đến trước mặt Hà Húc, ngay sau đó lăn qua một cây bút," Nhưng chuyện này dù sao cũng vì em mà dựng lên, để bồi thường, tôi muốn em tiếp nhận thương vụ này, không thành vấn đề chứ?"
Không cần trả tiền tất nhiên là chuyện tốt, nhưng điều kiện Tạ Thanh Dao có thể đưa ra, cũng tuyệt đối sẽ không đơn giản.
Tâm tình Hà Húc phức tạp cầm lấy văn kiện Tạ Thanh Dao ném tới, đại khái quét qua nội dung một lần, khi thấy bên A ký tên liền nhíu mày.
Bên A Thẩm Thành, Hà Húc có ấn tượng với người này, là đạo diễn MV, trong giới coi như có danh tiếng. Hai năm trước Hà Húc từng hợp tác với anh ta, đóng vai nam chính trong MV do Thẩm Thành làm đạo diễn, thời gian quay phim Thẩm Thành luôn mượn cớ chỉ đạo động tác phát sinh tiếp xúc thân thể với cậu, khiến Hà Húc chán ghét một thời gian dài.
Chẳng qua lúc ấy quan hệ giữa Hà Húc và Tạ Thanh Dao cũng không tính là ổn định, hơn nữa cũng không phát sinh quấy rầy gì, Hà Húc cũng không nói cho Tạ Thanh Dao, chỉ là sau khi hợp tác kết thúc liền ngựa không dừng vó xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc với Thẩm Thành.
Lúc này lại phải làm việc với anh ta, Hà Húc có loại cảm giác như vừa ăn phải một con ruồi.
"Nhìn vẻ mặt hình như không vui?"
"Không có." Hà Húc che giấu vẻ mặt, nhưng vẫn cầm bút không muốn ký tên.
"Thù lao này ở trong ngành đã tính là cao nhất rồi, tôi cho rằng không có lý do gì phải lãng phí ném số tiền này đi, em cảm thấy thế nào?"
"Vâng." Hà Hú cắn răng, quyết tâm rút nắp bút, cúi người ký tên mình.
Muốn quấy rối thì cứ quấy rối, đánh nhau xong phải hảo hảo cho tên đạo diễn biến thái kia một bài học, cho anh ta biết hậu quả của việc thèm muốn cậu là cái gì."
Giải quyết xong chuyện hợp tác, phần công việc cuối cùng mà Tạ Thanh Dao chất đống cũng hoàn thành. Hắn vẫy vẫy tay với Hà Húc, sau đó ngồi trên ghế lùi lại một khoảng, cầm lấy điều khiển từ xa đóng rèm cửa sổ lại.
Hà Húc đi tới trước mặt Tạ Thanh Dao, bộ dáng im lặng không lên tiếng khiến Tạ Thanh Dao cảm thấy có chút đáng yêu, kéo cậu ngồi lên đùi mình.
"Chuyện đã giải quyết xong, mặt còn xụ xuống như vậy. "Tạ Thanh Dao một tay ôm cậu, tay kia kẹp cằm cậu," Em bất mãn với tiền tôi đưa họ Đỗ kia sao?"
Hà Húc lắc đầu. Cậu nào dám, cho dù Tạ Thanh Dao đem toàn bộ gia sản đều cho Đỗ Nguyên Giang, thì liên quan gì đến cậu, cậu chỉ phiền lòng vì dọn dẹp cục diện rối rắm cho Đỗ Nguyên Giang mà phải dính líu đến tên đạo diễn biến thái đó.
"Em yên tâm, tôi chỉ cho ông ta tiền lần này. Nếu ông ta không biết chừng mực, tôi còn có biện pháp khác giải quyết, em không cần lo lắng."
Nghe đến đây, Hà Húc rốt cục có phản ứng khác, cậu nhìn Tạ Thanh Dao muốn nói lại thôi, nghẹn một hồi lâu chỉ hỏi ra một câu: "Không phải là cách phạm pháp chứ?"
Tạ Thanh Dao nghe xong thì cười khẽ, vỗ nhẹ Hà Húc một cái, "Nghĩ gì vậy, loại thương nhân trong sạch như tôi, cũng không có giải quyết vấn đề như thế."
Hà Húc thoáng yên tâm, tuy rằng Đỗ Nguyên Giang vô lại, nhưng cậu cũng không muốn có ai dùng phương thức trái pháp luật trừng phạt ông ta. Dù sao, vì loại người này bẩn tay của mình, căn bản không đáng.
"Thân thể còn đau không?"
Hà Húc vừa nghe được câu hỏi, liền cảm giác trên eo có một bàn tay ấn xuống, động tác nhẹ nhàng chậm rãi giúp cậu xoa bóp cơ bắp đau nhức, lúc này mới xác nhận Tạ Thanh Dao đã bỏ qua chuyện vừa rồi, lá gan dần dần lớn lên: "Đau, thắt lưng sắp gãy rồi, về sau sợ chỉ có thể dựa vào Tạ tổng nuôi tôi, không thể kiếm tiền."
Tạ Thanh Dao thấy cậu thân thể không tốt, ấn xoa thêm lực nói, "Để tôi nuôi cũng được, vậy em sinh cho tôi một đứa con trai, đợi nó sinh ra tôi sẽ tha cho em."
Hà Húc rên rỉ một tiếng, nằm sấp trên vai Tạ Thanh Dao nhịn không được cười nói: "Tạ tổng làm khó người thật, nếu tôi có thể sinh con, chỉ sợ là kỳ tích y học."
"Vậy em thành thật ở bên cạnh tôi cả đời." Tạ Thanh Dao nâng cậu đứng dậy, cởi cúc áo Hà Húc, dán vào ngực cậu hít một hơi thật sâu:" Trước khi tôi thả em đi, em vĩnh viễn không thể rời khỏi."
Hà Húc chịu đựng cảm giác tê dại trên người, ôm mặt Tạ Thanh Dao cúi xuống hôn môi hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất kiên định đáp: "Được."
*Wattpad: LinhLam1301*