Trong phòng khách biệt thự đứng sừng sững tháp sâm banh cao bằng một người, bên cạnh là ba tầng bánh ngọt có kích thước tương đương nhau, trên bàn trà bày một bụi hoa hồng đường kính gần một mét, mặt trên còn cắm một tấm thiệp.
Là viết tay, nét chữ của Tạ Thanh Dao.
[A Nhạc, sinh nhật vui vẻ.]
Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật Tề Nhạc.
Lúc này Hà Húc mới hoàn hồn, là cậu đã thất trách mà lơ là bổn phận, thân là thế thân lại quên sinh nhật chính chủ, khó trách Tạ Thanh Dao đột nhiên đưa cậu tới đây.
Tạ Thanh Dao đặt cậu lên sô pha, một tay cởi cà vạt, dặn Hà Húc: "Đi tắm đi, trên giường có quần áo cho em thay".
Hà Húc vội vàng chỉ vào kiệt tác của Tạ Thanh Dao, hỏi: "Cái này không sao chứ?
Tạ Thanh Dao nhàn nhạt liếc mắt nhìn, thờ ơ trả lời: "Đã khô rồi, đừng nói tắm, em dùng dao cạo xuống cũng sẽ không mất."
"Thật hay giả?" Hà Húc lầm bầm, bán tín bán nghi đi lên phòng tắm.
Cởi áo khoác của Tạ Thanh Dao xuống, Hà Húc bám vào bồn rửa tay kiễng chân lên, mới xuyên qua gương thấy rõ trên lưng bị Tạ Thanh Dao vẽ cái gì.
Một chiếc lông vũ.
Bút pháp tinh tế, giống như hình xăm hoa văn trên cơ thể.
Tựa hồ là vì để nghiệm chứng lời Tạ Thanh Dao nói có phải là sự thật hay không, Hà Húc ở trên tay hà một hơi, vươn ngón tay dùng sức cọ xát trên lưng, cậu rất đau đớn, nhưng bức họa nửa điểm cũng không mất.
Đơn giản rửa sạch dấu vết trên người, Hà Húc quấn khăn tắm, đi sang một bên bắt đầu sấy tóc.
Kỳ thật tại lễ trao giải trước đó cậu đã tắm rửa qua, tuy nói hàng năm đều là bồi người khác, nhưng điểm này không ảnh hưởng đến nhu cầu tắm rửa trước lễ trao giải thường niên của cậu.
Không phải vì cầu nguyện đoạt giải, mà là vì tiện cho Tạ Thanh Dao.
Trên giường bày quần áo Tạ Thanh Dao chuẩn bị cho cậu, Hà Húc đi qua chỉ để ý tháo bao bì thay quần áo, kiểu dáng, màu sắc gì, cậu cũng không có hứng thú đi chú ý.
Chuẩn bị cho bản thân xong xuôi, Hà Húc soi gương chỉnh lại nụ cười của mình sao cho bộ dáng giống Tề Nhạc nhất, lúc này mới không nhanh không chậm đi xuống lầu.
Trong phòng khách Tạ Thanh Dao cũng thay quần áo, nằm trên sô pha chờ đã lâu, nghe được động tĩnh trên lầu thì giương mắt nhìn, vẻ mặt hơi ngẩn ra.
Ngay cả Tiết Lạc ở một bên cũng vậy.
Giống, rất giống.
Làm sao trên đời lại có người xa lạ mà có thể giống nhau như vậy?
Cho đến khi Hà Húc đi tới bên cạnh Tạ Thanh Dao, đối phương vẫn chưa tỉnh táo lại.
Hà Húc thấy vậy ôn nhu rúc vào ghế sofa bên cạnh Tạ Thanh Dao, bên môi khẽ cọ vành tai Tạ Thanh Dao, giọng nói nhẹ nhàng mập mờ hỏi: "Tạ tổng, tôi đẹp như vậy sao?"
Tạ Thanh Dao hơi thở ngưng trệ, một lần nữa đánh giá Hà Húc bên cạnh, đột nhiên hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, từng chút một kéo dài xuống phía dưới hôn đến cổ, mới có thể dừng lại.
Hà Húc có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của kim chủ mình dần dần nặng nề hơn, cậu khẽ mỉm cười, đưa tay sờ hai má Tạ Thanh Dao, lại bị Tạ Thanh Dao bắt được.
Tạ Thanh Dao tựa vào gáy cậu bình phục hô hấp, cầm tay cậu dời qua nơi khác, giọng nói khàn khàn mang theo tiếng cười trầm thấp, "Đừng câu dẫn tôi, còn chưa tới lúc."
Kim chủ vừa nói xong, Hà Húc liền nghe lời không trêu chọc Tạ Thanh Dao nữa, chờ hắn bình phục rời khỏi cổ cậu, mới sửa sang lại cổ áo bị nhăn.
"Đi thôi, tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, dẫn em ra ngoài ăn cơm."
Nơi Tạ Thanh Dao có thể coi trọng, vĩnh viễn là nơi Hà Húc không được tự nhiên nhất.
Bởi vì nơi đó càng tráng lệ, càng tôn lên vẻ khôi hài của cậu.
Trong đại sảnh tiếng nhạc Cello du dương êm dịu chảy qua, những chiếc đèn tường màu vàng ấm áp được xếp dọc theo cầu thang, bích họa trong hành lang được mạ một tầng kim phi, ấm áp lại trang nhã.
Vị trí Tạ Thanh Dao đặt là ở lầu hai, ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn có thể nhìn thấy bên cạnh là cảnh biển đẹp nhất Dung Thành, nước biển đen kịt yên tĩnh bao phủ dưới ánh đèn đêm rực rỡ lộng lẫy, tăng thêm vài phần nhu hòa.
Tạ Thanh Dao kéo ghế ra cho cậu, Hà Húc liền cười yếu ớt thong dong ngồi xuống. Cậu không thích loại tình huống này, nhưng không có nghĩa là cậu không am hiểu phương pháp ứng phó xử lý nó.
Một nơi như vậy, ngay cả hành động của bồi bàn cũng lộ ra ưu nhã, ngay cả độ cong mỉm cười, tư thế rót rượu tựa hồ đều có tiêu chuẩn cố định.
Hà Húc thẳng người cẩn thận tỉ mỉ ngồi trên ghế, theo thói quen của Tề Nhạc cắt từng miếng bít tết trong đĩa, nhìn miếng thịt còn mang theo màu máu kia, không để lại dấu vết mà nhíu mày.
Nếu không phải cậu trời sinh đã nghèo khó, thật sự không hiểu được những thứ nửa đời không quen này có cái gì ăn ngon, nếu như đối diện không phải Tạ Thanh Dao, cậu thật sự muốn hô to một tiếng với bồi bàn cậu muốn toàn bộ nấu chín.
Cho dù sẽ bị những người khác cười nhạo, nghênh đón ánh mắt khinh thường của bồi bàn, Hà Húc cũng muốn làm như vậy.
Hết lần này tới lần khác vì Tề Nhạc thích năm phần chín, Tạ Thanh Dao lúc gọi món tự nhiên lấy luôn hai phần, cuối cùng mới nhìn cậu một cái, hỏi: "Được không?"
Ánh nhìn và giọng điệu thắc mắc lại không có ý thật sự muốn hỏi.
Hà Húc gật đầu đồng ý, không chút do dự nói, "Đương nhiên, đó là thứ tôi thích nhất."
Như một hồn ma.
Hà Húc cắt xong bít tết, buông dao nĩa cầm lấy miếng chanh đã cắt bên cạnh, dùng sức nặn nước chanh rưới lên phần thịt đỏ tươi, dùng sức đến mức biểu tình có chút dữ tợn.
Bóng dáng Tạ Thanh Dao vẫn không nhúc nhích, Hà Húc biết rõ hắn đang nhìn mình chằm chằm, liền ra sức nặn chanh lên, hận không thể vắt khô đến giọt cuối cùng.
Đây cũng là thói quen của Tề Nhạc, mỗi lần ăn bít tết đều rưới một mảng lớn nước chanh, mỗi lần cậu bắt chước như vậy, Tạ Thanh Dao đều cưng chiều nhìn cậu, sau đó bảo cậu cẩn thận đừng để văng vào trong mắt.
"Cẩn thận, đừng để văng vào mắt."
Thanh âm Tạ Thanh Dao cơ hồ ôn nhu đến mức có thể véo ra nước, ngữ khí trầm thấp lại cưng chiều, so với khúc đàn cello phía sau còn khiến tâm tình người ta nhộn nhạo hơn.
Hà Húc hơi thất thần, động tác trên tay dừng lại, nước chanh phun ra liền lọt thẳng vào mắt.
"a!"
Hai mắt cậu gần như đỏ bừng trong giây lát, Hà Húc ném quả chanh trong tay xuống, cũng không dám tùy tiện dụi mắt, trên tay cậu còn dính nước chanh, tự mình xoa chỉ là đổ thêm dầu vào lửa.
"Em xem, vừa nói xong liền để văng vào."
Ngữ khí của Tạ Thanh Dao không khỏi trách cứ, nhưng phần nhiều là lo lắng.
Đi tới trước mặt Hà Húc, Tạ Thanh Dao khẩn trương nâng mặt cậu kiểm tra tình hình mắt, vừa dùng khăn ướt cọ nhẹ khóe mắt cậu vừa hỏi: "Khá hơn chút nào chưa?"
"Chua, vừa chua vừa đau. " Hà Húc rầm rì, mở to một con mắt khác một tay túm lấy cà vạt Tạ Thanh Dao, kéo tới trước mặt mình. "Tạ tổng hôn một cái, có lẽ sẽ tốt hơn."
Vẻ mặt giảo hoạt không chút che giấu hiện lên trong con mắt kia, Tạ Thanh Dao cười khẽ, cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt đang nhắm của Hà Húc, hỏi: "Là như vậy sao?"
Hà Húc lập tức mở con mắt kia, lại nhắm con mắt kia lại, "Vừa rồi nhớ lầm, là con bên này đau."
Tạ Thanh Dao nhìn cậu mở con mắt đỏ như máu, bất đắc dĩ lại đau lòng, trực tiếp hôn lên trán Hà Húc một cái, "Lần sau muốn hôn thì cứ nói thẳng, tôi cũng không phải không cho."