Đường Tử Hân chạy thẳng ra khỏi Say Tình, sau gáy, cả tấm lưng và hai bên thái dương rỉ ra mồ hôi nhễ nhại. Từ bụng cô truyền đến cơn đau tê tái, chân mày nhíu lại gần như dính sát vào nhau.
Cô đau đến cả sức lực đi lại cũng không có, rốt cuộc cái loại rượu đó nặng như thế nào kia chứ? Đường Tử Hân ngồi thụp xuống bên về đường, người đi đường nhìn cô thờ ơ, lạnh lùng, họ cứ thế mà đi mất.
Cô bi thương.
Anh tàn độc.
Nhưng người chống đỡ không nổi vẫn luôn là cô.
Đường Tử Hân đau thương bật khóc, cô cứ thế mà thả trôi tiếng khóc của mình vào lòng Bắc Kinh, nhưng thành phố này không thấu nổi nỗi đau của tâm can cô, có thể là mãi mãi không thấu.
Ào, ào,...
Rất lạnh, mờ mịt lắm!
À, mưa rồi.
Cô nhẹ ôm gì lấy hai đầu gối, sau đó vùi khuôn mặt nhỏ vào. Nếu Bắc Kinh không thấu được lòng cô thì chỉ mong cơn mưa rào này ít nhiều có thể hiểu được đôi chút.
Kể từ khi gặp người đàn ông đó, cô không còn được ngắm mưa một cách hạnh phúc nhất. Mỗi khi cô chật vật, khắc khoải, cơn mưa này cứ như hiện thân của anh, cô cố xua đuổi đi nhưng mãi mà vẫn không được.
Từng giọt mưa lạnh buốt rơi xuống, ngấm dần vào quần áo Đường Tử Hân, cái lạnh ăn sâu vào làn da mềm mịn sau đó thì hoà làm một với xương tuỷ. Bây giờ đến cả nước mắt của cô hay nước mưa của trời cô cũng chẳng thể phân biệt được.
Đường Tử Hân có thể hiểu ra, cơn mưa này cùng cô chân tình mà khóc.
Đột nhiên một hơi ấm truyền đến thân thể đang tê cứng của cô. Thực sự rất ấm, cô còn có thể lờ mờ cảm nhận được một vòng tay cứng rắn đang nâng cô dậy. Đôi mắt cô vì nước mưa rơi vào nên dần trở nên mịt mờ, chẳng thể nhìn rõ ai với ai, nhưng cô biết thân hình cao lớn này đang vì cô mà dầm mưa.
Cơn đau và cái lạnh của mưa từng lúc từng lúc như muốn đem cô chia năm xẻ bảy.
Người đàn ông mập mờ dưới làn mưa, ánh đèn đường chấp choáng chiếu lên đỉnh đầu anh, là một màu nâu đất huyền ảo. Anh vô cùng nhẹ nhàng bế cô lên, như thể cô chính là một bảo bối, dù thế nào cũng không được làm bị thương.
Trước khi rời đi, Đường Tử Hân có thể nhìn ra được, trong dòng người đang tấp nập chạy trống cơn mưa cuối mùa, nhưng chỉ riêng một thân ảnh vững vàng, cao lớn đứng từ phía thật xa, như thể có cố thế nào cũng chẳng thể chạm vào nhau. Đôi mắt ấy lấp loá nhìn cô dưới mưa, một đôi mắt phượng hoàng chẳng thể thấu ý vị bên trong.
Đường Tử Hân bỗng thấy chua xót trong lòng trỗi dậy.
Người đàn ông đặt vào trong xe, sau đó chiếc xe ấy phóng bạt mạng trong làn mưa biến mất.
Bóng dáng vững chãi đứng trước cửa Say Tình, trong ánh sáng mập mờ, một nụ cười sâu xa hiện lên khoé môi anh. Ánh mắt lạnh lẽo còn hơn mưa đang rơi bên ngoài.Nhưng nụ cười u ám ấy sao lại biến mất nhanh như vậy?
Ý vị trong đôi mắt và nụ cười của anh có thể vạch trần ra? Trời ư? Còn chưa chắc!
*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*
Đường Tử Hân nâng mí mắt nặng trĩu lên, đập ngay vào mắt cô là một căn phòng trắng toát. Cô mỏi mệt nhìn xung quanh thì mới phát hiện ra đây là phòng bệnh, mùi khử trùng nồng nặc theo không khí mà chui vào mũi cô. Đường Tử Hân khẽ cựa quậy mình, bỗng bàn tay cô bị một bàn tay khác nắm vào, rất ấm và có cảm giác thật vững vàng.
Cô nâng đôi mắt nhìn người đàn ông trước mặt, anh đang nằm gục khổ sở trên giường bệnh mà ngủ. Mái tóc nâu của anh toả sáng lấp lánh như ánh sáng Mặt Trời ngoài kia. Khoé miệng Đường Tử Hân cười lên một cách khổ sở.
Tại sao người đàn ông này tốt với cô như vậy mà cô lại không yêu? Hay không xứng đáng được yêu?
Đường Tử Hân đem tay rụt lại, miệng nhỏ khẽ cất lên tiếng yếu ớt:“Dương Trạch, mau dậy”
Dương Trạch vì hành động của cô mà choàng ngồi thẳng dậy, anh vươn người sau đó bắt gặp ánh nắng Mặt Trời cói loà mà vô thức nhíu chặt hai mắt. Anh nhìn cô hứng khởi:“Tử Hân, em dậy rồi, có muốn ăn gì không?”
Anh vừa dứt lời thì rên ngay lên một tiếng nghe mà khổ sở, là do cổ anh bị tê, có lẽ anh đã phải ngủ trong cái tư thế khó chịu đó suốt một đêm qua.
Đường Tử Hân nhìn anh đầy áy náy, cô nhẹ chống tay ngồi dậy. Dương Trạch thấy vậy mới lấy cái gối kê vào lưng cô. Anh ta vì cô mà nhẫn nhịn cái đau, vì cô mà cố gắng nở nụ cười, chỉ mong cô có thể thấu đáo mà hiểu ra.
“Sao tôi lại ở đây?”
Cô mơ hồ lục lọi lại trí nhớ đem qua, Đường Tử Hân nhớ rõ chuyện xảy ra ở phòng bao. Cô nhớ rằng cô bị đau bụng, sau đó thì ngất đi bên vệ đường, lúc đó trời còn mưa rất to, nhưng rồi cô chẳng còn biết chuyện gì xảy ra nữa, một chút cũng không.
“Em bị đau dạ dày vì uống phải rượu, anh còn thấy em chật vật dưới mưa. Vậy đã có chuyện gì xảy ra?”
“Tôi không sao, đi chơi với bạn, bị uống lầm phải rượu, đau quá nên ngất đi bên đường thôi”
Đường Tử Hân nâng đôi mắt sưng tấy của mình lên nhìn Dương Trạch, hỏi một cách đầy dò xét:“Nhưng sao anh lại ở đấy?”
Anh nhu hoà rót cho cô một ly nước ấm, vừa dịu dàng nhìn cô lại vừa bình tĩnh giải thích:“Anh lúc ấy có hẹn với khách ở Say Tình, đúng lúc ra về thì gặp em”
Cô nhìn lại Dương Trạch, cảm thấy người đàn ông này vô cùng tốt, ở bên cạnh anh chưa bao giờ cô cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vô cùng thoải mái. Nhưng tiếc là tình yêu của anh dành cho cô, cô lại không có cách nào đón nhận.
Đường Tử Hân nhanh chóng uống cạn ly nước trên tay, sau đó đưa cho Dương Trạch ý muốn anh hãy rót thêm cho cô một ly, bây giờ cổ họng cô không khác gì dang ở trên sa mạc, khô khốc đến đau rát. Dương Trạch nhanh rót cho cô một ly nữa, sau đó thì nhẹ hỏi
“Đêm qua, anh có thấy một vết máu khô ở miệng em, thực sự không bị thương ở đâu?”
Cô lắc đầu rồi để ly nước lên bàn, nở ra nụ cười không mấy tự nhiên:“Không có gì, chỉ bị chảy máu ở môi thôi”
Đường Tử Hân biết bây giờ lời nào cô nói ra cũng là giả dối, ngay cả vết máu của Vương Kiến Hạo cô cũng phải che dấu cho bằng được.
Cô biết chứ, cắn anh đến bật máu như vậy về sau sẽ khó lòng mà sống yên, không chỉ mỗi mình cô, có khi cả gia đình và bạn bè cô cũng bị liên luỵ mà kéo theo. Đường Tử Hân vô tình quên mất những lời anh căn dặn, cũng vô tình chọc tức anh. Nhưng Vương Kiến Hạo sẽ không vô tình mà phá đi cuộc sống của cô mà cố tình làm cuộc sống cô đảo lộn một vòng lớn.
Những vô tình vụng về luôn là đầu mối cho vô vàn cố tình tàn khốc.
Dương Trạch đem tóc Đường Tử Hân ôn nhu vén lại đằng sau, bàn tay anh nhanh nhẹn buộc lại cho cô thành một đuôi ngựa xinh xắn. Anh ta cảm thấy được tóc cô rất mềm, lại mượt, khẽ chạm nhẹ cũng có thể bùng lên một mùi oải hương thanh dịu. Khác với bao cô gái bây giờ, Đường Tử Han không thích để tóc dài, nên mái tóc của cô chỉ ngắn ngang vai.
Ăn được bát cháo mà người làm ở nhà Dương Trạch mang lên, Đường Tử Hân cảm giác tốt hơn hẳn, cơn đau ê ẩm ở bụng cũng dần dần tan đi.
Đường Tử Hân thấy có rất nhiều cuộc gọi đến từ Giản An Nhiễm nên mau chóng quay về. Cô thay một bộ đồ do Dương Trạch chuẩn bị cho cô rồi sau đó được anh nhất quyết đưa cô về ký túc xá.
Sau khi trở về, Giản An Nhiễm chỉ hỏi vài câu qua loa, rồi rời đi làm thêm. Đường Tử Hân đã nhiều lần đi làm thêm để kiếm thêm tiền nhưng Đường Tâm nhất quyết không cho, có vài lần cô giấu chị mình nhưng kết quả làm chưa đầy một tháng thì bị phát hiện, đành phải xin nghỉ. Đường Tâm nói với cô lương tháng chị ấy làm có thể lo cho cô toàn bộ mọi thứ nên không cần ra ngoài làm việc cực khổ.
*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*
Thời gian thoáng qua rất nhanh, mới đây mà đã hai tuần trôi qua.
Đường Tử Hân suốt hai tuần này cứ như sống trong thế giới lo âu, lúc nào cũng có thể mường tượng ra cảnh Vương Kiến Hạo đột ngột xuất hiện rồi đem cuộc sống đang bình yên của cô mà nhuốm màu cho đen lại. Nhưng anh chưa hành động cô vẫn có thể yên tâm, nhẹ nhõm phần nào.
Cô vội quên đi lo lắng trong đầu, toàn tâm toàn ý ôn thi, đối với cô kì thi lần này vô cùng quan trọng, không thể bị rớt hạng được.Hầu hết thời gian của cô đều dành cho lớp học thêm và thư viện, và cũng rất nhiều lần cô bỏ ăn, bỏ ngủ để ôn bài, chỉ sợ ôn không kịp cho đến khi thi. Trông bộ dạng của cô bây giờ nhếch nhác, ốm yếu như người đổ bệnh.
Cuối cùng thì chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày thi, thay vì nơm nớp lo sợ thì Đường Tử Hân lại tràn đầy hứng khởi. Đợt trước sô điểm của cô bị tụt đến hạng bốn của trường, lần này cô nhất quyết không gia tăng hạng lên cao hơn.
Trước ngày thi bỗng nhiên có giáo viên đến báo với báo với Đường Tử Hân cô sẽ không có số báo danh, bị tước mất quyền vào phòng thi ngày hôm qua.Đường Tử Hân như không còn tin vào tai mình, thực sự không tin, giống như đùng một cái cả thân thể của cô bị rớt xuống vực sâu.
Giản An Nhiễm cùng cô đi xem số báo danh, số của Giản An Nhiễm tìm được rất nhanh, nhưng Đường Tử Hân loay hoay cả ngày trời cũng không thấy tăm hơi của mình đâu. Nếu thực sự không có số báo danh thì đừng nói là ngồi làm bài thi mà bước vào phòng thi cũng là điều không thể.
Đường Tử Hân lo sợ, cô cùng Giản An Nhiễm tìm người phụ trách phòng thi của cô. Khi nghe được câu nói của giáo viên cô gần như sắp ngã khuỵ, chân tay run đến mức không còn tự chủ được mà buông thõng.
“Đường Tử Hân không có tên trong danh sách thí sinh thi phòng số 25. Quyền thi đã bị bãi bỏ cách đây một ngày.” Câu nói đanh thép ấy cứ thế mà vang lên trong đàu cô không dứt, khiến cô tuyệt vọng không thôi.
Đường Tử Hân hỏi lý do nhưng trả lời cho câu hỏi của cô chỉ là một câu trả lời hời hợt ' Hồ sơ nộp dự thi không đúng yêu cầu '
Trong Bạch Tích hàng chục người bị phải hồ sơ dự thi không đúng yêu cầu đều được báo sớm trước khi thi một tuần để sinh viên có thể sửa lại hồ sơ, nhưng trước khi thi một ngày mới báo cho cô? Có phải là quá đáng lắm hay không?
Nếu không có điểm tổng kết thì sao cô có thể ra trường đây?
Chỉ suy nghĩ thoáng qua một cái Đường Tử Hân liền biết người đứng sau là ai. Còn ai nữa, ngoài Vương Kiến Hạo ra?
Giản An Nhiễm cùng cô quay trở lại kí túc xá, Giản An Nhiễm cũng rối loạn, cũng chẳng biết phải làm gì, chỉ có thể an ủi Đường Tử Hân vài câu.
Đường Tử Hân bán tính bán nghi, trong lòng dội lên cơn tức giận to như sóng ngoài biển. Cô gọi cho Vương Kiến Hạo nhưng đầu dây bên kia chỉ có những tiếng tút tút ngân dài, không một ai trả lời. Cô cố gắng gọi nhiều hơn, nhưng vẫn là như cũ, một khoảng không vang vọng.
Đường Tử Hân đi đi lại lại, lo sợ không thôi, bây giờ cô phải nghĩ cách để tham gia thi cử, nhưng làm lại hồ sơ dự thi thì chắc chắn là không kịp, sáng mai là vào giờ thi rồi. Cô não nề, ngồi thụp xuống đất, cô mệt mỏi vùi mặt vào lòng hai bàn tay, cô thực sự rất rối, không biết làm sao để giải quyết.
Giản An Nhiễm ngồi xuống cạnh Đường Tử Hân, đưa cho cô một ly nước ấm, bàn tay từng nhịp vỗ lên vai cô, nhẹ giọng an ủi:“Không sao đâu, rồi cũng có cách giải quyết. Hay cậu nhờ đến Dương Trạch, anh ấy quyền thế lỡ đâu giúp được cậu?”
“Tớ như thế nào cũng không dược nhờ vả Dương Trạch, anh ấy tuyệt đối không thể biết chuyện của tớ” Đường Tử Hân run lẩy bẩy bật tiếng, cô dường như không còn một chút sức lực nào.
Giản An Nhiễm không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy cô, trong lòng dâng lên chua xót thay cô bạn. Cô và Đường Tử Hân chỉ là những người thấp bé, hèn mọn, làm sao để lật lại chuyện trở về ban đầu?
“ding, ding, ding,..”
Điện thoại của Đường Tử Hân nằm lăn lóc trên sàn nhà bông kêu vang chuông. Cô đưa tay chùi qua loa nước mắt đang giàn dụa trên mặt. Trong lòng cô bỗng có chút hi vọng mong manh rằng người gọi đến là Vương Kiến Hạo nhưng khi nhìn rõ là Đường Tâm thì hi vọng tan đi hết.
Đường Tử Hân đưa lên tai nghe, đầu dây bên kia không phải là tiếng 'Alo' như bình thường mà là tiếng khóc nức nở của Đường Tâm. Cô bỗng thấy lo sợ, lên tiếng hỏi cấp bách:“Chị? Chị làm sao vậy?”
Đường Tâm ngăn lại tiếng khóc, từ từ cất giọng run rẩy:“Tử Hân, ba,.. ba bị tai nạn. Phải làm sao đây?”
“Đoàng” như sấm sét giữa trời quang làm tim cô gần như ngừng đập.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể dồn về một cách nhanh như vậy?
Đường Tử Hân như người mất hồn, cô lảo đảo đứng dậy, đầu óc cô bây giờ trống rỗng hơn bao giờ hết.
“Tử Hân, chuyện gì xảy ra?” Giản An Nhiễm nắm lấy bàn tay ướt nhẹp vì mồ hôi của cô
“Ba tớ bị tai nạn. Đêm nay tớ sẽ không về đâu”
“Có cần tớ đi cùng không?”
Đường Tử Hân lắc đầu, sau đó mặc áo khoác vào rồi cầm lấy giỏ xách lao nhanh ra khỏi ký túc xá. Trên đường đi, cô lo lắng không thôi, chân tay không khỏi run rẩy, đôi mắt vô hồn bất giác đỏ hoe.
Vừa xuống xe, Đường Tử Hân liền xông vào bệnh viện, cô chỉ sợ trong một giây tích tắc, tất cả sẽ trôi đi mất, tay không còn giữ được gì.
Từ đằng xa, cô có thể thấy Đường Tâm bi thương ngồi ở ghế chờ trước phòng phẫu thuật. Mái tóc dài của chị rũ xuống, che hết mặt, còn đôi vai thì run cầm cập.
Đường Tử Hân lau hết nước mắt đang rơi lã chã trên mặt, nếu bây giờ cô cũng yếu đuối, thì sẽ chẳng còn ai mạnh mẽ để đối diện.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Đường Tâm ngẩng đầu lên, hai đôi mắt đỏ hoe, cô đưa tay nắm chặt lấy tay Đường Tử Hân:“Tử Hân”
Đường Tử Hân ngồi xuống bên cạnh chị, vỗ nhẹ từng nhịp vào lưng chị:“Không sao đâu chị. Tình trạng ba thế nào rồi?”
“Chị cũng không biết, đến giờ cũng trôi qua hai mươi phút rồi” mắt Đường Tâm đăm đăm hướng về phía phòng cấp cứu.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy chị?” Đường Tử Hân đem tay chị nắm lại thật chặt, tay chị rất lạnh, lạnh còn hơn cả tay cô bây giờ.
Đường Tâm nén lại nước mắt, bình tĩnh kể lại:“Lúc ấy chị đang trong giờ làm việc, bỗng nhận được điện thoại báo, ba bị tai nạn. Hung thủ đã bị bắt nhưng không biết do đâu đã được thả ra rồi”
Đường Tử Hân bỗng giật nảy mình, thả ra? Sao lại có thể thả ra khi chính là hung thủ thực sự?
“Tại sao lại thả hung thủ ra? Cảnh sát không tìm thấy bằng chứng sao chị?”
Đường Tâm não nề gật đầu:“Con đường ấy có camera an ninh nhưng lại bị hư. Vả lại lúc xảy ra tai nạn, bác sĩ có kiểm tra qua là người ba có men rượu, nên một phần lỗi cũng là do ba.”
“Nhưng cũng phải bồi thường chứ? Sao lại thả đi như vậy được?” Ánh mắt Đường Tử Hân dần trở nên cương nghị.
“Chị thực sự không biết. Chuyện này như có người đằng sau ra tay vậy”
Đường Tử Hân bỗng im lặng, tâm trí cô lại một lần nữa suy nghĩ. Nếu ba bị đâm mà hung thủ lại được thả ra một cách dễ dàng như vậy thì chỉ có Vương Kiến Hạo gây ra chứ không ai khác. Chuyện cô bị tước quyền thi và cả tai nạn của Đường Sâm chính là đòn đánh thực sự của anh.
Cũng như thế hơn hai mươi phút nữa trôi qua, hai chị em ngồi đợi ở trước phòng phẫu thuật mà tâm trí như đặt gần hết vào trong. Đường Sâm chưa ra thì lo lắng cộng với sợ hãi lại dâng lên đầy lòng hai người con gái.
“Cạch” đèn cấp cứu bỗng vụt tắt, ngay sau đó là bác sĩ cùng y tá đẩy Đường Sâm đi ra. Đường Tử Han và Đường Tâm đứng phóc dậy, lo lắng càng lúc càng nhiều:“Bác sĩ, ba chúng tôi ra sao rồi?”
Vẻ mặt bác sĩ bình thường, mỉm một nụ cười nhẹ:“Ông ấy không sao, hai cô yên tâm. Bị trấn thương ở phần hộp sọ, nhưng may mắn là không gây tổn thương vào não bộ. Phần chân trái của ông cũng bị yếu đi nhiều so chân phải. Nhưng hồi phục lâu dài cũng dần trở nên tốt hơn.”
Hai chị em nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc thì không có chuyện gì nghiêm trọng lắm.
“À, bác sĩ, ba của tôi về sau thì có khả năng bị di chứng không ạ?”
Bác sĩ lắc đầu:“Không đâu, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian se tốt lên”
Lo lắng cùng sợ hãi bủa vây hai chị em bây giờ cũng trôi đi một nửa.
Hai chị em theo chân y tá tiến vào phòng bệnh của Đường Sâm.
Đường Tử Hân nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của Đường Sâm, nhìn thấy khuôn mặt ông bây giờ đã bị trầy xước, nhìn thấy băng trắng quấn chặt lấy đầu ông mà cô muốn bật khóc to nhất có thể. Bi thương trong lòng cô bỗng chốc dâng lên như lũ về.
Đường Tâm không muốn cô lo lắng liền thúc giục cô trở về, nhưng cô nhất quyết không nghe lời, có khi trở về cô lại càng lo lắng nhiều hơn. Đường Tâm thấy không thể lay chuyển nên cũng cho cô ở lại.
Hai chị em rất yên lặng, không ai mở miệng, cuối cùng Đường Tử Hân đành phải lên tiếng đánh vỡ bầu không khí âm u này đi:“Chị, em đi mua chút đồ ăn, sẽ mau chóng quay lại”
“Được”
Đúng như lời nói, chưa đầy mười lăm phút, Đường Tử Hân đã quay trở về, đem đò ăn bày ra sau đó cùng ăn với Đường Tâm. Nhưng tâm trí cô lại cứ xuất thần nghĩ ngợi.
Rốt cuộc cô phải làm sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, về sau Vương Kiến Hạo không biết sẽ hại cô đến mức như thế nào? Cô còn phải chịu đòn phản công của anh bao lần nữa đây?
Những ngày trước, cuộc sống của cô như sóng yên biển lặng, yên bình không chút gợn sóng nào. Nhưng chỉ trong một ngày hôm nay, cô gần như mất tất cả, mọi thứ cứ làm cho cơn sóng quái thú trong cuộc sống cô trỗi dậy, quật ngã cô đến nỗi cô khó lòng mà đứng dậy, khiến cô khó thở mà tưởng rằng như đã chết đi.
Mọi chuyện xảy đến cứ như mớ chỉ quấn rối lại với nhau, rối rắm không lường được đường ra.
Vương Kiến Hạo tàn nhẫn hại cô đến mức này cũng chỉ là do cưỡng hôn cô không thành, rồi còn bị cô cắn cho trọng thương. Nhưng lý do như thế có phải là quá vô lý không? Nếu cô đánh anh trọng thương liệt giường mấy tháng thì anh hại cô như thế này, cô chắc chắn cam chịu, nhưng chỉ là mất một giọt máu mà anh làm cô như sống đi chết lại, mọi thứ xảy ra với cô cứ như cuộn dây thừng xiết cổ cô lại.
Chỉ sợ cô không mau chóng ngăn cuộn dây thừng này lại thì cô sẽ chết ngạt mất.
Và đây cũng là Đường Tử Hân cô tự mình ngu ngốc, biết anh là người đàn ông không dễ đối phó vậy mà vẫn cứ cứng đầu chọc giận anh.
Ngay bây giờ cô đang gánh chịu cái hậu quả do chính bản thân cô chuốc lấy.
------------------------ HẾT CHƯƠNG 5 -----------------------