Vương Kiến Hạo phóng xe chạy ngược về con đường phía sau quán rượu. Đôi mắt anh toé lên lửa, anh đường đường là một doanh nhân giàu có, thành đạt, nhắc đến tên ai cũng phải kiêng dè, vậy mà hôm nay lại bị một người phụ nữ tầm thường như cô chơi cho một vố quá đắng.
Trên con đường vắng lặng đến đáng sợ, Đường Tử Hân bước từng bước dè dặt. Ở đây một bóng đèn cũng không có, hai bên là những bụi cỏ phủ kín.
Cái gió lạnh từ từ làm tê cứng các đầu ngón tay của cô, cô đưa tay lên miệng thổi phù phù, vẫn không đỡ hơn tí nào.
Trước mặt cô là một bóng tối bao trùm, như thể cô đã lạc vào một cõi âm u nào đó mà không thể thoát ra. Cô cứ thế bước đi cho đến khi có tiếng bước chân dồn dập của ai đó khiến cô bất giác đứng lại. Cô quay ngược xuôi nhìn chung quanh, ngoài bóng tối mù mịt và cô thì không còn một ai khác.
Cô lo lắng tiếp tục bước đi, nhưng càng lúc lại càng nhiều tiếng bước chân hơn. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng tin ma quỷ có thật nhưng ngay bây giờ cô lại có một suy nghĩ khác.
Đường Tử Hân bước đi gần như là chạy, ngay sau đó là giọng nói đàn ông truyền vào tai cô khiến đôi chân của cô bỗng nặng như đeo chì.
“Chúng mày, nhìn xem, có người kìa?”
Cô giật mình vì đó là giọng say lèm bèm khi rất đáng sợ. Ngay sau đó cô quay đầu chạy nhanh về hướng quán rượu.
“Nó chạy kìa, bắt lại!” Một tiếng ồm ồm của đàn ông như kích thích đôi chân cô chạy càng nhanh hơn.
Bất chợt một bàn tay thô ráp, to lớn kéo cô trở lại. Đường Tử Hân giật mình quay mặt lại, những khuôn mặt của những tên trung niên gian tà nhìn cô cười cợt nhả. Cô phát hiện ra đó là những tên trung niên vừa ở quán rượu vừa nãy.
Cô vùng vẫy, hét thật lớn:“Buông ra! Các người buông ra!”
“Này cô em phục vụ, làm gì mà dữ dằn thế?” Giọng nói cợt nhả của bọn người đó khiến cô ghê tởm đến tận cổ.
“Các người định làm gì? Buông ra ngay!”
Số lượng của những tên lưu manh này cũng chẳng phải ít, muốn thoát khỏi thì cũng phải mất đến nửa cái mạng.
Bỗng một tên đi ra giữ tay cô lại, sau đó cất giọng:“Cô em lúc ở quán rượu thật hùng hổ nha! Để anh đây chơi thử xem cô em có hùng hổ như thế nữa không?”
Dọc theo sống lưng Đường Tử Hân lạnh đến tê cứng, cô sợ hãi, mồ hôi rỉ đầy ra trán:“Tôi cho mấy người tiền của tôi, mấy người thả tôi đi. Về sau tôi cũng sẽ không động đến mấy người... Nếu không...”
“Nếu không làm sao, hử? Cô em định chơi lại bọn anh sao?”
“Tôi báo cảnh sát bắt hết mấy người lại!”
Bỗng có một tên đẩy cô ngã chúi về bụi cỏ bên lề đường. Tên đại ca ngồi lên người cô, kìm chặt hai tay cô lại.
Đường Tử Hân sợ hãi đến rơi cả nước mắt, cả người cô run cầm cập. Nếu biết sẽ gặp bọn súc sinh này ở đây thì cô thà hôn Vương Kiến Hạo còn hơn.
“Cứu! Có ai không? Cứu với!” Cô la toáng lên, chỉ mong là có người đi qua con đường này.
Cô định la tiếp thì một bàn tay nhanh chóng bịt miệng cô lại. Nhưng cô vẫn không bị khuất phục, cô hung hăng cắn phập vào bàn tay đến nỗi bật cả máu. Ngay sau đó có tiếng hét lên:“Con mẹ nó! Con chó này cắn tay tao! Đại ca, anh nhanh lên! Em phải chơi chết con ti tiện này!”
Quần áo của Đường Tử Hân xốc lên gần hết do giằng co mãnh liệt, cỏ gai dưới đất chớp thời cơ mà đâm mà cào vào làn da trắng của cô, còn có vài đường máu ngoằn ngèo hiện lên.
“Em gái ngoan nào, phải ngoan anh sẽ thật nhẹ nhàng.” Tên đại ca đem áo len của cô xé ra rách toạc rồi kéo áo lên trên.
Hai tay cùng hai chân của Đường Tử Hân bị kèm chặt, căn bản là cô không có khả năng phản kháng. Cô thôi la hét, cô nhắm mắt lại, gần như buông xuôi. Một chút nữa thôi cô sẽ trở nên vô cùng dơ bẩn, cô đã bị sỉ nhục dưới thân một người đàn ông, bây giờ thì bao nhiêu người đàn ông đây?
Bên tai cô giờ chỉ còn lại tiếng cười nói ghê tởm, trong khoang mũi là mùi hôi kinh rợn. Từng hơi thở của bọn người súc sinh ấy vờn ở cổ cô, ở ngực cô. Cô còn có thể cảm nhận được một bàn tay đang cố kéo quần của cô...
Đến cả bản thân cô cũng cảm thấy kinh tởm chính mình.
“Đoàng!” Một tiếng động như long trời nổ đất vang lên, đập vào màng nhĩ của cô gái.
Đường Tử Hân nhắm chặt mắt, một thứ gì đó nhờn nhờn mà ấm ấm bắn lên tay và bụng cô khiến cô có cảm giác hoảng sợ. Vừa nãy hình như là tiếng súng, có phải là cô trúng đạn rồi không?
Ngay sau đó những tên bên cạnh ùa vào, ai nấy cũng hét lên thảm thiết:“Trúng đạn rồi! Đại ca trúng đạn rồi!”
Đường Tử Hân mở mắt, thấy tên đại ca ôm vai ngã xuống bên cạnh cô, từng dòng máu đỏ oặt từ từ lan ra loang lổ cả cánh tay hắn. Cô run cầm cập, đôi môi run rẩy, còn đôi mắt thất thần nhìn về phía ánh sáng chói lọi ngay trước mặt.
Trong mắt Đường Tử Hân hiện lên một bóng dáng cao lớn đứng ngược sáng. Khuôn mặt của người đàn ông đó cô nhìn không rõ, nhưng mái tóc xám tro mơ hồ trong ánh đèn xe cũng đủ để cô nhận ra ai.
Đường Tử Hân chật vật đứng dậy, cô đem áo khoác che lại cơ thể, nhặt túi xách dưới đất lên, cô đi về phía anh.
Người đàn ông vững vàng như một cây đại thụ trong đêm gió lớn. Anh giơ súng chĩa về phía những tên đang kinh hồn bạt vía kia. Anh hét gầm lên khiến cô gái nhỏ cũng hoảng hồn không thôi.
“Nói! Ai sai chúng mày?”
Tên đầu đàn bị thương nhưng vẫn cố gắng gượng lên tiếng, hắn thều thào như người sắp bỏ mạng:“Không ai sai chúng tôi.”
“Đoàng!” Lại một phát súng hùng hổ vang lên, ngay sau đó thì một tên la lên thất thanh.
Đường Tử Hân sợ hãi, cô không muốn thấy cảnh chết người, bị dính máu của người khác cô cũng thấy như bị ám ảnh rồi. Cô bước đến gần Vương Kiến Hạo, lấy hết can đảm ôm lấy cánh tay đang giơ súng của anh, cô nhẹ giọng:“Vương Kiến Hạo, nếu tiếp tục sẽ có án mạng!”
Đôi mắt phượng hoàng của anh lộ ra tia máu, ám khí bao quanh anh, trông giống như một con quỷ dữ được hoá giải phong ấn. Vương Kiến Hạo bỗng gạt cô qua một bên, anh gầm vào mặt cô:“Tránh ra!”
Đường Tử Hân hốt hoảng, Vương Kiến Hạo của thời khắc hiện tại cô chưa từng nhìn qua.
Anh hùng dũng tiến đến bọn người kia, mỗi một bước chân đều có thể trở nên nguy hiểm khôn lường. Anh chĩa súng vào đúng ấn đường của tên run rẩy nấp bên kia.
“Nói! Bằng không, ta bắn hết!”
Tên đại ca bây giờ mới bị doạ thật sự, hắn ta run rẩy lên tiếng”Tôi nói, tôi nói, nhưng ngài phải tha cho chúng tôi.”
Vương Kiến Hạo cười lạnh, anh chĩa súng lên trời, bắn một đạn rồi lại quay về ấn đường của tên kia:“Nhiều lời ta bắn ngươi trước, tin không?”
Tên đầu đàn hoàn toàn bị anh anh đánh cho gục cả tâm lý, hắn ta chắp tay van nài:“Là tiểu thư nhà họ Hàm, con gái độc nhất vô nhị của Lão Tứ. Cô ta nói nếu làm hại được Đường Tử Hân thì chúng tôi muốn bao nhiêu tiền cô lập tức ban thưởng. Sau đó còn cung cấp thông tin hàng ngày của Đường Tử Hân để chúng tôi biết mà ra tay cho dễ.”
“Là do chúng tôi có mắt như mù, là do chúng tôi nhìn nhầm người, ngài tha mạng cho chúng tôi.”
Đường Tử Hân nghe rõ mồn một, một câu một chữ đều nghe rõ. Bỗng chốc đầu cô oang oang như búa bổ, mọi thứ cứ rối lên như tơ vò.
Vương Kiến Hạo thu súng sau đó quay người lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết. Anh tiến đến chỗ xe đang đậu, mở cửa xe rồi cất khẩu súng đi. Anh quay ra nhìn đám người kia đang chật vật đứng dậy, gằn mạnh từng chữ:“Cút! Về sau ta gặp ở đâu liền đánh ở đó.”
Cả đám người dìu hai tên bị bắn trọng thương nhanh chóng rời đi, không dám quay đầu lại nhìn, một mạch đi thẳng.
Đường Tử Hân đứng chôn chân tại chỗ, từng đợt gió lạnh tê buốt luồn vào chiếc áo len màu xanh đang rách toạc ra của cô.
Đầu óc cô như con xoay, quay mòng mòng đến điên đảo. Bây giờ cô cũng không biết ai là bạn, ai là thù. Tiểu thư nhà họ Hàm, chẳng phải là cô hoa khôi năm ba đó sao? Những nhớ đi nhớ lại, cô vẫn không thể nhớ là mình đã đắc tội với cô gái đó việc gì mà khiến cô ta trả đũa cô bằng cách man rợ như vậy?
“Còn không mau vào xe?” Giọng Vương Kiến Hạo trầm trầm xuyên vào tai cô.
Đường Tử Hân có đôi chút giật mình, cô quay đầu lại, trong tâm trí vẫn cứ hiện lên hình ảnh như quỷ dữ của anh mới vừa rồi, cô bất giác run lên một cái.
“Sợ sao?” Vương Kiến Hạo bước từng bước đến chỗ cô, trên miệng lan tràn lên ý cười ranh mãnh. Cô lùi về sau vài bước, nhìn anh hoảng sợ. Nhưng cô vẫn bị anh vây lấy trong chiếc áo khoác dày ấm áp của anh.
Vương Kiến hạo đưa mắt xuống liền thấy áo của cô rách đến tả tơi, viền áo lót màu đèn thấp thoáng dưới đáy mắt. Thật kì lạ, nhìn cô trong bộ dạng nhếch nhác này, anh thấy bản thân mình cũng không còn tức giận nữa, mọi phẫn nộ đều nguôi ngoai.Anh lôi tay cô đi sau đó nhét cô vào ghế sau. Đường Tử Hân hoảng hốt, dùng tay chắn trước ngực anh:“Anh muốn làm gì?”
“Làm chết em!”
“Bỉ ổi!”
“Chửi hay lắm!”
“Tôi không có sức đùa giỡn với anh.”
Vương Kiến Hạo cười gian tà, so với con quỷ dữ cách đây vài phút thì Vương Kiến Hạo của bây giờ như một trời một vực. Anh thì thầm vào tai cô:“Không có sức đùa giỡn, chắc hẳn cũng phải có sức hôn. Em nợ tôi, còn nhớ hay đã quên?”
Đường Tử Hân không nói gì cả, cô chống tay muốn ngồi dậy nhưng anh lại kìm tay cô chặt xuống ghế, căn bản không thể kháng cự. Cô nhăn mày cáu gắt:“Bộ dạng tôi như vậy mà anh vẫn muốn sao?”
“Vẫn muốn.”
“Người tôi toàn mùi đàn ông mà anh vẫn muốn?”
“Vẫn muốn”
“Trông tôi tả tơi như vậy, đáng thương như vậy mà anh cứ khăng khăng muốn?”
“Tả tơi hơn nữa vẫn muốn, đáng thương thì sao lại không thể muốn? Vẫn muốn!”
Đường Tử Hân bùng bùng lửa giận, cô quát vào mặt anh:“Đồ điên!”
“Phải, vì muốn em nên tôi điên rồi.”
Cô hoàn toàn không thể đáp lại. Sao lại có người vừa mặt dày, lại vừa bá đạo như vậy? Ông trời có phải là không ưa cô hay không?
Vương Kiến Hạo nâng cằm cô lên, đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, trên khoé miệng vẫn giương lên nụ cười đầy quỷ dị. Nhưng trong ánh mắt của anh, một chút dục vọng cũng không có.
“Tôi vừa mới thoát chết, vậy mà anh cứ áp bức tôi như vậy sao?”
“Chẳng phải tôi là người cứu em hay sao? Định không trả ơn?” Anh véo mũi cô một cái, sau lại véo má cô, bàn tay anh dùng lực quá mạnh đến nỗi cô phải la toáng lên.
Đường Tử Hân vặn vẹo khuôn mặt nhỏ, cô phụng phịu hai cái má hồng, trông như con nít mới biết giận, biết hờn. Cô bắt đầu càu nhàu:“Anh muốn véo gãy mũi tôi luôn sao? Mà ai bắt anh cứu tôi đâu? Là anh tự nguyện đấy chứ?”
Vương Kiến Hạo bật cười, anh không thể phủ nhận được, bộ dạng của cô bây giờ chẳng phải là rất đáng yêu sao? Anh lại không kiềm được, cúi xuống cắn vào mũi cô:“Đừng nhiều lời nữa. Em không hôn, bằng không tôi cắn gãy mũi em.”
“Không là không!”
“Được rồi, như vậy đi. Em không hôn tôi, tôi sẽ hôn em mười cái. Một với mười, em tự chọn.”
Đường Tử Hân dường như bị anh chặn họng, cô hậm hực, nếu có ở đâu treo giải tên vô lại nhất năm, cô sẽ ngày đêm bình chọn cho anh được giải đó.
“Tôi cũng không phải dạng ngu ngốc. Tôi hôn anh.”
Vương Kiến Hạo cười thoả mãn. Đường Tử Hân nhướn đầu về phía trước, môi cô nhanh chóng chạm môi anh, như cánh hoa đào vờn nhẹ trên môi. Bỗng anh động thủ, chớp cái đã chuyển thành thế chủ động. Anh hung hăng hôn cô, hôn đến ngấu nghiến.Anh hôn mãnh liệt đến khi cô gần hết không khí anh mới chịu buông tha. Vương Kiến Hạo cúi đầu, thở từng đợt nóng hổi vồn vã bên tai cô, khiến cô bất chợt run nhẹ. Ngay sau đó, từng lời chữ nhẹ nhàng của anh rơi vào tai cô. Đường Tử Hân bỗng thấy tim mình đập mạnh.
“Đường Tử Hân, trở về bên tôi đi.”
Cô im lặng, hơi thở cũng nhẹ dần, không khí trong xe cũng không còn nặng nề như trước.
“Lựa chọn ở bên anh chính là tôi lựa chọn cách để giam cầm thanh xuân của mình.” Cô cũng nhẹ giọng như anh, đây là câu nói chân thành nhất mà cô từng nói với anh.
Thanh xuân của cô vốn đã không được đẹp đẽ và cô cũng không muốn đem mực đen vấy lên thanh xuân của cô. Từng giây từng phút cô không được làm những điều cô muốn, cô luôn cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Vương Kiến Hạo trầm mặc ngồi dậy, ánh mắt thoáng có những tia âm u. Anh vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế lái.
Đường Tử Hân ngồi dậy, chỉnh lại đầu tóc, cô nhìn qua gương chiếu hậu, thấy anh đang nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Anh cất giọng:“Lên đây.”
“Tôi ngồi đây cũng được.”
“Tôi không muốn nhắc lại.”
Cuối cùng cô vẫn phải chuyển lên ghế lái phụ. Trước khi nổ máy chạy đi, anh nói cho cô nghe một câu mang đậm mùi thuốc súng:“Tôi sẽ khiến em phải hối hận, hối hận hoàn toàn.”
Ngay lập tức, chiếc siêu xe liền chạy vù đi.
Vương Kiến Hạo tự chạy đến đến đúng địa chỉ mà không cần cô phải chỉ trước.
“Em ở cùng hắn ta?”
“Phải.”
“Vậy mỗi đêm chuyện nam nữ thế nào?'
Đường Tử Hân nhăn mày, cô chửi anh sau đó mở cửa xuống xe:“Anh đừng nói chuyện ám muội như vậy nữa! Cũng bớt nói hươu nói vượn đi!”
Cô đứng nhìn căn hộ trên tầng cao kia, đèn đã được bật sáng trưng, rèm cửa nhè nhẹ bay trong gió lạnh.
Đường Tử Hân không nhìn lại, cho đến khi cửa trong thang máy dần dần đóng lại cô mới thấy chiếc siêu xe của Vương Kiến hạo đã mất hút trong màn đêm.
Cô ôm lấy hai vai rồi thở ra mệt mỏi. Bỗng cô thấy có gì đó không đúng, trên người cô vẫn còn cái áo khoác của Vương Kiến Hạo. Cô định cởi ra nhưng thôi, cởi ra rồi thì lấy cái gì mà che cho cảnh xuân bên trong của cô?
Đường Tử Hân biết Dương Trạch đã về, vừa nãy kiểm tra điện thoại, cô cũng thấy anh gọi cho cô rất nhiều cuộc. Hôm nay cô về trễ, chắc chắn cô không thể giấu anh được việc mình đi làm thêm.
Đứng trước cửa, cô nhẹ mở ra, cửa không khoá như là ai đó đang đợi cô trở về. Trước mắt cô là một màu tối mù mờ, chỉ có chùm đèn pha lê phát sáng lấp lánh trên trần nhà.
Cô từng bước đi vào, ngay sau đó thân ảnh của Dương Trạch đang ung dung ngồi trên sô pha lọt vào mắt cô. Thấy anh không nói gì cô mới ngập ngừng lên tiếng.”Anh về rồi.”
“Em đi làm thêm tại sao không nói cho anh một tiếng?” Dương Trạch đứng dậy quay người lại, đập vào mắt anh chính là cô đang trong bộ dạng vô cùng nhếch nhác, trong một phút giây ngắn ngủi, anh thấy bực dọc đang cuộn trào trong cơ thể.
“Em nghĩ anh sẽ không đồng ý nên cũng không nói ra.”
Đường Tử Hân muốn đi tắm nên bước nhanh về phía phòng ngủ.
“Áo em đang khoác là của ai?”
Nghe được câu hỏi của anh, cô nhất thời bối rối cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Người đưa em về là ai?”
Có vẻ anh đã biết cả rồi, cô cũng không thể im lặng thêm được nữa.
“Trạch, một hai câu không thể giải thích tất cả.” Đường Tử Hân cởi áo khoác của Vương Kiến Hạo ra rồi bước lại gần anh.
“Vậy em giải thích đi, tại sao lại ở cùng một chỗ với Vương Kiến Hạo?” Dương Trạch nhíu mày, cả khuôn mặt đều u ám.
Cô thở dài ngao ngán, sau đó mới bắt đầu kể ra:“Vương Kiến hạo đến nơi làm thêm của em gây khó dễ, em không muốn làm to chuyện nên đã nghe theo anh ta. Nhưng ngay sau đó em đã bỏ trốn, xui xẻo là trên đường gặp phải bọn lưu manh.”
“Sau đó rồi sao? Hắn ta cứu em?” Dương Trạch nheo mắt nhìn cô, trong lòng anh dường như tất cả đều khó chịu.
“Phải.” Đường Tử Hân gật đầu, cô nghĩ anh chắc chắn sẽ không dễ hiểu lầm cô như vậy.
Nhưng kết quả là cô đã nhầm, anh thực sự không tin cô.
“Vậy lúc đó sao không gọi điện cho anh?”
“Tình thế như thế em có thể gọi điện sao? Đến cả kêu cứu em cũng làm không được!”
Đường Tử Hân cầm lấy vạt áo len bị rách lên, cô nghiến chặt. Trong tâm trí vẫn còn văng vẳng tiếng cười nói kinh tởm của đám người kia. Cô nghiêm mặt nhìn anh:“Có phải anh nghĩ em đang nói dối anh không? Có phải anh nghĩ em như vậy là do Vương Kiến Hạo làm ra hay không?”
Dương Trạch nhìn xuống nơi tay cô đang bấu chặt. Từng vết xước đỏ ửng trên bụng cô cứ như những con dao cứa vào mắt anh khiến tim anh như có ai bóp chặt, khó thở không thôi.
“Khi em nói với anh, em gặp bọn lưu manh, trong lòng anh đã nghĩ gì? Có chút nào lo lắng cho em hay không? Hay anh chỉ quan tâm đến cảm nhận của anh? Có phải anh chưa từng nghĩ lúc ấy em đã tuyệt vọng thế nào?” Vành mắt Đường Tử Hân đỏ ửng, cô cắn chặt môi như đang cố ngăn lại tiếng khóc.
Rốt cuộc người khiến cô yếu đuối nhanh nhất lại là anh, người đàn ông này.
“Có thể là em bị hắn ta hại thì sao?”
“Là người khác, người khác hại em, anh có biết không?” Cô vẫn không thể kìm nén nổi, một giọt nước mắt mặn chát chảy xuống, hoà vào đôi môi đang run rẩy của cô.
Bây giờ người mà cô duy nhất có thể dựa vào là anh, vậy mà một chút tin tưởng anh vẫn không cho cô.
Dương Trạch hoàn toàn bị đôi mắt ướt của cô hạ gục, anh không muốn thấy cô khóc, ngàn vạn lần không muốn, nhưng anh lại là người làm cô rơi nước mắt. Anh đúng là tên tồi, phải không?
Anh tiến đến, ôm lấy cô vào lòng. Người cô lạnh ngắt, đôi vai còn không ngừng run lên theo từng cú nấc nghẹn. Trong lòng anh như có ai đó cầm dao đâm vào, rạch ra từng đường đau đớn. Anh nhẹ thì thầm vào tai cô:“Là anh sai, anh sai vì đã không tin tưởng em, anh sai hoàn toàn rồi, em đừng khóc nữa, được không?”
Đường Tử Hân bỗng đẩy anh ra. Hai gò má cô nhoè nhoẹt là nước mắt, giọng cô run lẩy bẩy:“Trạch, lòng tin tưởng của anh dành cho em, anh đã đánh rơi ở đâu rồi?”
Cô cúi xuống nhặt áo khoác của Vương Kiến Hạo lên, cô đi ra ban công sau đó dứt khoát ném cái áo khoác ra ngoài. Cô không nói không rằng, chỉ quẹt đi nước mắt rồi mở cửa vào phòng.
Dương Trạch định đuổi theo cô nhưng cửa đã bấm chốt khoá. Anh thở dài, người làm rạn nứt cuối cùng lại là anh.
--------------- HẾT CHƯƠNG 20 ----------------