Nó bước vào phòng thay đồ, không quên mang theo những phụ kiện cần thiết.
-À, đây là bộ trang sức của cậu nè Jo.- Jesan đưa cho nó một hộp gỗ bọc bằng vải nhung đỏ.
Nó gật đầu và nhận lấy rồi vào phòng thay.
-Buổi tiệc hôm nay mình thấy không được hoành tráng cho lắm.- Jisan vừa đeo chiếc hoa tai vừa nói.
-Cậu chưa thấy bên trong sao? Bên trong còn hoành tráng hơn nhiều so với ngày trao cấp bật cho chúng ta.- Jesan bĩu môi.
-Thật vậy á?- Jisan ngạc nhiên.
-Tất nhiên với lại hôm nay là ngày 20 năm thành lập LISUSH mà.- Jesan nhướng mày thích thú.
-Này, có anh Kaid Son_Sát thủ bật nhất LISUSH ba năm về trước nữa phải không?- Jisan hào hứng.
-Uhm...hum...- Jesan ừ hử qua loa.
-Trời ơi, mình phải trang điểm thế nào bây giờ ta?- Jisan quýnh cả lên.
-Này, cậu có bạn trai rồi nhá!- Jesan bĩu môi.
-Ấy, hôm nay làm gì có Kansai, xem như mình vẫn độc thân đi! Mình chỉ muốn được nhảy với Kaid Son một lần thôi mà.- Jisan chắp tay lại và bắt đầu mơ mộng.
-Cậu thôi đi! Làm như ai giành mất không bằng.- Nó từ phòng thay đồ bước ra.
-Nhưng mình cũng phải đề phòng chứ.- Jisan bật cười, đá mắt tinh nghịch.
-Cậu cứ như đang "ế" không bằng!- Jesan lắc đầu.
-Ừa, cho không Kaid Son cho cậu đó!- Nó hùa theo Jesan.
-Hứ...không nói với hai cậu nữa.
...
Trong một khán đài rộng lớn, những chiếc bàn tròn để rượu vang, rượu champagne và một số loại rượu quý khác được sắp xếp gần sân khấu. Còn những chiếc bàn dài trưng bày những món ăn được sắp xếp hai bên thảm đỏ. Ở chính giữa là một sàn nhảy rộng để mọi người cùng nhảy với nhau.
Phía trên là những ánh đèn vàng huyền ảo chiếu rọi xuống. Và khá nhiều lãng hoa được trưng bày từ cổng chính cho đến phía trên sân khấu.
Ở lối ra vào, quan khách liên tục đi vào. Họ đều ăn mặc sang trọng, toàn là vest hoặc váy dạ hội. Hôm nay chính là ngày kỷ niệm 20 năm LISUSH thành lập.
Giờ phút quan trọng nhất của buổi tiệc bắt đầu. Mọi người đều trở về vị trí và chào đón người đứng đầu LISUSH.
Trên thảm đỏ, một người đàn ông trong trang phục vest đen bước vào. Hễ đi đến đâu mọi người đều quỳ một chân xuống, tay tạo thành nắm đấm đưa lên ngực chào ông.
Ông bước lên sân khấu rồi đưa ánh mắt sắt đá của mình quét toàn bộ ở dưới.
-Cung kính Boss!
-Đứng lên đi!- Chất giọng trầm trầm của ông vang lên qua micro.
Mọi người đồng loạt đứng dậy và quay mặt về phía của ông.
-Xin chào, tôi là Triệu Tuấn Lâm. Rất vinh hạnh vì ngày hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập LISUSH và sự góp mặt đông đủ của mọi người đến dự. Hôm nay không đơn giản là buổi lễ kỷ niệm mà đó còn là ngày để vinh danh những người đã góp sức của mình để đưa LISUSH ngày càng vững mạnh.
*Bốp...bốp...bốp...*
Những tràn pháo tay vang lên không ngừng. Họ cổ vũ ông, họ tin tưởng ông về mọi mặt.
-Người đầu tiên tôi muốn nhắc đến là Triệu Tuấn Du, còn gọi là Kensai. Cậu ấy đã góp sức không ít vào những nhiệm vụ khó khăn của tổ chức và đã đưa về cho tôi "Nữ Hoàng" cuối cùng trong "Bộ ba Nữ Hoàng" của LISUSH. Mời cậu bước lên sân khấu.
Từ trong đám đông, Kensai trong bộ vest trắng như bạch mã hoàng tử bước ra. Anh đi lên thảm đỏ và lên sân khấu.
Ông Lâm lấy một huy chương đeo vào áo cho anh.
Anh cúi đầu chào ông rồi trở lại vị trí của mình.
Ông lại quay về micro và tiếp tục nói.
-Và sau đây là ba vị Nữ Hoàng của LISUSH. Đầu tiên, Nữ Hoàng Trí Tuệ_Intellectual Queens.
Jisan bước lên thảm đỏ. Nhỏ diện trên người bộ váy màu hồng nhạt trễ vai và xẻ một đường táo bạo đến sát đùi. Gương mặt của nhỏ chỉ make-up nhẹ nên vẫn khoe được vẻ đẹp mộc mạc của nhỏ.
Jisan bước lên sân khấu và đứng sau ông.
-Chúng ta cùng nhau tiếp tục chào đón vị Nữ Hoàng tiếp theo Nữ Hoàng độc dược_Poison Queens.
Jesan bước lên thảm đỏ. Cô mặc bộ váy màu xanh ngọc bích. Cổ váy khoét sâu và cắt xẻ táo bạo đến đùi, tôn lên nước da trắng hồng của cô. Điều này cũng làm cho Kensai ngứa mắt nãy đến giờ, nếu không phải tham gia tiệc của tổ chức thì anh đã kéo cô về lâu rồi.
Jesan bước lên sân khấu và đứng kế Jisan.
-Và vị Nữ Hoàng cuối cùng, Nữ Hoàng Vũ Khí_Queens Weapons.
Nó đặt chân lên thảm đỏ. Vẫn mùi hương hoa hồng nhẹ dịu ấy vương vấn lại những nơi mà nó lướt qua.
Nó khoát bộ váy đen huyền lên người. Bộ váy đó chỉ đơn sơ, cúp ngực và xẻ một đường dài đến đùi. Trên cổ, hai bên tai, cổ tay của nó đeo bộ trang sức vô cùng sang trọng. Dưới chân lại mang một đôi giày cao gót đính đầy hạt kim cương lấp lánh.
Nó bước lên sân khấu và đứng ở giữa Jisan và Jesan.
-Hôm nay chúng ta cũng không thể nhắc đến một người góp công sức rất nhiều cho LISUSH. Tôi xin giới thiệu Kaid Son!
Các vị quan khách bắt đầu xì xầm và quay tới quay lui tìm kiếm gì đó. Tuy nhiên người họ tìm không lẫn trong số họ mà là nơi khác.
Phía cửa chính, một người con trai trong bộ vest đen, oai phong từ từ bước vào.
Gương mặt anh ta đẹp, đẹp đến từng góc cạnh. Từ ánh mắt, sóng mũi đến đôi môi đều làm cho người khác không khỏi ngất ngây.
Anh ta không gấp rút mà nhàn nhạt bước từng bước chậm rãi đến sân khấu. Cuối cùng anh ta dừng lại và đứng kế bên ông.
-Chào mọi người!- Anh ta vẫy tay chào các vị quan khách phía dưới.
*Bốp...bốp...bốp...*
Mọi người ở dưới đều vỗ tay hưởng ứng.
-Tôi rất vinh hạnh khi là khách mời của buổi tiệc hôm nay! Và những cống hiến của tôi trong những năm qua chỉ là một ít đóng góp nho nhỏ, góp phần làm cho LISUSH ngày càng lớn mạnh và phát triển. Nhân ngày kỷ niệm 20 năm thành lập LISUSH tôi xin gửi lời chúc cho Chủ tịch Triệu nói riêng và LISUSH nói chung. LISUSH sẽ vững mạnh lên từng ngày, sẽ là nơi dẫn đầu về mặt đào tạo sát thủ. Tôi xin hết!
Lại thêm tràn pháo tay ủng hộ anh. Dù anh có lui về hậu phương nhưng trong họ, anh vẫn là Kaid Son mưu trí hơn người.
Ông Lâm lấy một kỷ niệm chương bằng vàng trao cho Kaid Son và ba kỷ niệm chương bằng bạc trao cho tụi nó.
Tụi nó và Kaid Son xuống sân khấu và trở về vị trí của mình ở dưới.
-Và buổi tiệc xin chính thức được bắt đầu!
Tụi nó lấy một ly rượu vang và nhâm nhi. Nhìn những vị khách khiêu vũ ở ngoài kia, bỗng nhiên nó thấy trong lòng có gì đó khó chịu, bứt rứt lắm.
Kaid Son đang nói chuyện cùng Ông Lâm và một số vị khách có máu mặt trong thế giới ngầm thì xin phép rồi tiếng về phía tụi nó.
Jisan huýt tay Jesan, nhỏ nhướng mày tinh nghịch.
Jesan lắc đầu và nói.
-Cậu đừng mơ tưởng nha!
-Oày, đã sao nào! Cậu không thấy anh ấy đang đi về phía chúng ta sao.- Jisan cười cười.
-Để rồi xem.- Jesan nhếch môi.
Kaid Son đi đến nơi của Jisan, thấy nhỏ mỉm cười thì anh cũng cười với nhỏ và lướt qua. Người anh nhắm đến là nó đang ở ngay sau Jisan và Jesan.
-Tôi có thể mời tiểu thư nhảy một bài được chứ?
Hai mắt nó đang săm soi ly rượu thì rời khỏi đó rồi nhìn anh. Nó định trả lời không khoang nhượng nhưng nó bắt gặp được ánh mắt của ông Lâm.
Ông Lâm nhìn nó và gật nhẹ đầu.
Nó đặt ly rượu xuống và cố nặng ra nụ cười chết người.
-Được thôi!
-Mời tiểu thư!- Anh đưa tay ra.
Nó khẽ thở dài và đặt tay mình lên tay của anh.
Nó cùng anh bước vào giữa sàn nhảy rồi hòa vào điệu nhạc nhẹ nhàng, êm ái.
Jesan bật cười, cô quả thật nhịn không nổi mà.
-Cậu thấy chưa?
-Huh, anh ta đúng là quá đáng. Dám từ chối một người đầy quyến rũ như mình sao?- Jisan hậm hực.
-Thôi thôi, rõ ràng người ta để ý Jo hơn.- Jesan mím môi để không phải cười thành tiếng.
Nó khó chịu cau mày, nhảy cùng anh ta làm gì để gây sự chú ý như thế này chứ.
Kaid Son nhận thấy sự khác thường của nó nên thì thầm hỏi nó.
-Có gì không ổn sao?
-Không có gì đâu!- Nó lạnh nhạt trả lời.
-Em làm tôi thấy thú vị rồi đấy. Cần chi lạnh nhạt đến thế?
-Tôi quen rồi!- Nó nhếch môi.
-Em bao nhiêu tuổi?
-Nói làm gì?
-Huh, khá lắm!
-Không cần phải khen.
-Em là người đầu tiên dám từ chối tôi.
-Thì đã sao?- Nó liếc mắt nhìn Kaid Son.
-Hứa với em, ba ngày sau tôi sẽ dễ dàng tiếp cận và cưa đổ em.- Kaid Son thẳng thừng nói với nó.
-Trước tiên phải xem anh có bản lĩnh đó không!
Bài nhạc kết thúc. Nó hôn lướt qua má Kaid Son và rời khỏi anh về lại vị trí của mình.
Kaid Son đưa tay chạm vào má, anh khẽ cười và suy nghĩ.
"Thú vị rồi đây!"
...
Nó trở về phòng của mình, thoát được bộ váy rườm rà đó là nó mừng lắm rồi. Nó nhanh chóng phi ngay vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân.
Nó trở ra và ra bang công hóng mát. Nó nhìn lên bầu trời đầy sao. Lại là các vì sao ấy nhưng cảnh vật và người đã thay đổi.
Nó suy nghĩ vu vơ rồi nhớ đến chú mèo Mind, môi khẽ cười, nó lại nhớ đến những kỷ niệm lúc trước.
Nó quá ngốc nghếch và quá cả tin người. Ngốc vì nó đã yêu một người không hề yêu nó. Cả tin vì nó đã chờ đợi hết mười năm nhưng cuối cùng nó nhận được gì chứ.
Nó nhếch môi rồi quay trở lại giường. Nó đã hết nước mắt để khóc rồi. Nó đã hết bất ngờ trước sự lạnh nhạt của hắn rồi.
Nó sẽ cất vào tim những gì hắn dành cho nó, nó cũng không quên mối thù với hắn...