-Nhưng đó là sự thật. Kansai là người thức trắng đêm vì cô nhưng rồi nó nhận lại được gì?- Hắn bực tức.
Jisan im bặt, nhỏ không nói thêm gì nữa.
Nó nhìn hắn khẽ hỏi.
-Anh đã gặp Kansai à?
-Ừ.- Hắn gật đầu.
*Kansai ra ngoài, vừa đến chiếc Lamborghini thì cậu thấy hắn từ ngoài chạy vào.
Hắn đá chóng xe và gỡ nón bảo hiểm ra.
-Mày đi đâu đó?
-Tao đi về.- Kansai cười nhạt.
-Sao mày không ở lại với Jisan? Chẳng phải mày đang chăm sóc Ji sao?
-Tao không cần phải nhọc công như thế.- Cậu nhếch môi rồi quay lưng lẳng lặng đi.
Hắn chau mày nhìn theo. Chắc hẳn đã có chuyện, chứ Kansai không bao giờ có thái độ bất cần như vậy.
Hắn thu ánh mắt lại rồi vào trong.*
-Vậy là Kansai đã biết sao?- Jisan cau mày.
Hắn không trả lời chỉ nhìn sang hướng khác.
Nó cũng im lặng và thở dài.
-Ji!- Jesan chạy vào.
Cô đi đến hỏi nhỏ giọng lo lắng.
-Cậu không sao chứ?
-Mình không sao.- Jisan khẽ cười.
Jesan nhìn những vết thương trên người nhỏ, đột nhiên cô lại cảm thấy rất tức giận.
-Mấy nhỏ đó đúng là ăn gan trời rồi mà.
-Thôi! Hai người lo cho Jisan đi còn đám kia cứ để chúng tôi.- Hắn lên tiếng.
-Anh đừng xem thường ba đứa tôi thế chứ? Chúng tôi lo liệu được.- Jesan nói.
-Cứ để Kinsai lo đi, điều chúng ta quan tâm lúc này là sức khỏe của Ji.- Nó vuốt tóc Jisan.
-Được rồi, bây giờ tôi đi tìm Kansai.- Hắn nói rồi quay đi.
-Kinsai!- Jisan gọi hắn.
Hắn không trả lời, chỉ dừng bước và lắng nghe câu nói của nhỏ.
-Anh đưa tôi đi tìm Kansai với!
-Không nhất thiết như thế đâu.- Hắn bỏ ra ngoài.
Jisan mím môi nhìn theo hắn. Nhỏ muốn nói lời xin lỗi với Kansai. Nhỏ không muốn cậu phải bận lòng vì nhỏ.
...
Một tuần trôi qua, mọi hoạt động của tụi nó đều chỉ thực hiện có 2 người. Jisan đã khỏe hẳn rồi nhưng nó vẫn không cho nhỏ ra ngoài.
Hôm nay nó và Jesan đến lớp sớm nên nhỏ cũng tranh thủ đến lớp luôn.
Jisan vào lớp, nhỏ vừa thấy nó và Jesan ngồi ở bàn cuối lớp thì chạy xuống ngay.
-Ủa, Jisan? Mình bảo cậu ở nhà mà.- Jesan ngạc nhiên.
-Sao cậu đến đây?- Nó cau mày.
-Tại ở nhà ngột ngạt mình không chịu được.- Jisan chu miệng nói.
-Thôi, lỡ đến rồi thì ở đây học đi.- Nó đứng dậy và trở về bàn của mình.
Jisan và Jesan cũng trở lại vị trí. Nhỏ đến chỗ ngồi thì thấy Kansai đang ngồi ở đó. Nhỏ nhẹ nhàng để ba-lô xuống và khẽ chào cậu.
-Chào Kan!
Kansai không trả lời, cậu ngước mắt nhìn nhỏ rồi đứng dậy ra ngoài.
Tất cả học sinh trong lớp đều đưa mắt nhìn nhỏ.
Jisan bất lực gục đầu xuống bàn. Bây giờ nhỏ muốn một không gian thật yên tĩnh, không ai làm phiền.
Nó ngồi xuống và ôm chầm lấy nhỏ.
-Bình tĩnh nào!
Jisan không trả lời, nhỏ chỉ biết im lặng.
Giờ vào học đã đến, lớp của tụi nó đều vào chỗ ngồi ngay ngắn. Lúc này Kansai mới quay trở lại, cùng lúc đó giáo viên cũng vào lớp.
-Cả lớp! Đứng!- Cô bạn lớp trưởng hô to.
-Các em ngồi!- Cô Ly nói rồi về bàn giáo viên.
Tụi nó ngồi xuống, nó đưa mắt nhìn cô Ly chằm chằm. Nó có vẻ hơi mến cô.
-Hôm nay lớp chúng ta có thêm bạn mới. Các em cho một tràn pháo tay chào đón bạn ấy nhé!
*Bốp...bốp...bốp...*
Lớp nó vỗ tay rần rần. Cô Ly nhìn ra cửa và nói.
-Vào đi em!
Từ cửa, một người con gái bước vào. Cả lớp của nó "oh" lên.
Cô gái đó có khuôn mặt rất dễ thương cộng thêm làn da trắng như tuyết. Nhiêu đó thôi cũng đủ ghi điểm trong mắt một số người con trai.
-Chào các bạn!- Cô ấy cất giọng.- Mình tên Trương Huyền My, các bạn có thể gọi mình là Lin. Mình từ Mĩ chuyển về đây mong các bạn giúp đỡ.
Lớp nó ai nấy đều ủng hộ Lin, họ đều đồng thanh.
-Được, tất nhiên rồi...
-Tại sao lúc mình vào lại không như thế chứ?- Jesan khó chịu.
Kensai chỉ biết cười trừ và nhìn cô.
-Em muốn ngồi ở đâu? À dưới lớp mình còn hai bàn trống, hay là em ngồi ở đó nha.- Cô Ly chỉ tay về bàn ở cuối dãy.
-Không! Em muốn ngồi cùng Vic!
Nó và hắn đang gục đầu ngủ, vừa nghe thấy thì cùng ngẩn mặt lên.
Nó cau mày, cái tên này chỉ có nó được gọi hắn thôi. Cũng không ai biết nhưng tại sao Lin lại biết được.
Khác hẳn với nó, hắn khẽ cười và hỏi.
-Lin, em về lúc nào vậy?
-Em về hôm qua.
-Cô nghĩ em nên ngồi chỗ khác, chỗ đó là chỗ của Josan.- Cô Ly nhẹ giọng.
-Nhưng em chỉ muốn ngồi với Vic.- Cô nằng nặc đòi ngồi với hắn.
Nó im lặng không nói gì. Nó muốn xem hắn sẽ làm như thế nào.
Hắn không khó chịu mà còn vui vẻ nói với Lin.
-Được em sẽ ngồi ở đây.- Hắn quay sang nói với nó.- Phiền cô xuống bàn ở cuối lớp ngồi.
Nó đứng bật dậy, ánh mắt nó bây giờ đầy ắp sự tức giận.
-Nếu muốn thì anh xuống dưới mà ngồi còn chỗ này là của tôi.- Nó gằn từng chữ.
Hắn biết nó đã rất tức rồi nhưng hắn không thể làm khác hơn.
-Cô xuống dưới ngồi thì đã sao?
-Ừ! Coi như tôi thua anh.
*Rầm...Rầm...*
Nó vung chân đã mạnh vào bàn khiến nó lệch khỏi dãy. Sợi lắc tay lúc nhỏ nó tặng hắn từ ba-lô của nó rơi ra.
Hắn cúi người xuống nhặt nhưng chưa chạm vào sợi lắc thì giọng của nó lại cất lên.
-Không cần!- Chân nó đạp lên sợi lắc tay.
-Em quá đáng vừa thôi!- Hắn quát.
-Anh nên xem lại đi! Ai mới là người quá đáng.- Nó lớn tiếng, mặt nó vì tức giận cũng bắt đầu đỏ lên.
Lin chạy đến, thân mật nắm khủy tay của hắn nũng nịu hỏi.
-Ai vậy anh?
-À...bạn anh!- Hắn vô tình thốt ra.
-Ừ! Là bạn, mãi mãi tôi và anh chỉ là bạn.- Nó hét lên và chạy ra ngoài.
Hắn cau mày nhìn theo nó, hắn đã làm gì sai sao? Hắn đã làm gì không đúng ý của nó sao?
-Thôi, chúng ta vào bài mới. Huyền My, em ngồi ở đó đi!- Cô Ly giọng run run nói.
-Dạ!- Lin vui vẻ kéo hắn ngồi xuống.
...
Jesan, Kensai đến bàn của Jisan. Hai người cau mày khó hiểu hỏi nhỏ.
-Josan có chuyện gì sao?
-Mình không biết, nhưng hình như Jo đang rất bực mình.- Jisan thở dài.
-Anh thấy Kin làm vậy là không đúng. Chẳng phải Kin với Jo đang quen nhau sao? Vậy mà lại để Lin ngồi ở chỗ của Jo- Kensai lắc đầu.
-Nhưng Kin và Lin đó có quan hệ như thế nào mới được chứ.- Jesan thắc mắc.
-Anh nghe nói Lin là vợ hứa hôn của Kin.- Kensai xoa cằm.
-Cái gì?- Jisan và Jesan đồng thanh.
-Anh không chắc chắn lắm, chỉ nhớ mài mại là thế.
-Vậy thì Jo sẽ như thế nào?- Jisan lo lắng.
-Em sẽ đi tìm Jo!- Jesan nói rồi chạy đi.
-Em cũng đi đây!- Jisan cũng chạy theo Jesan.
-Này...này...- Kensai gọi với theo.
...
Nó và Kansai ngồi trên cành cây ở sau vườn. Nó bực tức dằn nắm đấm xuống cành cây.
-Chúng ta cùng chung hoàn cảnh chứ nhỉ. Nhưng em vẫn đỡ hơn anh.- Kansai nhếch môi.
-Anh vẫn buồn Ji sao?
-Anh có gì để mà buồn chứ.- Cậu cười nhạt.
-Đừng giấu, Ji chỉ đang lạc hướng giữa giữa anh và Trịnh Khang. Cậu ấy không phải là không thích anh mà vì cậu ấy chưa chắc anh có phải là người tốt không?
-Có lẽ anh không tốt.- Cậu cười khổ.
Nó im lặng, bỗng nhiên nó nhìn thấy hắn và Lin đi đến. Lin cùng hắn nói chuyện rất vui vẻ trông rất thân mật.
Kansai đặt tay lên vai nó, cậu khẽ nói.
-Lin là vợ hứa hôn của Vic nhưng nó từng nói với anh, nó chỉ xem Lin là em gái thôi.
Nó không trả lời chỉ nhếch môi rồi nhảy phóc xuống. Nó đứng dậy, cùng lúc đụng mặt hắn và Lin.
Lin nhìn nó mỉm cười, Lin đưa tay ra ngỏ ý bắt tay.
-Chào Josan!
Nó nhếch môi đưa tay ra, Lin vừa chạm vào tay nó thì nó rút tay lại.
Hắn cau mày, từ lúc nào mà nó có thái độ như thế chứ?
-Em làm thế này chẳng khác gì khinh thường người khác.
-Anh nói đúng, tôi đang khinh thường một người.
-Em thôi ngay thái độ đó đi!
-Anh lấy quyền gì mà nói tôi?
-Là bạn trai của em.- Hắn nắm lấy tay nó.
Nó giật tay ra và gằn giọng.
-Xin lỗi, tôi chẳng quen anh.
Nó nhìn Lin rồi lướt qua.
Nó vô tình lướt qua hắn như hai người xa lạ. Vai của nó chạm vào vai hắn chứng minh mọi chuyện đã chấm hết.
Kansai cũng nhảy xuống, đi lướt qua hắn cậu khẽ nói.
-Yêu mày, là sai lầm lớn nhất của Tiểu Phương!
Hắn bất động không nói nên lời. Rốt cuộc hắn đã làm gì sai? Đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu vì sao nó lại như thế.
-Anh Vic! Anh sao vậy?- Lin hỏi hắn.
-Anh đã bảo bao nhiêu lần rồi, em đừng gọi anh như thế.
-Nhưng tại sao chứ? Em thích gọi anh như vậy thôi.
...
Nó vừa ra ngoài thì gặp Jisan và Jesan chạy đến. Jisan thấy nó thì ngay tức khắc kéo nó lại hỏi.
-Cậu sao vậy?
Nó gạt tay Jisan ra rồi quay lưng đi mất hút.
Jisan và Jesan nhìn nhau, hai người cùng lắc đầu khó hiểu.
Kansai cũng chạy ra, cậu chạy lướt qua Jisan làm nhỏ có cảm giác mất mát, lo sợ sẽ mất đi thứ gì đó.
Cậu kéo tay nó.
-Đừng hiểu lầm Quân Anh!
Nó không trả lời, chỉ đáp trả bằng cái nhếch môi đểu giả. Nó không tin vào một thứ gì trên đời này nữa, đặc biệt là hắn.
Nó rút tay ra rồi quay đi, để Kansai đứng phía sau nhìn theo bóng nó.
Nó cảm thấy khung trời của mình đổ sụp, tất cả đều tan biến hết. Bỗng có một giọt nước đọng lại ở mi mắt nó. Nó đưa ngón trỏ lên lau đi và thề rằng: mãi mãi sẽ không rơi nước mắt vì ai, kể cả hắn...