• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến nhà, An Nhiên tháo vội đôi giày tiện tay ném vào 1 góc rồi ném cặp ra bàn rồi cởi áo khoác vứt lên cầu thang, cô đi vào phòng ngủ chui luôn vào trong chăn, Wiiliam vẫn như thường lệ anh nhặt giày cô để lên kệ, lấy cặp cô và áo khoác của cô đi lên lầu, anh đặt chúng vào đúng vị trí rồi bước lại gần giường hỏi cô :

- Muốn ăn như mọi khi hay muốn ăn cháo ?

An Nhiên từ trong chăn đưa tay ra, cô nắm lấy tay anh, chỉ là nắm lấy 1 ngón tay của anh rất chặt, William cũng đứng yên để cô nắm tay, An Nhiên hỏi từ trong chăn ra :

- Em yêu anh, giờ tính sao ?

William nhìn cô rồi nói :

- Ừ.

An Nhiên biểu tình không vui, cô lắc lắc tay anh và nói :

- Mai em muốn nghỉ học ?

William đáp :

- Ừ, tôi nghĩ ở nhà với em.

- Nhưng anh sẽ bị trừ lương nha. – An Nhiên nói.

William đáp :

- Cùng lắm tôi sẽ đưa em bán đi lấy tiền.

- (>w<) …

An Nhiên kéo anh khom người xuống, cô vươn người hôn anh, một cái lướt môi thì đúng hơn, William biểu tình không hài lòng liền nói :

- Em đúng là tệ của tệ trong việc hôn.

An Nhiên chưa kịp cãi lại thì bị anh giữ chặt đầu, sau đó cúi xuống hôn cô như đi đánh trận, anh hôn rất điêu luyện, chắc là trước kia lúc còn trẻ hẳn là hôn dữ lắm rồi, An Nhiên thầm nghĩ. Được 1 lúc, thì anh khẽ nhăn mày, An Nhiên cắn môi anh chảy máu, anh cũng chẳng vội, vừa đưa tay mơn trớn sau lưng cô thì anh cù ngay vào eo cô, An Nhiên vừa há miệng định la đau thì bị anh thừa nước đục thả lưới ngay, tấn công không chút thương tiếc. Ban đầu, anh chỉ muốn hôn cô nhưng dần dần anh muốn mọi thứ đi xa hơn, An Nhiên cũng chẳng biết anh leo lên giường như thế nào hay làm cách nào mà cô lại nằm dưới người anh, sau đó cô nhìn tay anh đang cởi từng nút áo trên áo sơ mi đồng phục của cô. An Nhiên dĩ nhiên biết anh muốn gì, cô cũng chẳng phải ngây thơ hay trong sáng như thiếu nữ 17, chỉ là nếu cùng anh phát sinh những chuyện này thì quả là không biết nói gì hơn, người đàn ông của cô quá mức cực phẩm. Tay anh bắt đầu vẽ loạn trước ngực cô, An Nhiên cũng chẳng hiểu tại sao cô lại dùng tay cởi hàng nút trước áo sơ mi của anh ra, sau đó cô nhìn đăm đăm vào ngực anh rồi cô nói :

- Ngực anh cũng cúp D chứ nhiêu ?

William đang hôn cũng phải bật cười, An Nhiên nhìn anh cười, nụ cười hiếm hoi của anh, William nhìn ngực cô rồi nói :

- Tôi là đàn ông, em so sánh vậy cũng được sao ?

- (>w<) … An nhiên thật không thể cắn lưỡi tự vẫn ngay trên giường của anh mà.

An Nhiên nhìn anh rồi hỏi :

- Tại sao lại cho em ăn bám ?

William tần ngần 1 chút rồi nói :

- Em nghèo.

- (>w<) … chỉ với 1 cái lí do hết nghe hết sức ngắn gọn nhưng lại mang tính sát thương cao như vậy, quả là chỉ có thể là Mục Nhu William.

William cười nhẹ, anh lại cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai của cô rồi chậm dần xuống xương quai xanh, mỗi nơi anh hôn qua đều rất ướt, còn đỏ ửng, An Nhiên đưa tay ôm lấy đầu anh, vứt đi mọi suy nghĩ bị tổn thương hay làm người kia tổn thương , cô buông vũ khí đầu hàng, tình cảm cô dành cho anh đã quá mức cho phép, William cũng chẳng muốn giữ chút lí trí kìm chế cho bản thân, cứ như thế thôi, anh không muốn nghĩ thêm gì nữa, trước mắt thì anh đã để cô đi vào trái tim anh, có chết thì anh cũng phải yêu cô, sau đó có chuyện gì xảy đến anh cũng bỏ mặc, anh muốn giữ cô cho riêng anh hơn bao giờ hết. Nhưng mạnh mồm thế thôi, cô cũng chẳng nhớ anh đã làm gì hay quá trình diễn biến thế nào ? Với lại ban ngày ban mặt thế này mà đi làm chuyện 18+ thế này thì quả là nghịch với thiên lí mà, An Nhiên tự nghĩ “mình đúng là bại hoại quá mà … hu hu”, William nhìn cô mặt đỏ bừng thì anh lại cười. An Nhiên nhìn anh 1 chút rồi nói :

- Anh vừa ăn cơm trước kẻng với em đấy.

William nhướn mày :

- Em và anh đã quá đủ tuổi rồi.

An Nhiên lại nói :

- Vậy sau này anh nhất định phải giữ bí mật trước khi em kết hôn đấy.

William dùng trán anh cụng vào trán cô và nói :

- Tên nào dám lấy em, anh giết hắn.

An Nhiên trố mắt, nhưng sau đó cô lại cười tít mắt :

- Vậy á, lúc đó nhớ khai em là đồng phạm nha nha nha.

William đưa tay chạm vào mặt cô, biểu tình trong đáy mắt anh rất phức tạp, rồi nói :

- Đau không ?

An Nhiên hỏi lại :

- Tát ấy ạ, dĩ nhiên đau chứ ?

- Anh hỏi ở dưới, nơi bị anh làm đau. – William trả lời cô rất bình thản.

An Nhiên mặt đỏ bừng, cái thằng cha này, tự dưng hỏi thế, ai mà trả lời được ? William nói :

- Ngủ 1 chút đi, anh đi ra ngoài 1 chút, khi về anh sẽ mua cho em thịt bò hầm đậu.

An Nhiên nhìn anh 1 chút rồi nói :

- Thế đi về sớm nhá, thịt bò.

William đứng dậy, thật phóng đãng mà, cư nhiên cho cô xem hình ảnh hết sức 20+ của anh, chỉ nhìn từ phía sau lưng mà đã quyến rũ thế này cơ đấy, An Nhiên nói theo :

- Em không ngờ mông anh lại quyến rũ như thế.

William thật là không biết rõ mức độ biến thái của cô ở cảnh giới nào nữa, anh thay đồ xong rồi đi về phía An Nhiên, anh hôn vào trán cô rồi đi ra ngoài. An Nhiên bỗng thấy hụt hẫng, cô bỗng cảm giác phải giữ anh lại,cô sợ chuyện gì đó mà chính cô cũng không hiểu ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK