-Được, em muốn gì cũng được. Bây giờ em và bảo nhi là quan trọng nhất đối với anh.- Hắn mỉm cười, không thể dấu được cảm xúc lúc này của mình.
Nó tựa đầu vào ngực hắn. Đây là nơi ấm áp nhất cũng là nơi cho nó cảm giác an toàn nhất.
Vuốt nhẹ lên mái tóc nó, hắn khẽ nói.
-Sau khi em xuất viện thì chúng ta cùng đi mua đồ cho bảo nhi, được không?
-Anh giỏi nha, chẳng biết là tiểu tử hay cô nương mà.- Nó chu môi nói.
-Chúng ta cũng có thể chọn những thứ mà cả con trai hay con gái đều sử dụng được mà.- Hắn bĩu môi.
-Chịu thua anh.
-Trong ba tháng đầu, em phải cẩn thận hơn. Không được cử động mạnh, không được đi đứng nhiều, phải ở yên mà an thai. Như vậy mới an toàn.
Nó buông hắn ra, lườm nguýt hắn.
-Này, sao anh sành dữ vậy?
Hắn cười hì, khoát tay lên vai nó.
-Một ít kinh nghiệm thôi mà.
-Kinh nghiệm? Ha, anh dám nói với em như thế sao?- Nó trợn tròn mắt.
-Ơ, chỉ một ít mà anh biết được thôi.
Nó lườm hắn, mặt cũng đỏ ửng lên.
-Ây, em phải vui vẻ, thoải mái, thanh thản tâm hồn. Chứ em mà tức giận hay buồn rầu là bảo nhi của anh cũng buồn đó.- Hắn xịu mặt.
Nó bật cười, véo hai bên má hắn. Chu môi, ương bướng nói.
-Anh mà cũng biết thế à?
-Tất nhiên rồi, anh tài thế mà.
-Giỏi lắm!- Nó buông tay ra.
Hắn mỉm cười, kéo tay nó, để đầu của nó tựa vào vai mình.
-Tiểu Phương, em là điều quý giá nhất của cuộc đời anh. Chỉ cần em gật đầu, em sẽ về làm thiếu phu nhân Dương gia. Không cần phải đụng đến một ngón tay. Anh sẽ chăm sóc cho em và bảo nhi tốt nhất có thể.
-Vic à, những thứ lúc trước em vẫn nhớ như in. Thời gian ấy, lúc em và Huyền My ngã anh đã chạy đến đỡ cô ấy mà phó mặc em.- Đôi mắt nó chợt trùng xuống, buồn bã.
-Không bao giờ, việc đó đã rất lâu rồi, bây giờ với anh, em và con là quan trọng nhất.- Hắn khẽ cong môi, hôn nhẹ lên trán nó.
Nó bật khóc, nước mắt giàn ra hai bên. Cứ nhớ lại lúc trước, nó lại như mất đi điều gì đó, rất rất quan trọng. Nó không muốn nhớ, không muốn một chút nào hết.
-Từ bao giờ em lại mít ướt như thế? Tiểu Phương ngoan, có anh rồi, đừng khóc nữa.- Hắn lau hai hàng nước mắt của nó, kéo đầu nó tựa vào ngực mình.
-Tất cả là tại anh, do anh hết.- Nó đấm vào vòm ngực rắn chắc của hắn.
-Tiểu Phương, Tiểu Phương đừng kích động.- Hắn siếc chặt vòng tay.
-Anh sẽ bỏ rơi em nữa à? Anh sẽ không cần em nữa phải không?
-Đó là chuyện lúc trước, anh không biết những hành động đó đã làm em tổn thương đến vậy. Xin lỗi em, từ nay trong mắt anh chỉ có Tiểu Phương, thế giới này có đổ nát đi chăng nữa thì với anh chỉ cần có Tiểu Phương. Anh cần em!
Nó im lặng, ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực hắn. Bằng tình yêu của mình, nó không tin lại một lần nữa đổ vỡ.
-Vic, hứa với em, dù đi đến đâu hay làm gì vẫn phải nắm tay em, cùng đưa em theo, được không?
-Được, anh chẳng bao giờ buông tay, đánh mất em thêm một lần nào nữa. Bấy nhiêu là quá đủ rồi.- Hắn gật đầu liên tục.
Hắn hiểu cảm giác lo sợ của nó lúc này. Người con gái mạnh mẽ, không ngại hiểm nguy lại ở trong vòng tay hắn nơm nớp lo lắng vì sợ hắn sẽ không thể bên cạnh.
-Nếu có thể thì anh rất muốn được làm cái bóng, mãi bám theo em.
...
Nó ngồi trên giường, đối diện nó là Dịch Quân. Anh ngồi trên ghế, bắt chéo chân, gương mặt không một biểu cảm.
-Em...
-Anh biết rồi!- Anh ngắt lời nó.
-Vậy thì chúng ta sẽ không tổ chức hôn lễ nữa đúng không?- Nó thản nhiên nói.
-Không tổ chức? Huh, tại sao anh lại không thể cưới em?
-Dịch Quân, em đang mang trong người giọt máu của Quân Anh chứ không phải là của anh. Anh đủ bao dung để nuôi đứa bé không phải con của mình sao? Không một nam nhân nào ám muội như thế đâu anh à.
-Tại sao lại không được?
-Nhưng anh làm vậy thì mọi người sẽ nghĩ anh thế nào? Còn bảo nhi của em, em nhất định sẽ để sống bình yên trong vòng tay yêu thương của cha lẫn mẹ.- Nó cau mày.
-Sau khi cưới thì anh không phải là chồng của em à? Không phải danh chính ngôn thuận là cha của đứa bé sao?- Anh tiếp tục phản bác lời nói của nó.
-Không phải! Ý của em là...là...em không hề yêu anh. Hôn nhân không tình yêu thì sao hạnh phúc được.
-Em không yêu anh? Vậy tình cảm của chúng ta trong ba năm qua em xem là gì?
-Cái đó là do trong lúc em không nhớ được quá khứ. 3 năm? Thời gian 3 năm ấy của anh có sánh bằng thời gian 15 năm em chờ đợi Quân Anh không?
-Một tiếng là Quân Anh, hai tiếng cũng là Quân Anh. Rốt cuộc anh là gì trong mắt em?- Anh nghiến răng, khống chế cảm xúc lại.
-Anh chỉ là người anh trai của em thôi.
-Tuyệt vời, từ bạn trai trong phút chốc đã thành người anh. Đúng là quá tuyệt vời.- Anh nhếch môi.
-Dịch Quân, anh cho em biết đi. Vì sao anh lại không hủy bỏ hôn lễ? Em còn phải lo cho đứa bé, càng không muốn anh nhìn thấy nó lại không vui.
-Vì mẹ nó là người mà anh yêu nhất.
Nó im lặng, không thể nói thành lời. Sao anh cứ một mực giữ vững ý chí của mình chứ?
Anh đứng dậy, đi đến phía nó. Anh vươn tay kéo đầu nó tựa vào ngực mình.
-Kỳ Thư, chỉ cần ba từ "em đồng ý" thì ngay tức khắc em sẽ là phu nhân của Âu Thị. Vì em, anh có thể chấp nhận đứa bé, bỏ mặc quá khứ kia. Nhận được một cái gật đầu từ em, như thế thôi, anh sẽ bỏ qua tất cả. Mặc kệ ai phản đối, có em bên cạnh là quá đủ rồi.
-Nhưng...Dịch Quân...em...- Nó ấp úng.
-Kỳ Thư, hứa với anh. Hãy nói "em đồng ý!" đi!
-Em không thể.- Nó đẩy anh ra.
-Tại sao chứ?
-Người em yêu là Quân Anh, suốt đời suốt kiếp này vẫn là anh ấy. Còn anh, anh đã cứu em một mạng thì em mang ơn, em sẽ tìm mọi cách trả ơn nghĩa đó của anh. Nhưng tuyệt đối, em không thể dùng hạnh phúc cả đời mình đánh đổi được, hôn nhân miễn cưỡng không tốt đẹp đâu anh à. Nhất định sẽ có người yêu anh hơn em, xứng đáng hơn em.
-Anh không cần họ, người anh cần chính là em, là em đó Kỳ Thư.- Anh ghì chặt hai vai nó.
-Em biết nhưng em không thể!- Nó gạt tay anh ra.
Dịch Quân ngước mặt lên trời. Hít một hơi thật sâu, anh khẽ gật đầu.
-Kết quả, em vẫn rời xa anh.
Dịch Quân bước từng bước nặng trĩu ra ngoài, không nói thêm gì với nó nữa.
-Dịch Quân, Dịch Quân...- Nó gọi với theo anh.
Dịch Quân vẫn bước đi, không quay đầu lại nhìn nó.
Nó mím môi, hai hàng nước mắt bỗng lăn dài xuống. Nó hiểu rõ và cũng biết được những thứ mà anh làm cho nó là vì cái gì.
Nhưng hiện giờ, nó không thể bên anh, không thể đối mặt với anh chỉ vì, anh không phải là người mà nó yêu.
...
Bảo Trúc và Thiệu Hà cùng bước nhanh đến phòng bệnh của nó. Cả hai lo lắng, chẳng yên lòng từ hôm qua đến bây giờ. Theo sau họ còn có cả Tuấn Du và Thế Nguyên.
*Cạch*
Bảo Trúc mở cửa, vừa thấy nó ngồi trên giường ngắm nhìn những cảnh vật bên ngoài cửa sổ thì cùng Thiệu Hà bước vào.
Cả hai rơm rớm nước mắt, tim như thắt lại.
-Phương Thư!
Nó giật mình, tạm thời không cử động. Lấy một hơi thật sâu, nó mới quay đầu nhìn họ.
Nó bước xuống giường, chậm rãi bước đến trước mặt Bảo Trúc và Thiệu Hà.
-Phương Thư!
Cả hai vươn tay ôm nó bật khóc thút thít.
-5 năm rồi! Đã 5 năm rồi!- Nó cắn môi, nước mắt cứ thế trào ra.
Tuấn Du và Thế Nguyên cho hai tay, mỉm cười. Cuối cùng họ cũng thấy được nó. Người em, người bạn thân thiết nhất.
-Mình cứ tưởng cậu bỏ mình và Thiệu Hà luôn rồi chứ.- Hai bờ vai của Bảo Trúc run run, khóc càng to hơn.
-Mình không đi đâu hết, mình sẽ vẫn bên các cậu.- Nó xoa đầu Bảo Trúc.
-Nghe Quân Anh bảo, cậu đang mang bảo nhi. Cậu ngồi xuống đi, mới đầu đứng lâu không tốt.- Thiệu Hà buông nó ra, kéo nó đến giường.
-Các cậu biết rồi à?- Nó đỏ mặt.
Bảo Trúc và Thiệu Hà gật đầu. Ngay có Thế Nguyên và Tuấn Du cũng cong môi cười.
-Aiza, đừng nhìn em thế chứ.- Nó cuối gằm mặt, nói với Thế Nguyên và Tuấn Du.
Mọi người bật cười trước hành động ấy của nó. Thế Nguyên bước đến, xoa đầu nó.
-Em phải vui vẻ, thế mới tốt.
Tuấn Du cũng bước đến, mỉm cười, véo hai bên má nó.
-Đúng rồi, không được buồn bã, biết chưa.
-Em biết rồi.- Nó gật gật đầu.
Cánh cửa lại bật mở, hắn bước vào trong.
-Mọi người đến rồi à?
Hắn bước vào, đem theo một giỏ táo đỏ đặt lên bàn. Hắn ngồi xuống giường, vuốt tóc nó.
-Để tí nữa anh gọt táo cho em.
-Um hum...có người ngoài ạ.- Bảo Trúc hắng giọng.
...
Trịnh Khang xuống xe. Vừa đi anh vừa ấn điện thoại. Đến cổng bệnh viện, anh lỡ va vào một cô gái.
Cô ấy giật mình, cúi người xuống nhặt túi xách.
-Cô có sao không? Tôi xin lỗi.- Anh mở lời.
-À, không sao, tôi vẫn ổn.- Cô ấy mỉm cười rồi lại nói.- Tôi xin phép đi trước.
-Cô ơi!- Anh bỗng gọi theo.
-Tôi làm rơi vật gì sao?- Cô gái gỡ mắt kính đen ra để lộ gương mặt tuyệt mỹ.
-À, không có gì.- Anh gãi đầu, không biết tại sao mình lại gọi cô ấy.
-Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?
-Cô hỏi đi!- Anh gật đầu.
-Cho tôi hỏi phòng bệnh số 315 ở đâu...