Hàn Quân Tường vừa nhảy qua cổng học phủ, chân dài như bay lướt trên hành lang gỗ, thầm mong hôm nay Hàn Quân Cát sẽ vào lớp trễ hơn mình, dù biết điều đó rất viễn vông. Chuông báo hiệu bắt đầu tiết một đã im tiếng rồi. Mọi khi, lúc này, hắn chắc chắn đang mở sách đọc đầu đề bài mới.
Ngờ đâu, hắn chưa có mặt trong lớp, đúng như mong mỏi của nó. Không có tiên sinh, cả lớp tiếp tục nói cười nhốn nháo, vài tên nghịch ngợm còn chưa chịu về chỗ ngồi, bá vai bá cổ nhau đùa giỡn.
Hàn Quân Tường vừa tiến về bàn học của mình vừa ngạc nhiên đảo mắt nhìn quanh. Hàn Quân Cát mà biết đi trễ sao? Vỗ vai nó một cái, Từ Thiên Diễm tò mò hỏi nhỏ. "Sao giờ này Hàn tiên sinh còn chưa tới nhỉ?"
Hoàn toàn không biết, nó thành thật lắc đầu. Từ đầu năm học cho đến nay, Hàn Quân Cát chưa từng đi trễ. Nhưng bọn nó cũng không thể mừng lâu vì ngay lúc đó Bạch tiên sinh đã xuất hiện, mang trên tay một chồng giấy rất dày, lạnh lùng thông báo. "Làm kiểm tra!"
Cả lớp nhất loạt rên lên. Bạch tiên sinh vốn là phụ tá của Hàn Quân Cát, nhưng về cấp bậc lại chính là tiền bối của hắn. Mất mắt trái và cánh tay trái trong lúc luyện dược, Bạch tiên sinh muốn ở ẩn nghỉ ngơi từ lâu nhưng chẳng biết Hàn Quân Cát dùng cách gì khiến y chịu làm phụ tá cho mình. Y rất khó đoán, lại thêm tính tình kỳ quặc, đối với học trò, Bạch tiên sinh thật sự còn đáng sợ hơn Hàn Quân Cát vài phần.
Lúc này, nghe đám học trò dám kêu ca trước mặt mình, Bạch tiên sinh thản nhiên hất cằm về phía cửa. "Không thích làm thì về thôi!"
Ngậm chặt miệng, cả lớp lập tức ra vẻ ngoan ngoãn mài mực. Bạch tiên sinh có thể cho ra về thật đó, nhưng nếu xui xẻo vào ngày y mới luyện được loại dược kỳ quái gì nổi hứng ném vào người mình thì chỉ sợ chưa ra tới cổng học phủ đã mất mạng rồi. Nghe nói mấy năm trước đã có sư huynh gặp trường hợp đó. Không mất mạng nhưng bị biến thành ếch hết ba tháng, không có Hàn Quân Cát cố sức tìm thuốc giải thì chắc đã làm ếch tới chết. Còn may mắn Bạch tiên sinh chỉ kể cho Hàn Quân Cát nghe thôi thì lại bị hắn giáo huấn, bị trừ điểm, bị giày vò lỗ tai cùng tinh thần, cũng sống không bằng chết. Bộ đôi tiên sinh Luyện Dược tà ác này, cứ hạn chế chọc giận mới chính là thượng sách.
Bài kiểm tra cũng không quá khó, đều là kiến thức đã học. Mọi người ngoài hơi bất ngờ lúc ban đầu ra thì dần dần cũng hoàn thành đầy đủ. Giờ kiểm tra ngắn hơn giờ học. Thu lại bài của cả lớp xong, Bạch tiên sinh nhàm chán vẽ bừa linh tinh trên bảng trong lúc nói. "Hôm nay Hàn tiên sinh nghỉ bệnh, ta chỉ được dặn đem đề cho các ngươi làm kiểm tra. Giờ làm gì tiếp nhỉ? Ai cho ý kiến đi?"
Mọi người nhìn nhau. Hàn Quân Tường nghe rõ được có đứa bạo gan kêu nho nhỏ. "Về sớm tiên sinh ơi!"
Bạch tiên sinh cười hềnh hệch, rõ ràng là nghe được lời này. Nhưng lớp trưởng đầy trách nhiệm cảnh báo. "Không học bài mới nào là Hàn tiên sinh sẽ nổi giận đấy!"
Đập bàn chỉ lớp trưởng, Bạch tiên sinh la lớn. "Đấy, học trò thế mới là học trò đấy! Tên nào vừa đòi về, đứng lên mở sách đọc thật to bài mới cho ta. Đọc tới khi cả lớp thuộc thì thôi. Đọc tới chỗ nào có ai cảm thấy khó hiểu thì hét lên. Ta sẽ giảng cho mà hiểu. Rồi, Cảnh Lăng đại ca, ta nghe ban nãy ngươi đòi về to mồm nhất. Dùng âm lượng đó, đứng lên đọc bài. Nhanh, nhanh, nhanh!"
Mếu máo, Cảnh Lăng lập cập đứng dậy, bắt đầu đọc bài trong tiếng cười rúc rích của cả lớp. Tiết học cứ vậy trôi qua.
Khi ra về, Hàn Quân Tường do dự mãi, ngồi lại học bài nhưng đầu óc cứ mông lung tận trên mây. Từ Thiên Diễm đứng dậy, phủi phủi tay áo, hỏi nhỏ. "Hàn tiên sinh bệnh rồi. Ngươi có định ghé xem chút không? Tiên sinh ở phòng Luyện Dược chỉ có một mình thôi nhỉ?"
Bản thân từng tuyên bố sẽ không bao giờ chủ động đi tìm Hàn Quân Cát nữa, đương nhiên Hàn Quân Tường không dễ dàng quên nên trước câu hỏi của bằng hữu lập tức đáp lời không cần suy nghĩ. "Không cần!"
Rồi như để thể hiện quyết tâm sắt đá của bản thân, nó đứng phắt dậy, nhìn cũng không thèm nhìn Từ Thiên Diễm, nhảy phốc qua cửa sổ, biến mất giữa những hàng liễu xanh mướt. Nhìn theo, Từ Thiên Diễm chặc lưỡi. Xúc động như vậy, còn tỏ vẻ không quan tâm làm gì cơ chứ?
- --
Sân nhà thơm hương hoa quế. Gian bếp sáng đèn. Tiếng nói cười cùng tiếng chân nhỏ không ngừng vang lên, lúc dồn dập, lúc lại ngắt quãng. Sau một ngày luyện tập bắn cung mệt nhọc, Hàn Quân Tường trở về nhà nghe mấy thứ âm thanh này thì có chút vui vẻ.
Vừa rửa tay ở lu nước nhỏ sau cửa bếp, nó vừa cất tiếng chào. "Phụ thân!"
Cố sức gỡ cục bột dính người Chu Minh Kiều đang bám bên đùi mình, Chu Hàm vẫn không ngừng tay cắt mì, ngẩng lên lớn tiếng. "Về rồi à? Ra vườn đào cho ta một củ gừng đi! Tiểu Kiều, có thôi ăn vụng đường không thì bảo? Mau, mau, đi theo đại ca đào gừng kìa, đừng ở đây phá ta nữa."
Sải chân ra vườn, Hàn Quân Tường một tay cầm xẻng, một tay xua côn trùng không để chúng cắn mình và đệ đệ, lúi húi bắt đầu đào. Phụ thân ở bên trong lại nói vọng ra. "Hái vài quả ớt nữa nhé Quân Tường!"
Mặc kệ y, Chu Minh Kiều cứ không ngừng liến thoắng. "Đại ca đại ca, con giun kìa. Nó bò đi mất rồi."
Trong ánh sáng từ bếp hắt ra, nhóc ngồi xổm thu lu, hai chân lẫm chẫm đuổi theo con giun đất. Trong nhà, giọng Chu Hàm vẫn ồn ào vang vang. Hình như giục Hàn Quân Tường nhanh mang gừng ớt trở vào. Ở cạnh phụ thân và đệ đệ như vậy, nó cứ đắn đo mãi. Nên hay không nên nói ra việc Hàn Quân Cát bị bệnh? Nó không biết Chu Hàm sẽ làm gì khi không có huynh đệ nó nhưng chắc chắn trước mặt y sẽ chỉ thản nhiên như không thôi. Cha đâu phải ấu long, dù hiếm khi vì bệnh mà nghỉ dạy nhưng sẽ tự biết chăm sóc cho bản thân. Còn Chu Minh Kiều... Nhóc con này, chẳng rõ vì sao lại đặc biệt yêu thích Hàn Quân Cát. Nhóc nào biết hắn là cha mình đâu chứ! Nếu nghe hắn bị bệnh, chắc chắn sẽ lu loa lên đòi gặp cho xem. Không ổn! Như thế không ổn chút nào! Rõ ràng sẽ chẳng thể hàn gắn, thế thì cố gắng thân thiết được ích gì? Nghĩ vậy, Hàn Quân Tường đứng phắt dậy, một tay cầm gừng và ớt, một tay cầm xẻng, lạnh lùng quát Chu Minh Kiều. "Vào nhà mau nào!"
Đợi nhóc chạy vụt qua mặt mình về phía cửa bếp sáng rực ánh đèn ấm nóng, Hàn Quân Tường mới sải chân bước theo. Mái nhà này, hiện tại, cũng đủ cho nó rồi, không cần thêm ai nữa.
- --
Chợ thành sớm mai. Nắng vàng ươm chiếu qua kẽ lá thành tơ, đậu lên vạt áo người qua kẻ lại, nở ra muôn vàn đoá hoa ấm nhỏ, lung linh la đà.
Chu Hàm vừa mua thịt quay sang thì thấy Chu Minh Kiều đứng ngây ra, chỉ có tay áo nhỏ là lắc lư qua lại, cố đón lấy bóng nắng xuyên qua kẽ lá trên đầu đang chao đảo vì gió. Khẽ cười, y xoa cái gáy nhỏ của nhóc, hỏi lớn. "Chơi xong chưa? Về được chưa?"
Ngẩng lên, nhóc cười híp mắt, tay áo càng vung vẫy. "Tay áo của Tiểu Kiều bắt được bao nhiêu là bạn nắng luôn!"
Chu Hàm còn chưa kịp đáp lại lời nói ngây thơ đó thì mắt Chu Minh Kiều chợt trượt khỏi mặt y ra phía sau. Và nhóc vui vẻ hơn nhảy lên mấy cái, nắm lấy tay y la to. "A, Hàn tiên sinh kìa! Hàn tiên sinh!"
La xong, nhóc bắt đầu chạy. Vội vàng quay người chạy theo, Chu Hàm quả nhiên thấy được Hàn Quân Cát đang đứng trước một quầy hàng dược liệu, vì nghe tiếng hét bên này mà cũng nhìn qua, uể oải cười. Nghe tim nảy lên một cái, Chu Hàm vừa chạy vừa tự mắng mình. Cũng chẳng phải quá lâu không gặp hắn, càng chẳng phải chưa từng thấy hắn cười, bối rối xúc động cái gì? Tất cả đều là tại cái nguyện vọng muốn tái hợp của hắn hại đây mà. Tên khốn!
Tuy lòng nghĩ lung tung là vậy, nhưng khi tới trước mặt Hàn Quân Cát, Chu Hàm vẫn nhận ra hắn bệnh lần này không nhẹ. Nhìn áo bông dày hắn khoác, y hỏi khẽ. "Vẫn bệnh à?"
Chuyện Hàn Quân Cát bị bệnh, Chu Hàm đã sớm biết. Nhưng hắn là bậc thầy Luyện Dược, chút bệnh vặt thì có gì đáng lo cơ chứ. Chỉ là bệnh nghỉ dạy từ hai hôm trước, đến nay vẫn lung lay thế này, e rằng rất nặng. Nghe Chu Hàm hỏi, hắn khẽ cười lắc đầu. "Ngươi đừng lo quá. Tại thời tiết hơi khó chịu nên mãi không khỏi. Ta uống thêm vài thang thuốc là xong thôi."
Co vai, Chu Hàm nghiến răng gầm gừ nho nhỏ. "Ai lo cơ chứ?"
Thả mẩu lá thuốc trên tay xuống, Hàn Quân Cát quay nhìn y, nhìn chăm chú làm y nhộn nhạo cả người chỉ muốn bỏ chạy. May thay, Chu Minh Kiều bị làm lơ tức giận bám cả lên bắp tay Hàn Quân Cát la inh ỏi, phá vỡ tình huống ngượng ngùng đó. "Hàn tiên sinh, Hàn tiên sinh, Tiểu Kiều nhớ người lắm đó. Sao lâu rồi người không tìm Tiểu Kiều chơi đùa?"
Khựng người, hắn bế xốc nhóc lên, há miệng rồi lại ngậm miệng, cuối cùng vẫn không giải thích được gì, chỉ đáp nhỏ. "Ta cũng rất nhớ Tiểu Kiều."
Bỗng dưng cảm thấy hắn có chút đáng thương, Chu Hàm vỗ nhẹ mông Tiểu Kiều giải vây. "Tiểu Kiều không thấy Hàn tiên sinh bị bệnh à? Bị bệnh mệt làm sao có sức đi tìm Tiểu Kiều chơi đùa chứ?"
Vươn tay xoa trán hắn, nhóc chớp chớp mắt kiên quyết nói. "Vậy thì Tiểu Kiều sang nhà Hàn tiên sinh nha! Tiểu Kiều sẽ chăm sóc cho người. Tiểu Kiều giỏi chăm người bệnh lắm đó. Đúng không phụ thân? Lần trước phụ thân bệnh, là Tiểu Kiều đã mang gối nhỏ tới cho phụ thân ôm ngủ đó. Phụ thân nhớ không? Nhớ không?"
Trước mấy lời khoe khoang chiến tích của nhóc, Hàn Quân Cát nghe mà lặng người. Ấu long này, là chính hắn tuyên bố không muốn dây dưa, là chính hắn che giấu quan hệ giữa cả hai. Vậy mà, hiện tại, không biết chút gì, nhóc lại nói nhớ hắn, nói muốn chăm sóc cho hắn. Hối hận cùng cảm động đồng loạt tấn công làm hắn choáng váng, chẳng thể nói được gì, chỉ biết ôm ghì lấy nhóc vào lòng, gần như có xúc động muốn thúc giục nhóc hãy mau gọi mình một tiếng "cha". Không hiểu những suy nghĩ đó, Chu Hàm nhìn dáng vẻ của hắn thì lại tinh quái che miệng cười, khúc khích tố cáo. "Ai da, đừng nói ngươi cảm động đến khóc luôn nha. Đang ở ngoài đường đó, chớ nên như vậy, xấu hổ lắm!"
Hàn Quân Cát xụ mặt, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại. Chu Hàm nói không sai, hắn không thể để chút cảm xúc nhất thời như vậy khiến cả hai khó xử. Dù sao, hiện tại, hắn có làm gì chăng nữa, vẫn phải hỏi ý y trước tiên. Hắng giọng, hắn cúi mặt đem Chu Minh Kiều trả lại cho y, nói nhỏ. "Bệnh của ta thật sự không nghiêm trọng chút nào cả. Hai cha con xong việc thì mau về đi. Nắng lên cao rồi!"
Dứt lời, hắn vội vàng quay người, nào ngờ tay áo chợt bị kéo mạnh. Cứ ngỡ là Chu Minh Kiều nên hắn nhanh chóng lục tìm kẹo trong ngực áo. Đến lúc phát hiện ra người níu tay áo mình là Chu Hàm, hắn ngẩn ngơ đến quên cả hỏi lý do. Chẳng nhìn hắn, y cúi đầu nghịch ngợm đuôi tóc hài tử trong lúc nói. "Tiểu Kiều đã đòi qua chăm sóc thì ngươi đồng ý đi. Bằng không về nhà nhóc sẽ mè nheo ồn ào lắm, ta không chịu nổi đâu."
Như để minh chứng cho điều đó, nhóc quay đầu nhỏ nhìn cả hai, liên tục hét to xác nhận. "Giờ mình đến chỗ Hàn tiên sinh phải không phụ thân? Phải không phụ thân?"
Nhìn nhóc hào hứng, lại nhìn bàn tay trắng trẻo của Chu Hàm bám trên áo mình, Hàn Quân Cát bỗng chốc thấy cơn bệnh trong người như nặng thêm. Hắn, muốn có hai người này ở cạnh, rất muốn! Thế nên hắn khẽ khàng gật đầu. "Vậy đợi ta mua dược liệu xong rồi cùng về!"
Nhưng trên đường về, chọn lúc Chu Minh Kiều mãi nghịch đám túi giấy gói dược liệu, Hàn Quân Cát lo lắng hỏi. "Cả hai sang chỗ ta, Quân Tường sẽ không nổi giận chứ?"
Chống tay lên hông, Chu Hàm hừ mũi. "Ta muốn đi đâu còn phải hỏi ý tiểu tử đó sao? Ta là phụ thân của nó chứ có phải nó là phụ thân của ta đâu."
Phì cười, Hàn Quân Cát lắc đầu. "Ngươi cũng có uy quá nhỉ!"
Lườm hắn, y đảo mắt, cuối cùng lại gãi đầu khai báo. "Thật ra thì ta đã gửi mật âm báo ta sang chỗ ngươi rồi, bảo tự đi ăn trưa một mình đi. Nó chỉ đáp lại rằng đã biết. Nhưng Quân Tường là đứa nhỏ hiểu chuyện, sẽ không can thiệp vào ý muốn của người khác đâu."
"Ý muốn của người khác", năm chữ này làm Hàn Quân Cát không khỏi mừng thầm. Chu Hàm muốn đến chỗ hắn, chăm sóc hắn, chỉ thế thôi là quá đủ với hắn rồi.
Dưới nắng ấm, cả ba chậm rãi đi cạnh nhau. Hàn Quân Cát bước thư thả, cảm nhận hơi ấm của gió trên da và nhìn cha con Chu Hàm đùa giỡn với nhau. Muốn cùng tham gia, hắn gợi chuyện. "Ngươi bảo Quân Tường tự ăn trưa, thế ở nhà có để Long kim cho nó không?"
Chu Hàm khựng lại. Hàn Quân Cát cau mày. Y hấp tấp lấp liếm. "Chắc nó có Long kim dư chứ. Mọi khi ta vẫn đưa cho nó mà."
Ánh mắt Hàn Quân Cát đầy nghi ngờ. Vì hắn chợt nhớ ra y không phải là người hay để ý mấy chuyện tủn mủn như vậy. Trong thời gian thân thiết vừa qua, hắn để ý thấy Hàn Quân Tường chả bao giờ có tí Long kim dư dả nào trong người, mỗi khi muốn gì đều phải chạy đi xin. Bản thân nó cũng là đứa nhỏ đơn giản, cần bao nhiêu xin bấy nhiêu, chẳng biết cái gì gọi là để dành hay giữ riêng. Hai cha con này, thật khiến hắn đau đầu.
Thấy hắn bóp trán, y hoảng hốt nhích tới gần xoa xoa vai hắn, ra sức làm lành. "Đừng lo quá! Coi kìa, ngươi đang bệnh đấy, coi chừng ngất bây giờ. Nếu thật sự hết cách, nó sẽ đi mượn Thiên Diễm. Đứa nhỏ đó tỉ mỉ lắm, chắc chắn sẽ lo cho Quân Tường thôi."
Lại đi dựa vào bằng hữu của Hàn Quân Tường sao? Hàn Quân Cát thật muốn hét to nhưng cảm thấy quá mệt, chỉ có thể thều thào. "Ngươi đó..."
Chu Hàm co vai, nắm lấy tay hắn nói lảng đi. "Về thôi về thôi, về đi ta sắc thuốc nấu cơm cho ngươi."
Hàn Quân Cát thở hắt ra. Nhưng lòng hắn lại ấm lên từng chút. Hắn và Chu Hàm đang nói chuyện cứ như ngày xưa, cùng nhau vì hài tử mà bàn luận, mà lo lắng. Cuộc sống hắn đã đánh mất, đang từng chút một tìm lại được.
Nắm lại tay Chu Hàm, Hàn Quân Cát siết mạnh. Đã về tới sân phòng Luyện Dược, dưới tàng hoa ngọc lan trắng muốt, y khựng người, quay đầu nhìn hắn. Không nói lời nào, cả hai đứng lặng đi như thế trong chốc lát. Tới khi Chu Minh Kiều chạy tới lôi kéo hắn vào trong rồi, hắn bước theo nhưng lòng chếch choáng, không biết vì cơn bệnh hay vì niềm hạnh phúc.
- --
Bên dưới tường bao xám xịt là một hàng lựu đang trổ bông. Thân cây khẳng khiu đầy gai, lá nhỏ li ti màu sắc không tươi tốt, nhưng hoa đỏ rực, nở bung. Dưới nắng trưa chói chang, mỗi bông hoa giống hệt một đốm lửa nhỏ, bùng cháy.
Ngồi trong nhà, nghe tiếng phong linh đinh đang yếu ớt chạy dọc theo hành lang gỗ vắng vẻ, Hàn Quân Cát ngắm không rời mắt đám lựu ngoài vườn, tay thẫn thờ phe phẩy cây quạt giấy. Từ xa, có nhịp bước chân lại gần, vừa chậm rãi, vừa từ tốn. Nó thả quạt xuống, quay người nhìn Từ Thiên Diễm đã ngồi xuống bên cạnh, cũng ngỡ ngàng phát hiện cô bé ngủ trên nệm nhỏ trước mặt mình đã biến mất từ lúc nào. Giữa nệm nhỏ chỉ còn trơ trọi một con thú bông bé xíu hình mèo con. "Tiểu Điềm thức dậy đi lấy bánh ăn rồi ngươi cũng không nhận ra. Đang nghĩ gì vậy?"
Trước lời giải đáp của Từ Thiên Diễm, Hàn Quân Tường chỉ đành cúi mặt không nói. Ban nãy tiểu muội của cậu nằm ngay trước mặt nó lơ mơ ngủ nên cậu đã nhờ nó quạt cho nhóc. Vậy mà nó cứ quạt mãi đến lúc nhóc bỏ đi cũng chẳng hay biết, rõ ràng một chút chú tâm cũng không có. Từ Thiên Diễm nghiêng đầu nhìn nó, cuối cùng lặng lẽ cười trộm, nhẹ nhàng đưa một hộp gỗ tinh xảo sang. "Mẫu thân ta làm bánh bảo ngươi mang về cho Tiểu Kiều này."
Nhận lấy hộp bánh, Hàn Quân Tường nghĩ tới nơi Tiểu Kiều đang ở thì không khỏi chặc lưỡi, mở miệng nói nhưng chẳng hề di chuyển. "Lát nữa khi về ta sẽ cảm ơn mẫu thân ngươi."
Từ Thiên Diễm dùng tay chọc vai Hàn Quân Tường, thật sự không chịu nổi dáng vẻ mập mờ hiện tại của nó. "Bánh này có kem bên trong đấy. Ngươi mà không đưa ngay cho Tiểu Kiều thì kem sẽ tan ra, mất ngon."
Hiểu ra dụng ý của Từ Thiên Diễm, Hàn Quân Tường cau mày, rốt cuộc cũng chịu đứng lên. Sau khi cảm ơn và chào hỏi xin phép phụ mẫu cậu, nó chạy thật nhanh ra về. Hàng lựu bên tường bao vẫn đỏ rực, như thắp nắng.
- --
Mới một thời gian ngắn không ghé thăm mà phòng Luyện Dược bỗng có chút xa lạ. Hàn Quân Tường bước lên bậc tam cấp phủ rêu, tay cầm hộp bánh chẳng rõ vì chạy quá nhanh hay vì hồi hộp mà ướt đẫm mồ hôi.
Có tiếng chân từ bên trong vọng ra, nó cố chỉnh đốn lại dáng vẻ, quả nhiên thấy được Hàn Quân Cát hơi khác so với ngày thường xuất hiện. Bên ngoài trường bào có thêm áo bông dày, tóc không trâm cài rối loạn phủ đầu vai, mắt lờ đờ đỏ ửng, rõ ràng là dáng vẻ của người bệnh nặng.
Nhịp tim Hàn Quân Tường ổn định lại, nó chặc lưỡi nhắc nhở. "Hàn tiên sinh bệnh nặng như vậy nên nằm trên giường nghỉ ngơi đi chứ."
Nhưng hắn còn chưa kịp đáp thì Chu Minh Kiều đã từ bên trong lao ra, miệng inh ỏi la. "Ai tới vậy Hàn tiên sinh? Sao người không nằm nghỉ để Tiểu Kiều tiếp khách cho? A, là đại ca. Đại ca tới kìa!"
Vui vẻ ném Hàn Quân Cát sang bên, nhóc chạy ào tới ôm chân Hàn Quân Tường, hào hứng nhảy nhót. Nghe ồn, sau cửa vào gian trong đồng thời ló ra một cái đầu, là của Chu Hàm. Y bật cười. "A, Quân Tường đến à? Sang thăm Hàn tiên sinh sao?"
Bị truy hỏi lý do, nó mím môi. Rồi phát hiện Hàn Quân Cát nhìn mình chằm chằm, nó vô thức lần nữa hồi hộp, cuối cùng cúi mặt thì thấy hộp gỗ trên tay, có chút hấp tấp đặt mạnh lên đầu Chu Minh Kiều, lớn giọng giải thích. "Ta mang bánh Thiên Diễm tặng cho Tiểu Kiều ăn cơ mà. Bánh có kem, phải ăn ngay nếu không sẽ dở lắm. Ngươi có ăn không đây?"
Nghe tới bánh, nhóc lập tức quên cả đau, đưa hai tay ôm chặt hộp bánh, hào hứng chạy vào trong. "Ăn chứ. Bánh của Diễm ca lúc nào cũng ngon."
Làm lơ nét mặt trêu chọc của Chu Hàm, Hàn Quân Tường ra vẻ thản nhiên đi theo tiểu đệ, an toàn có một lý do chính đáng xuất hiện ở đây. Hàn Quân Cát quay lại giường nằm, nhận chén thuốc từ tay Chu Hàm nhưng thấy y vẫn nhìn hài tử cười gian thì không nhịn được khiển trách nhỏ. "Ngươi đang muốn chọc cho Quân Tường nổi giận đó hả?"
Nghiêm mặt lại, y thì thào giải thích. "Ngươi cũng biết nó là đứa nhóc thích che giấu cảm xúc thế nào mà. Lâu lâu mới thấy nó như vậy, ta thật không nhịn nổi, muốn trêu chọc quá."
Uống cạn chén thuốc, Hàn Quân Cát đã có chút buồn ngủ, trước mắt mơ hồ, nhìn khuôn mặt Chu Hàm chợt thấy không chút khác biệt so với khi còn bên nhau. Trong vô thức, hắn lặng lẽ chạm vào cổ tay y, thì thào. "Hàm Nhi lúc nào cũng vậy, tinh nghịch!"
Chu Hàm giật mình, đến lúc hết xấu hổ muốn phản bác vài câu thì phát hiện ra Hàn Quân Cát đã nhắm nghiền mắt, mơ hồ ngủ mất. Vỗ mặt, y đứng lên chỉnh góc chăn cho hắn rồi nhẹ nhàng bước tới trường kỷ nơi huynh đệ Hàn Quân Tường đang ngồi ăn bánh, nhỏ giọng ra lệnh. "Nào, cả hai đứng lên qua thư phòng chơi đi. Hàn tiên sinh ngủ rồi, đừng làm ồn!"
Mím môi, Chu Minh Kiều ôm chặt hộp bánh rón rén chạy đi. Không giống nhóc, Hàn Quân Tường bước hai bước thì chần chừ khựng lại, thì thào hỏi nhỏ. "Đi hết được sao?"
Chu Hàm vốn định nói mình sẽ ngồi lại trông chừng nhưng chợt nghĩ tới một ý tưởng, bèn phất phất tay với Hàn Quân Tường, bản thân tiếp tục theo chân Chu Minh Kiều. "Ngủ mất rồi. Nhưng ngươi lo thì ngồi lại trông đi. Nếu thấy Hàn tiên sinh ra nhiều mồ hôi thì lau khô là được."
Vẻ mặt xem chừng không phục nhưng rốt cuộc nó vẫn ngoan ngoãn ở lại, lầm lũi kéo ghế tới bên giường, nghiêm túc ngồi xuống. Khẽ cười, Chu Hàm rời đi, trong lòng vui vẻ.
Còn lại một mình, Hàn Quân Tường hiếm khi quan sát Hàn Quân Cát tỉ mỉ như thế này, hiện tại nhìn hắn đến cau mày. So với nó, Chu Minh Kiều giống hắn nhiều hơn. Sau này, khi nhóc lớn lên, sẽ thành bộ dạng cau có đáng ghét này sao? Viễn cảnh đó, thật sự khó mà tưởng tượng nổi, cũng làm nó nhếch môi cười nhạo mình rảnh rỗi.
Nhàm chán, nó đảo mắt đi nơi khác, chợt nhìn thấy trên mép chăn có một quyển sách. Hàn Quân Cát rất thường đọc sách, đến cả lúc bệnh xem chừng cũng không bỏ được thói quen này. Nghĩ tới tính cách chi li của hắn, sợ sách bị nhăn khiến hắn không hài lòng, nó vươn tay tới nhặt lên muốn cất đi. Nhưng chạm vào sách rồi, nó lại ngây ngốc. Cứ ngỡ là sách về Luyện Dược hoá ra lại là một quyển thơ, đã sờn góc, và rất quen mắt.
Mân mê quyển thơ trong tay, Hàn Quân Tường nhớ về tuổi thơ của chính mình, cùng một đoạn hội thoại. "Cha, sách của cha Tiểu Tường không hiểu chút nào. Đây là sách gì vậy?"
"Là thơ. Tiểu Tường còn nhỏ, không đọc được đâu."
"Sách mà đọc không được. Kỳ lạ quá! Là ai viết vậy cha?"
"Phụ thân viết đó."
Giờ phút này, lần nữa chạm vào quyển thơ năm ấy, Hàn Quân Tường có chút ngỡ ngàng. Không nghĩ tới, Hàn Quân Cát vẫn còn giữ, và vẫn còn thường xuyên lấy ra đọc. Rõ ràng, năm xưa, khi vừa biết đọc chữ, nó đọc cảm thấy rất khó hiểu. Theo dòng suy nghĩ, nó cẩn thận lật mở trang giấy cũ sờn kia ra. Quả nhiên là sách tự viết, nét bút mềm mại quen mắt, câu chữ gần gũi. Và rồi, nó nhanh chóng đóng sách lại. Nó đã hiểu sách này viết gì, và cũng hiểu, khi xưa là nó không đọc được, và bây giờ, là nó không thể đọc.
Đặt sách lên đầu giường, nơi dễ dàng nhìn thấy được, Hàn Quân Tường dựa vào lưng ghế, không biết vì sao bản thân lại cảm thấy thỏa mãn. Bên cạnh nó, Hàn Quân Cát ngủ rất say sưa, dáng vẻ vô cùng thoải mái, đúng kiểu không chút lo lắng, tâm trí chỉ toàn yên bình và hạnh phúc. Bên kia bình phong, bóng cha con Chu Hàm vẫn ngồi cạnh nhau ấm áp, tiếng nói rất nhỏ, xen lẫn tiếng cười. Bầu không khí này, làm Hàn Quân Tường thầm vui vì mình đã đến đây hôm nay.
Ngoài song cửa, trên tàng cây thấp, một bầy chim đông đúc gọi nhau, lớn có nhỏ có, nhốn nháo ồn ào. Hẳn là một gia đình chim. Chiều mát rượi, vang tiếng chim ca.