- Trông cậu thảm quá đi, bị Thiện Tôn nương nương hành hạ sao ?
Thiện Tôn đứng dậy, giơ ngón cái chỉ xuống dưới đất và nói :
- Bánh bèo An Nhiên hôm nay hết thuốc rồi, mấy cậu tranh thủ xả hận đi nha nha nha.
Hiểu Hi vỗ vai cô rồi hỏi :
- Lát đi đăng kí môn tự chọn kìa, lớp mình vẫn chung thủy với thầy Mục, còn cậu thì sao ?
An Nhiên vực mặt lên ngay :
- Dĩ nhiên là tớ theo thầy đến cùng mà, he he.
Bội Kì nhìn cô ngờ vực :
- Cúp nữa thì coi chừng tớ dần cho cậu 1 trận rồi treo cậu trước cổng trường đấy nhé.
- (>w<) … - An Nhiên bĩu môi.
Nói là tự chọn nhưng sao ở chỗ đăng kí lớp của thầy Mục lại xếp hàng như rồng rắn lên mây thế này ??? An Nhiên nhìn mấy em năm nhất xinh tươi mà thầm nghĩ “có phải mấy em năm nhất xinh quá đáng vậy không chứ ?”, vì lớp cô đã đăng kí từ kì trước nên được ưu tiên học tiếp môn tự do của giáo sư Mục. Nhìn biểu tình chảy nước dãi của mấy em năm nhất đối với thầy Mục của cô thì cô thật là muốn nổi điên mà, cô đang dùng ánh mắt hình thuốc súng để truy kích mấy em năm nhất thì Bành Vu Tự không biết từ đâu bay tới, đập nhẹ vào vai cô và nói :
- Bạn An Nhiên, chiều nay rảnh không ?-
An Nhiên nhìn cậu 1 chút rồi trả lời :
- Rảnh.
Vu Tự đưa 2 phiếu xem phim ra trước mặt cô và nói :
-An Nhiên nhìn cậu rồi nhìn 2 vé phim, đúng là bộ phim đang hót hiện nay đây mà, cô vừa đưa tay định lấy thì 1 bàn tay khác đã nhanh hơn cô, là thầy Mục kính yêu :
- Bạn An Nhiên chiều nay phải ôn bài với tôi, cảm phiền trò Bành mời người khác nhé.
An Nhiên nghe mùi dấm chua từ anh, Bành Vu Tự nhìn thầy Mục rồi nhìn cô, An Nhiên trong thâm tâm sóng lớn cực kì, nữa muốn đi xem miễn phí, nữa muốn ở nhà lèm bèm với thầy Mục. Thầy Mục nói :
- Sắp vào học rồi, bạn Vu Tự nên đi ngay, còn bạn An Nhiên lên phòng giáo viên với tôi..
An Nhiên vừa dậm chân mạnh xuống đất, biểu tình phản đối lê lết đi theo sau lưng anh, William quay lại nhìn cô rồi nói :
- Tôi đưa em đi là được phải không ?
An Nhiên há hốc trước lời nói của anh, cô không tin vào đôi tai của mình nên hỏi lại :
- Anh đưa em đi thật ?
William gật nhẹ đầu rồi mở cửa văn phòng đi vào, An Nhiên trong lòng nở hoa, cô có cảm giác như xung quanh cô toàn màu hồng chói lóa chói lóa, William ném cho cô 1 quyển sách trong cặp của anh và nói :
- Em quên mang sách cho tiết học tới.
An Nhiên nhìn quanh rồi hôn nhẹ vào má anh thay lời cảm ơn, sau đó cô đi về lớp, đi ngang qua cầu thang lầu 1 thì đụng phải 1 đám nữ sinh năm nhất khoa luật, khoa của đứa em gái kia của cô, và như 1 chuyện hiển nhiên, cô đụng phải Lạc Nhu Hân ngay cầu thang, lâu rồi cô không thấy nó, nhưng dù có ra sao thì nó càng ngày càng đẹp ra. An Nhiên định đi thẳng nhưng bị nó chặn lại :
- Chị định vờ như không thấy sao ?
An Nhiên im 1 chút rồi nói :
- Muốn thế nào ?
Nhu Hân nhìn cô với ánh mắt khinh thường, bỏ đi, nó nhìn cô thế nào thì nhìn, cô không quan tâm :
- Em nào dám làm gì chị ? Cuộc sống của chị có vẻ hạnh phúc quá nhỉ ?
An Nhiên không trả lời nó, cô đi thẳng lên lầu thì đụng phải Thiện Tôn đang đi ngược xuống, Thiện Tôn giữ cô lại thì cô mới đứng vững được, cậu hỏi ngay :
- Sao thế ?
- Nó. – An Nhiên nói trong giọng yếu ớt.
Thiện Tôn kéo tay cô xuống phòng giám thì xin đưa cô về, cô giám thị nhìn cả 2 rồi nói :
- Một trong 2 đứa ai bệnh ?
Thiện Tôn lại tung chiêu bánh bèo ra, thêu hoa dệt bướm cho bệnh tình của An Nhiên, cuối cùng cũng được cô cho phép về. An Nhiên cùng với cậu ngồi xe buýt về, lần này An Nhiên dẫn cậu về nhà thầy Mục, Thiện Tôn nhìn ngôi nhà rồi hỏi :
- Cậu sống ở đây á ?
An Nhiên mở cổng rồi bảo cậu vào, Thiện Tôn bất ngờ hết sức, cậu không nghĩ An Nhiên sống ở đây một mình, An Nhiên nằm dài ra sô pha và Thiện Tôn thì đi xung quanh ngắm nghía, nhìn xung quanh thì đây là nơi ở của An Nhiên và 1 người đàn ông, không biết là ai. Thiện Tôn đi vào bếp và nói :
- Cậu ăn 1 chút gì không, mình nấu ?
An Nhiên vừa để tay lên trán vừa trả lời :
- Ừ.
Sau khi nghe cô giám thị nói An Nhiên xin về vì bị bệnh thì William cũng về ngay, anh bỏ cả tiết dạy 1 lớp năm nhất, anh lấy áo khoác và đi ra xe, vừa đặt chân tới nhà xe thì anh nghe 1 giọng nữ đang nói chuyện điện thoại, đúng lí thì anh không quan tâm, nhưng khi anh nghe ba chữ « Lạc An Nhiên » trong cuộc nói chuyện thì anh dừng bước lại, có vẻ như người đó chưa biết rằng anh đang nghe cô ta nói chuyện.
William dừng xe ở 1 quán ăn mà cô thích, anh mua 1 suất bò hầm đậu và 1 phần mì gà cay cho cô, anh còn mua cả cacao nóng mang về, anh điện thoại nhưng hình như cô lại vứt điện thoại xó xỉnh nào rồi không biết, anh lại đánh xe về nhà 1 cách nhanh chóng. William mở cổng, anh dừng xe ngay trước sân rồi mang thức ăn đi vào nhà, An Nhiên đang nằm thì nghe tiếng xe anh về. cô định ngồi dậy thì 1 bàn tay đã đẩy cô nằm xuống lại :
- Không khỏe thì nằm đi.
An Nhiên nhìn anh rồi hít hít :
- Anh mua cho em á ?
William định cúi xuống hôn cô thì một tiếng “XOẢNG …” khá to vang lên, Thiện Tôn vừa cầm cái chảo ra định trêu An Nhiên thì đập vào mắt cậu là cái khung cảnh gì thế này ??? Đó chẳng phải Giáo sư Mục Nhu kính yêu của lớp cậu sao, nhưng hình như thầy ấy đang định hôn người nằm như con mực chết trôi trên ghế sô pha, cái qué gì thế ???