Bạch Tích
Đường Tử hân đi học lại sau bao ngày nghỉ. Mọi chuyện đều quay lại quỹ đạo cũ của nó. Tất cả các mẩu tin tức của cô như đã bị bác lao công nào đó quét đi mất, một chút cũng không vương lại.
Hôm nay Giản An Nhiễm không đi học, cô định bụng đến thăm bố của cô ấy nhưng lại gọi điện không được, cô cũng không biết là nằm ở bệnh viện nào.
“Trời ạ, trường mình sao lại lắm thị phi thế này?” Hai cô gái đang ngồi trước Đường Tử Hân đang to nhỏ thầm thì.
“Phải, phải nha! Mà tớ thấy cô ta bị hại là đáng! Suốt ngày cậy quyền cậy thế lên mặt với bọn mình trong khi đó cô ta chỉ là hậu bối!”
Đường Tử Hân nghe liền thoáng giật mình, không phải là đang nói đến Hàm tiểu thư kia ấy chứ? Bị hại? Ngày trước cô đắc tội với cô ta, bây giờ thì cô ta ắc tội với ai đây?
“Cũng tại cô ta ngu ngốc, chọc ai không chọc lại chọc vào Vương thiếu tiếng tăm lừng lẫy. Đã là anh ta ra tay thì phải đến nơi đến chốn.” Một cô gái cười lên, cô ta đăng nhập vào diễn đàn của trường, cô gái ngồi bên cạnh liếc qua, cuối cùng cả hai ngồi xuýt xoa kinh ngạc.
“Đấy, hậu quả của việc dám động vào Vương thiếu, mà sao anh ta lại có được tấm hình bán nude này nhỉ?”
Màng nhĩ của Đường Tử Hân như có ai dội đá vào trong, trong phút chốc liền bừng tỉnh. Hàm Tuệ chọc giận đến Vương Kiến Hạo? Cô nhướn người về phía trước, lọt vào mắt cô đầu tiên là một tấm hình bán nude thân trên của Hàm Tuệ, hình ảnh không được làm mờ đi nên thứ cần thấy thì cứ lộ rõ mồn một.
Đường Tử Hân im lặng, lặng thinh nghe hai cô gái ở trước kể tiếp.
“Này, mà sao cô ta lại đắc tội với Vương Kiến Hạo vậy?”
“Nghe bảo là có ý chống đối thì phải?”
Và ngay bây giờ thì cô cũng hiểu được ít nhiều. Không phải Vương Kiến Hạo gây rắc rối cho cô suốt thời gian qua, anh chưa ra tay, kẻ hãm hại cô hết lần này đến lần khác là Hàm Tuệ. Cô ta hành động như vậy chắc chắn là không ưa cô vì cô với Vương Kiến Hạo có một mối ràng buộc.
Cho đến khi hết tiết học, Đường Tử Hân vẫn thấy mọi người săm soi về tấm ảnh bán thân của Hàm Tuệ. Cô đã từng ở trong hoàn cảnh đó nên cũng rất hiểu cảm giác khó chịu thế nào, chỉ muốn cho đám người bêu rếu mình một trận. Lần này Vương Kiến Hạo trả đũa nặng tay như vậy, về sau mặt mũi của cô gái kia không biết để đâu?
Đường Tử hân không có ý định về nhà, giờ này về cũng chỉ có mình cô. Cô thực sự rất nhớ nhà của mình, cũng nhớ chị, nhớ ba, đã lâu rồi được gặp họ. Cô gọi điện cho Đường Tâm, chị nhanh chóng nhận được.
“Tử Hân?”
“Chị đang trong giờ làm sao?”
“Chị sắp tan ca rồi.”
“Em về nhà ăn cơm một bữa nhé?”
“Thật sao? Được, được, để chị ghé qua chợ mua chút đồ.” Bên kia Đường Tâm có vẻ rất vui, không ngừng cười khúc khích.”Vâng, em cúp máy.”
Đường Tử Hân bắt xe, rất nhanh thì về đến nhà. Cô chậm rãi đi vào con ngõ nhỏ, thấy Đường Tâm đang đi phía trước, cô gọi lớn:“Chị!”
“Về rồi sao? Đi với chị.” Đường Tâm khoác tay cô em nhỏ, đôi mắt không ngừng tràn lên sự yêu chiều. Có trời mới hiểu được sự thương yêu của cô dành cho đứa em gái bé bỏng này, đứa trẻ này gọi trẻ thì cũng không trẻ, gọi trưởng thành thì cũng chẳng phải trưởng thành. Khi còn bé, hai chị em cô đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Điều mà cô cảm thấy may mắn nhất là trong vụ tai nạn năm đó của mẹ, đã không cướp đi đứa trẻ đáng thương này của cô.
Hai chị em dắt tay nhau vào nhà. Căn nhà vẫn mộc mạc như cũ, đơn sơ đến mức cứ nghĩ rằng mình vừa mới ở đây hôm qua.
Đường Tử Hân đi vào phòng khách, tầm mắt ngay lập tức nhìn ra người đàn ông mà cô gọi là ba đang ngồi kia. Đường Sâm cầm tờ báo trên tay, đôi mắt có nếp nhăn đưa theo từng dòng chữ trên tờ báo.
“Con về rồi.”
Nghe thấy một giọng nói khác lạ, Đường Sâm bỏ tờ báo xuống, ông gõ bỏ mắt kính, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Ba, con bé chỉ đến đây ăn một bữa rồi liền rời đi.” Đường Tâm ôn tồn mở miệng trước.
“Còn dám về đây? Ngươi là đang cố chọc giận ta phải không?!” Đường Tâm bắt đầu to tiếng, các cơ mặt của ông như căng ra.
Đường Tử Hân lắc đầu giải thích, trong lòng đang có một nỗi lo lắng không thể gọi tên:“Ba, không phải như vậy, con muốn ăn một bữa cơm cũng không được sao? Con cũng đã rời xa Vương Kiến Hạo rồi.”
Cô rời xa Vương Kiến Hạo, chắc chắn ông sẽ tức giận.
“Ai cho phép ngươi rời khỏi hắn? Lần trước vì ngươi không nghe lời hắn nên ta phải chuốc lấy hậu quả, ngươi không xem ta là ba ngươi sao? Ta đã nuôi nấng ngươi đến như vậy? Đó là cách ngươi trả ơn?”
“Ba, con thực sự biết ơn ba, nhưng con muốn có cuộc sống của riêng con, cũng không được sao?” Hàng lông mày của Đường Tử Hân nhíu chặt, khoé môi khẽ run lên.
“Ai cho ngươi được sống? Nếu ngày xưa không có nhà Đường này, ngươi đã sớm chết rét ngoài đường rồi!” Đường Sâm bị kích động, cứ mở miệng thì ông chẳng khác nào một con hổ hung dữ.
“Tử Hân, em tránh đi một lúc, để chị.” Đường Tâm kéo Đường Tử Hân vào phòng, sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, cô mới an tâm quay ra nói chuyện với Đường Sâm.
“Ba, con bé đã có thể rời xa được người đàn ông kia chẳng phải là điều tốt sao? Tử Hân nó đã khổ sở thế nào chắc chắn ba cũng hiểu rõ, vậy tại sao còn đối xử tàn nhẫn với con bé?”
“Nó là một đứa con nuôi, ta nuôi nó lớn lên, nó giúp ta thế mạng, có gì sai?”
Đường Tâm đem túi xách vứt xuống ghế sô pha, cô cười có chút châm biếm:“Ba còn có thể hỏi vậy sao? Chính ba là người huỷ hoại đi cuộc đời của một người, ba là ba của nó, gắn bó với con bé như vậy, ba không thấy nó đáng thương lắm sao? Mới lọt lòng còn chẳng biết ba mẹ mình là ai. Sao lúc đó ba không bán con cho hắn ta, tại sao lại cố gả con vào nhà họ Dương?!”
Đường Sâm ngồi sập xuống ghế, lồng ngực của ông thở phập phồng như vừa chạy một quãng đường dài, ông lẩm bẩm trong miệng:“Là hắn ta không muốn con, là hắn không muốn con gái ruột của ta, hắn...”
Đường Tâm nhíu mày, cô khó hiểu:“Ý ba là sao?”
Đường Sâm ngẩng mặt, ông trợn đôi mắt đầy tơ máu, trong lòng phẫn nộ trào dâng, ông gào lên:“Chính Vương Kiến Hạo chủ động mua nó! Chính miệng hắn ta nói nếu mang con gái nuôi ra giao dịch sẽ liền tha cho ta, ta, ta... vốn đã hận nó từ lâu... nên...”
Đường Tâm bất ngờ bụp miệng, cô im lìm, Vương Kiến Hạo chủ động muốn Đường Tử Hân, chuyện này là thật sao?
Căn nhà không có cách âm, Đường Tử Hân ngồi trong phòng, viền mắt đỏ ửng. Mọi câu nói to nhỏ gì của hai người bên ngoài cô đều nghe rõ, không bỏ sót một chữ nào. Trong lòng quặn đau như bị dao cứa rách. Và câu nói cuối cùng của Đường Sâm mới chính là con át chủ bài khiến cho đầu óc cô quay cuồng, dây thần kinh không ngừng căng ra.
Cô ước gì ngày Vương Kiến Hạo đánh ba cô trọng thương ở Say Tình, cô có thể đến sớm một chút, để có thể nghe rõ toàn bộ cuộc giao dịch của họ. Nhưng tiếc là cô đã đến trễ, khi cuộc giao dịch đã tàn, để đến ngày hôm nay trong đầu cô luôn đinh ninh khẳng định rằng, Đường Sâm tàn nhẫn bán cô đi mà không nghĩ đến Vương Kiến Hạo ép ông ấy.
“Không phải hoàn toàn là do ta...!”
Đường Tâm chỉ biết im lặng, tâm can cảm thấy vô cùng có lỗi. Ngoài nhìn ông hồng hộc rời khỏi nhà thì cô cũng chẳng biết làm gì thêm.
Đường Tử Hân thấy bên ngoài yên ắng nên mới mở cửa đi ra. Cô bắt gặp bóng dáng nhỏ của Đường Tâm cặm cụi trong gian bếp, cô tiến đến, vòng tay qua ôm lấy chị sau đó sụt sùi lên tiếng:“Chị, em nghe thấy hết rồi.”
Đường tâm mỉm cười vỗ nhẹ lên cánh tay cô:“Nghe thấy hết rồi thì định bỏ trong lòng luôn sao?”
“Em thấy bản thân mình có lỗi nhiều quá.”
“Sao lại cảm thấy có lỗi? Em không có lỗi gì cả.”
Đường Tâm lấy hai trái táo từ trong tủ lạnh ra, rửa sơ qua rồi đưa cho Đường Tử Hân một trái:“Em định làm gì nữa?”
“Em không rõ, ngoài ngồi yên cho anh ta gây khó dễ, em chẳng thể làm gì được.”
Đường Tâm đậy nắp nồi canh lại sau đó lau tay vào tạp dề, cô cầm trái táo đỏ lên, cắn mạnh:“Hay chị giúp em nhé?”
“Bằng cách nào?”
“Kiện anh ta ra toà?”
Đường Tử Hân lẳng lặng lắc đầu. Vương Kiến Hạo là ai kia chứ? Chỉ sợ chưa thể đưa đơn tố cáo lên phòng công tố đã bị anh ta triệt cả đường đi nước bước sau này.
“Dương Trạch! Phải rồi, Dương Trạch sẽ giúp chúng ta!” Mắt Đường Tâm sáng lên như vớ phải cục vàng.
Cô im lặng đôi chút sau đó cũng ủ rũ lắc đầu:“Anh ấy là con trai cả nhà họ Dương, nhà họ Dương thì không cho phép anh ấy và em đến với nhau. Nếu trên chiến trường với Vương Kiến Hạo, anh ấy gặp rắc rối thì chẳng phải nhà họ Dương sẽ hận em thêm sao?”Nghe đến đây Đường Tâm cũng hết cách, cô vặn bếp nhỏ xuống sau đó vỗ vai cô em động viên:“Thôi được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa. Cho chị biết, thời gian qua em sống có tốt không?”
Đường Tử Hân mỉm cười cho chị yên tâm:“Tốt, cực kì tốt nha! Chị không cần bận tâm nhiều đâu.”
Trở về nhà, được gặp chị, có thể than thở với chị chuyện này chuyện kia chẳng phải là hạnh phúc lắm rồi sao?
*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Đông Hầu Yên Tử
Trong phòng ăn VIP hạng sang, Dương tiên sinh đã ngồi đây đợi từ lâu nhưng trên bàn chỉ có chai rượu vang chứ không có bất kì món nào, vì có vị khách quý hôm nay hẹn gặp ông.
Cánh cửa phòng ăn được phục vụ mở ra, thân ảnh cao lớn bước đi tuấn dật. Dương Chuẩn đứng dậy, vẻ mặt niềm nở:“Vương thiếu, đã lâu chưa gặp.”
Vương Kiến Hạo ung dung ngồi ở phía đối diện, anh xem thực đơn sau đó nhìn ông cười hoàn hảo:“Tiền bối, thật thất lễ, tôi đến hơi trễ.”
Dương Chuẩn không ngăn được tia tức giận trong đôi mắt, hừ, một tiếng đồng hồ mà bảo hơi trễ ư?
“Không sao, chỉ đợi một chút, không vấn đề gì.” Nhưng ông lại không thể hiện sự khó chịu của mình, ông biết những người trẻ như anh rất vương giả tài trí, có tham vọng rất lớn và hiển nhiên sự quỷ quyệt trong tâm can cũng không hề bé, đối với những người này, nhất cử nhất động đều phải cẩn trọng.
“Tiền bối, ngài gọi món đi, tôi cũng không hứng thú lắm với thực đơn của nhà hàng này.”
“Vậy cậu mời tôi đến đây làm gì? Chẳng phải nhà hàng cậu hay lui tới là Đài Viên Cát Phương?” Dương Chuẩn nheo mắt, ông còn rất muốn biết tại sao hôm nay anh lại mời gặp ông.
“Đài Viên Cát Phương có rất nhiều tay săn ảnh lui tới, tôi muốn tiền bối dùng bữa thật thoải mái.” Vương Kiến Hạo cười nhếch miệng, đôi mắt phượng hoàng ánh lên trong ánh đèn vàng mập mờ, anh quan sát vẻ mặt của Dương Chuẩn, trong lòng đã tờ mờ đoán được ý nghĩ.
Khi món ăn được đưa lên, bày biện chật bàn ăn dài, Dương Chuẩn mới bắt đầu lên tiếng:“Cậu mời tôi hôm nay là có chuyện, rốt cuộc là chuyện gì trọng đại?”
“Tiền bối, ngài xem ngài gấp đến mức nào?”
Dương Chuẩn thấy được sự ung dung trong từng nhất cử nhất động của người đàn ông trước mặt, trong lòng ông đã có chút đề phòng. Ai cũng bảo rằng Vương Kiến Hạo rất quyết đoán, trong giới thượng lưu anh chưa từng đi sau ai một bước, lúc nào cũng cao tay hơn. Rất ít người dám chọc giận anh, điển hình là tấm gương sáng láng Lão Tứ. Chẳng biết đã gây ra tội lỗi gì mà bị anh rút hết đường lui, cổ phần trong vòng một đêm cũng không cánh mà bay, nếu sắp tới, lão ta không có dự án liền bị phá sản.
“Sao ngài không động đũa? Thức ăn ở đây không hợp khẩu vị của ngài sao?”
Dương Chuẩn lắc đầu, gắp thức ăn bỏ vào miệng:“Tôi cũng ăn ở đây nhiều lần, nhưng không biết hôm nay vì sao lại nuốt không trôi.”Vương Kiến Hạo cong môi cười, đưa lên nhấp một ngụm rượu đỏ:“Nuốt không trôi vì ngài đang lo lắng sao?”
Ông nâng mắt, sắc mặt khá u ám:“Cậu nghĩ xem, là tôi đang lo lắng điều gì?”
“Điều mà tôi sắp nói với ngài?”
“Khái quát hơn?”
“Con trai của ngài.”
Đuôi mắt của Dương Chuẩn khẽ giật. Ông nghe thấy hai chữ “con trai” liền biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp, nó đã rời nhà đi từ lâu, ông cũng không muốn quản, cũng chẳng biết đứa con trai trời đánh kia đã làm những chuyện quái quỷ gì.
“Con trai tôi? Ý cậu là con trai tôi đắc tội với cậu?”
“Ngài có muốn biết là tội gì không?” Vương Kiến Hạo khoanh hai tay đặt trên bàn, khoé miệng cong lên đầy ẩn ý.
Dương Chuẩn chăm chú lắng nghe.
“Là cướp người của tôi.”
Ông thầm chửi mắng Dương Trạch trong lòng, vì con đàn bà nào lại đi chọc giận đến tên thủ đoạn thâm độc này?
“Vậy ngài có muốn biết người phụ nữ ấy là ai không? Khiến con trai cao quý của ngài lại liều mạng với tôi như vậy?”
Thực ra trong lòng Dương Chuẩn cũng mập mờ đoán ra cái tên này, chỉ là ông cũng muốn nghe lời xác nhận từ miệng Vương Kiến Hạo:“Là ai?”
“Đường Tử Hân, cái tên này có vẻ quen thuộc với ngài?”
Sắc mặt Dương Chuẩn biến sắc, trong đôi mắt ông thoáng lên tia phẫn nộ. Người phụ nữ đó thực sự quá rắc rối, đó cũng là lý do vì ông không cho cô trở thành con dâu mình.
“Cô ta đã làm gì để trở thành người phụ nữ của cậu?”
“Bằng thân thể, bằng nhan sắc, còn không đủ tiêu chuẩn đi?”
Dương Chuẩn đay nghiến trong lòng, cô sớm đã không còn trinh trắng, chỉ đủ tiêu chuẩn làm kẻ chăn gối cho Vương Kiến Hạo, nhưng làm gì đủ tiêu chuẩn để làm phu nhân nhỏ nhà họ Dương?
Phục vụ đi vào cung kính đưa cho Dương Chuẩn một túi tài liệu. Ông mở ra xem, những tấm ảnh Dương Trạch cùng Đường Tử hân thân mật thật khiến ông muốn đánh người. Ông hung hăng vo tròn những tấm ảnh sau đó ném xuống đất.
Vương Kiến hạo cực kì đắc ý, anh thư thái mở miệng:“Người phụ nữ đó vốn là của tôi nhưng giờ lại ở cùng một chỗ với con trai ngài, phải nên tính tội thế nào?”
“Tiền bối, con trai của ngài chính là động nhầm người.”
Dương Chuẩn lấy lại bình tĩnh, ông nhìn anh nghiêm mặt:“Chỉ là một người phụ nữ đi khách, cậu có nhất thiết phải quan tâm nhiều quá?”
Ông biết chắc chắc trong lòng Vương Kiến Hạo cũng cực kì phẫn nộ, nhưng biết cách nói chuyện có thể anh sẽ giơ cao đánh khẽ.
“Vương thiếu gia, phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi ở ngoài thực sự không thiếu, với người vương giả tài trí như cậu còn tiếc một người phụ nữ tầm thường như cô ta?””Ngài cũng biết tình hình hiện tại của Lão Tứ rồi?” Bỗng nhiên Vương Kiến Hạo chuyển qua một câu hỏi không chút liên quan.
“Ngài có biết vì sao Lão ta bây giờ lại thân tàn ma dại?” Khoé môi anh khẽ kéo lên một đường vòng cung hoàn hảo, nhưng ẩn ý trong nụ cười ấy lại quá mờ mịt.
Dương Chuẩn im lặng, lắng nghe câu trả lời cuả anh.
“Là vì con gái của Lão ta to gan dám động đến người phụ nữ của tôi.”
Dương Chuẩn sững người, người đàn ông này là đang hăm doạ ông vì ông dám bôi nhọ Đường Tử Hân? Là cậu ta đang bảo vệ cho người phụ nữ đó? Rốt cuộc thì cô ta có những thứ gì để cậu ta hết mực sủng ái như vậy?
“Cậu mời tôi đến đây chỉ để nói dăm câu ba điều này thôi?”
“Phục vụ.”
Phục vụ nhanh chóng đi vào, trên tay cầm một sập tài liệu sau đó cung kính đưa cho Dương Chuẩn. Trước khi mở ra xem, ông liếc mắt nhìn Vương Kiến Hạo ngồi đối diện, thấy nụ cười anh ẩn hiện trên môi.
“Đây là thứ gì?”
“Tiền bối ngài cứ xem qua đi đã.”
Dương Chuẩn mở ra, từng tờ giấy ông lấy ra, cảm giác như thấy ở đâu đó. Cho đến khi ông nhìn kĩ từng dòng tiêu đề, ông mới sững người, các dây thần kinh như đứt phựt. Ngón tay ông không hiểu vì sao mà run lên, giật liên hồi. Môi ông mấp máy những câu chữ không đúng trật tự.
“Ý cậu là gì?”
Vương Kiến Hạo rót rượu vào ly, từng động tác rất thong thả:“Ngài đoán xem?”
Đây là dự án kết hợp giữa Cửu Thương và bên phía Lão Tứ kia, dự án này là chia lợi nhuận. Cách đây không lâu, ông đã nghe nói Lão Tứ đột nhiên gấp gáp rút khỏi dự án. Cũng không ngờ Lão ta lại rò rỉ dự án này cho Vương Kiến Hạo. Thật sự không thể lường trước được.
“Ngài chưa hoàn toàn rút khỏi Cửu Thương, mọi việc lớn đều qua ngài mới được trình chiếu, có lẽ ngài đã biết ra được dự án ấy lại nằm trong tay tôi?”
“Vương thiếu, vì điều gì lại cho tôi món quà lớn như vậy?”
Vương Kiến Hạo chống tay lên bàn, ánh mắt đầy vẻ hờ hững nhưng lại vô vàn nguy hiểm:“Có vẻ là vì người con gái tên Đường Tử hân kia?”
Dương Chuẩn nắm tay lại gắt gao, từng đường gân nổi lên mu bàn tay, bây giờ ông đã hoàn toàn tức giận. Nhưng giận dữ thì có thể chống lại kẻ đang nắm đằng chuôi mình sao?
“Cậu muốn gì?” Ông không ngần ngại, hỏi thẳng vào vấn đề chính.
“Tôi muốn Đường Tử Hân.”
“Người phụ nữ đó rốt cuộc là có gì quan trọng?”
“Tôi chưa chán cô ta, chỉ vậy thôi.”
“Nếu không làm?”
Vương Kiến Hạo cười cười, khoanh tay lại trước ngực:“Nếu bản dự án ấy bị rò rỉ ra, giới truyền thông và những công ty khác chịu để yên sao?”
“Cậu doạ tôi?”
“Tôi nói là làm, doạ ngài cũng chẳng thể kiếm thêm chút mặt mũi nào cho tôi.”
Vương Kiến Hạo đứng dậy, dáng người cao lớn vững chắc như cây cổ thụ vươn lên trong gió tuyết. Nụ cười ngạo nghễ luôn thường trực trên môi anh khiến kẻ có thâm niên như Dương Chuẩn cũng phải không rét mà run.
“Trong Tết âm lịch, tôi muốn có được người phụ nữ đó.”
Anh gật đầu rồi quay người, tiếng giày chạm đất vang lên trong phòng ăn VIP. Vương Kiến Hạo ngồi vào chiếc McLaren P1. Cho đến khi chiếc siêu xe nổ máy rời đi, nhân viên và quản lý mới quay trở vào trong nhà hàng.
“Cho xe đến Say Tình.”
Tài xế đánh tay lái, đổi sang làn đường khác sau đó đem siêu xe phóng đi như mũi tên.
----------- HẾT CHƯƠNG 21----------