• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mái ngói bên hè nhà, có tiếng côn trùng bay khi lớn khi nhỏ. Xuyên qua mành trúc, ánh nắng đọng thành vệt như mật rớt lên hành lang gỗ, ngay ngắn từng sợi vàng óng. Chạy dọc theo bóng nắng, Chu Minh Kiều ngã oạch xuống sàn, tiếng kêu gào phá vỡ buổi sáng chớm hè tĩnh lặng. "Tiểu Kiều muốn cái đó! Tại sao không mua vậy? Tại sao? Tại sao?"

Từ chợ về tới nhà, điệp khúc này được nhóc ca cẩm mãi. Hiện tại, đã biến thành những lời oán trách. Cáu kỉnh lẫn mệt mỏi, Chu Hàm nghiêm giọng giải thích trong lúc sắp xếp lại mấy thứ thực phẩm mình vừa mua. "Cách đây hai hôm đi chợ đã mua cho kiếm đồ chơi mới rồi. Bao nhiêu mới đủ hả? Thôi ngay cái thói vòi vĩnh đó đi!"

Quen thuộc tính khí của y, nhóc biết biểu cảm như vậy thì đã hết cách, chuyển sang làm phiền mè nheo Hàn Quân Tường. So với nhóc, đại ca mỗi lần xin gì đều được phụ thân cho ngay, chắc vì đại ca ít đồ chơi hơn. Bò vào lòng đại ca, nhóc mếu máo kêu khóc. "Đại ca, Tiểu Kiều muốn cây kiếm đó. Đại ca mua cho Tiểu Kiều đi!"

Gạt cục thịt béo đang mè nheo ra khỏi người mình, Hàn Quân Tường lạnh lùng tuyên bố. "Ồn ào quá! Ta không cần thứ đó. Không mua!"

Bị xua đuổi còn bị từ chối, Chu Minh Kiều hết nhìn phụ thân lại nhìn đại ca, phát hiện cả hai làm lơ mình, khóc càng dữ dội hơn, cố tỏ ra bản thân đáng thương đến cỡ nào. Nhóc kêu rất to dù rằng không có nước mắt, rốt cuộc vẫn chẳng được tích sự gì. Khóc chán, nhóc gào lớn chạy vụt đi, rõ ràng đã tới giới hạn. "Tiểu Kiều ghét phụ thân, ghét đại ca!"

Không quá bất ngờ, cả Chu Hàm lẫn Hàn Quân Tường đều liếc mắt về phía hông nhà, chẳng bao lâu thì nghe được tiếng nước văng bì bõm. Mỗi khi vòi vĩnh đồ chơi không được, Chu Minh Kiều đã luyện thành thói quen ném sỏi xuống hồ cá, xem chừng đó là phương pháp duy nhất để giải phóng không vui trong lòng. Bắt đầu nổi lửa nấu cơm, Chu Hàm than thở. "Thật tình! Đau hết cả đầu."

Nằm bò trên bàn cạnh đó gọt khoai, Hàn Quân Tường không đáp nhưng trong lòng âm thầm tán đồng. Ngoài sân, tiếng nước bì bõm vẫn không ngừng vang lên. Cá dưới hồ, xô đẩy nhau chạy trốn. Một buổi sớm, không bình yên.

- --

Nắng xuyên qua mành trúc đổ nghiêng xuống hành lang gỗ chỉ còn là một tia sáng mỏng manh như tơ. Bụi bay lãng đãng theo đó, tựa loài côn trùng tí hon xinh đẹp tinh khiết. Trưa chớm hè đậm đà, hơi nóng long lanh bọc quanh cỏ cây, len cả vào gian bếp nhỏ thơm nức mùi cơm chín tới. Chu Hàm bưng món ăn cuối cùng ra bàn, tiện thể quay đầu sai bảo Hàn Quân Tường. "Quân Tường, đi gọi Tiểu Kiều tới ăn cơm nào!"

Thở dài đầy miễn cưỡng, nó uể oải đứng lên. Ban nãy Chu Minh Kiều hành hạ hồ cá xong thì nghe tiếng chân chạy, hẳn là chui vào phòng ngủ giận dỗi một mình. Bây giờ sợ rằng vẫn chưa hết nhõng nhẽo, gọi ra ăn cơm thế nào cũng phải đấm cho mấy cái mới chịu ngoan ngoãn. Nhiệm vụ này luôn luôn là nhiệm vụ của Hàn Quân Tường, nhưng thật lòng, nó chẳng hào hứng thực hiện một chút nào.

Hàn Quân Tường đi rồi rất nhanh trở lại. Nhưng Chu Minh Kiều không thấy đâu, chỉ thấy nó cầm theo một tờ giấy nhăn nhúm cùng nét chữ nguệch ngoạc bên trên, đưa cho Chu Hàm. Là thư do Chu Minh Kiều để lại, bảo rằng. "Ta sang ở với Hàn tiên sinh. Người chắc chắn sẽ mua đồ chơi cho ta. Ta thích Hàn tiên sinh. Không thích phụ thân cùng đại ca nữa." Cuối thư, còn có mặt mèo nhe nanh, hẳn là để thể hiện sự ấm ức cùng quyết tâm bỏ nhà ra đi của nhóc.

Bùa hộ mạng trên người Chu Minh Kiều vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu hư tổn. Chu Hàm vì thế mà yên tâm phần nào, cũng biết nhóc nhớ đường đến chỗ Hàn Quân Cát nên không quá gấp gáp, phẩy tay bảo Hàn Quân Tường ăn cơm trước, bản thân thì lặng lẽ truyền mật âm đi. <Quân Cát, nhờ ngươi trông Tiểu Kiều một buổi nhé. Đến tối khi nào nhóc mệt thì dẫn về đây cho ta.>

Nhanh đến giật mình, hắn hồi âm lại ngay. <Gì cơ? Ngươi còn không dẫn Tiểu Kiều qua, ta làm sao mà trông? Ngươi muốn ta sang rước nhóc à?>



Đáy lòng thoắt lạnh, Chu Hàm vừa truyền mật âm mà miệng cũng nói thành tiếng, vừa ba chân bốn cẳng tìm kiếm mọi ngóc ngách trong nhà, thầm mong Chu Minh Kiều chỉ là hờn dỗi trốn vào đâu đó để doạ mình. <Nhóc viết thư bảo rằng sang nhà ngươi mà. Thế là không sang à?>

<Không. Đã bao lâu?>

Chạy loạn khắp nhà, lật tung đến cả từng gầm giường góc tủ vẫn không thấy, Chu Hàm không ngăn nổi chính mình hoảng loạn. Từ khi Chu Minh Kiều nhõng nhẽo làm ầm ĩ đến hiện tại đã gần cả canh giờ, nếu tự mình sang chỗ Hàn Quân Cát, chắc chắn có mặt từ lâu.

Nghe Chu Hàm thuật lại đầu đuôi, Hàn Quân Cát cũng hấp tấp đưa ra hướng giải quyết nhưng thái độ có phần bình tĩnh hơn. <Ngươi đừng nóng vội! Trước cứ tìm trong nhà đi, nếu không thấy thì sang chỗ ta, ta thì lại sang ngươi, Tiểu Kiều đằng nào cũng chỉ đang trên đoạn đường đó mà thôi.>

<Được được, cứ làm như ngươi nói đi.>

Kết thúc trò chuyện cùng Hàn Quân Cát, Chu Hàm quay sang thì thấy Hàn Quân Tường cũng đang hối hả tìm kiếm trong vườn nhà, hẳn là vì nghe tiếng nói lớn giọng của y mà hiểu hết tình hình. Rốt cuộc, trong nhà vẫn chẳng có tung tích của nhóc con kia, cả hai đành hối hả lao ra đường, theo hướng học phủ tới chỗ của Hàn Quân Cát mà chạy.

Dần dần, mùi hương mờ nhạt của Chu Minh Kiều xuất hiện trong không khí, nồng lên từng chút theo mỗi bước chân. Chu Hàm âm thầm thở phào, không chạy nữa mà chuyển sang đi bộ, liên tục đảo mắt nhìn hai bên đường. Và rồi, mùi hương bắt đầu loãng đi, nói rõ chủ nhân đã dừng lại đang ở gần đây, muốn tìm thì không nên bước thêm nữa.

Bên trái con đường là một dòng suối sâu dưới những tảng đá lớn, thường ngày học trò Đại kỳ cũng hay lui tới câu cá. Nước trong, chảy xiết, khuất tầm nhìn. Câu cá xong nổi lửa nướng ăn cũng không bị ai để ý.

Bên phải con đường là đền thờ Thánh Long chỉ có dịp lễ hội mới mở cửa cho mọi người vào thăm viếng và cúng bái, ngày thường thì hoang vắng vô cùng. Phía trước có hai cây cổ thụ lớn trổ bông đỏ rực, rụng đầy xuống nền gạch lát, làm khung cảnh càng thêm hiu quạnh.

Đứng dưới nắng trưa, mồ hôi thấm ướt lưng áo, nghe suối reo và nhìn hoa đỏ, Chu Hàm khịt mũi, cố tìm phương hướng của Chu Minh Kiều. Đáp lại y, Hàn Quân Cát chạy vội từ hướng ngược lại, gọi lớn. "Tiểu Kiều!"

Cha con Chu Hàm giật mình quay đầu nhìn. Pháp lực của Hàn Quân Cát cao cường hơn, hắn nói đầy chắc chắn, tay chỉ xuống dòng suối. "Tiểu Kiều ở dưới đó. Ta ngửi thấy mùi nhóc rất rõ."

Cha con Chu Hàm hấp tấp nhảy xuống gần bờ suối. Đối với cả hai, suối không quá sâu nhưng nước xiết, do đá lớn trùng điệp nối nhau tạo thành địa thế phức tạp, có nơi nhô cao như núi, có nơi lại thấp trũng tối lạnh. Đứng ở một mỏm đá cao, Hàn Quân Cát nhìn nét mặt có phần bình tĩnh của Hàn Quân Tường thì thầm an tâm. "Ngươi sang bờ bên kia tìm đi!"

Không nói lời gì, nó gật đầu, nhún chân nhẹ nhàng nhảy sang bờ đối diện, đến cả gót giầy cũng không bị nước bắn tới. Trái lại, ở bên cạnh hắn, Chu Hàm đang dáo dác quay đầu tới lui, nét mặt như chó con lạc mẹ, hoảng loạn cực độ, nếu không phải bị Hàn Quân Cát níu tay sợ là đã chạy đi lung tung. Siết tay y, hắn đè giọng. "Không phải đã nói ngươi bình tĩnh sao? Tiểu Kiều vẫn an toàn, chúng ta từ từ tìm."

Ngơ ngác gật gật đầu, Chu Hàm rướn người lôi Hàn Quân Cát đi làm hắn đành bất đắc dĩ phải chạy theo. Nào ngờ, có lẽ vì quá vội, cộng thêm đá dưới chân quá dốc lại bị nước suối thấm ướt phủ rêu, chân y trượt dài. Giây phút y cứ ngỡ bản thân sẽ ngã xuống suối thì thắt lưng bất ngờ bị tóm lấy. Dí sát mặt vào mặt y, Hàn Quân Cát nạt lớn. "Chu Hàm!"

Một bóng chim nhỏ bay vụt qua bầu trời. Vì tĩnh lặng nên nghe rõ cả tiếng đập cánh. Nhịp tim ổn định lại, y cúi đầu ăn năn, lí nhí trong miệng. "Xin lỗi!"

Thở hắt ra một hơi, Hàn Quân Cát giúp Chu Hàm đứng thẳng lại, cũng buông tay y ra, tự mình bước lên trước. "Nhất định sẽ tìm thấy Tiểu Kiều. Ta hứa với ngươi! Còn ngươi thì cẩn thận dưới chân đi. Ngươi mà té xuống suối mới là phiền toái đấy."

Vừa có bài học mới nãy, Chu Hàm đã tỉnh táo hơn phần nào, nghiêm túc bước từng bước cẩn thận theo đúng đường Hàn Quân Cát đi phía trước. Cả hai bắt đầu gọi lớn tên của nhóc con kia. Bất chợt, có tiếng đáp lại, dù là rất nhỏ. "Đại ca!"

Hàn Quân Cát dừng chân, quay người che miệng Chu Hàm. Cả hai dỏng tai lên. Ở bờ bên kia, Hàn Quân Tường cũng đang ngoảnh đầu tới lui. Lần này, tiếng đáp lớn hơn, còn có tiếng chân nhảy lộp bộp trên đá. "Đại ca! Phụ thân!"

Vẻ mặt mờ mịt nhưng Hàn Quân Tường đã có thể đưa tay do dự chỉ về một tảng đá lớn trước mặt. Âm thanh của Chu Minh Kiều thế mà lại như phát ra từ bên trong tảng đá. Chưa biết tình hình thế nào, Hàn Quân Cát lớn giọng ra lệnh. "Ngươi đứng yên đó! Hàm Nhi cũng đừng theo ta."

Miệng nói, chân hắn nhanh chóng nhảy sang bờ bên kia, lao nhanh về phía tảng đá. Hoá ra, đằng sau tảng đá có một cái hố sâu, Chu Minh Kiều bị kẹt bên dưới, vừa nhìn thấy mặt Hàn Quân Cát thì lập tức nhoẻn miệng cười, giơ cao hai tay lên gọi lớn. "Hàn tiên sinh, cứu Tiểu Kiều!"



Cuối cùng cũng tìm được nhóc, lòng Hàn Quân Cát nhẹ nhõm nhưng lại lập tức bực bội. Nhóc con này, còn cười được, trong khi những người đi tìm nhóc nãy giờ, đến thở cũng không dám thở mạnh kia kìa!

Chu Minh Kiều quả nhiên nói được làm được, thật sự có ý định muốn sang nhà Hàn Quân Cát, đi cũng đúng đường. Tuy nhiên, quyết tâm thì có đấy nhưng sức lực lại hạn chế. Đường đi mãi không tới, nắng lại ngày một lên cao, nhóc khát nước đến khô cả cổ họng. Vừa đúng lúc nhìn thấy suối trong bên đường, nhóc liền hào hứng chạy xuống uống. Uống cũng uống xong, lại vô tình bị một cánh bướm lạ lọt vào tầm mắt nên mải mê đuổi theo, kết cục, trượt chân, té xuống hố. Bướm không bắt được, bản thân thì không thể thoát ra khỏi hố, nhóc đành nằm co ro dưới nền đá, ngủ mất tiêu.

Dù dở khóc dở cười trước hành trình bỏ nhà của nhóc nhưng Hàn Quân Cát cũng không thể không thầm khen ngợi. Nhóc con này, bình tĩnh không ngờ! Dù vậy, ngoài mặt hắn vẫn nghiêm nghị hỏi. "Không sợ à?"

Dường như chẳng bị hắn ảnh hưởng chút nào, nhóc lắc đầu vui vẻ. "Không sợ! Phụ thân đã dặn, nếu lạc thì cứ ở yên một chỗ đợi, phụ thân sẽ tới đón."

Quay sang nhìn Chu Hàm, Hàn Quân Cát không thể nhịn nổi phải thốt lên trêu đùa. "Dạy hài tử hay thật! Rốt cuộc hài tử còn bình tĩnh hơn ngươi rồi!"

Đỏ mặt, y âm thầm nắm một lọn tóc sau lưng hắn, giật mạnh. Khi tìm được Chu Minh Kiều, y đỏ cả mắt, bây giờ đã bình thường trở lại nhưng hàng mi vẫn hơi ướt. Đợi Chu Minh Kiều nhảy vội sang cạnh Hàn Quân Tường líu lo gì đó thì hắn cũng nhanh nhẹn đưa tay áo chùi giúp y, an ủi. "Không sao rồi! Đừng sợ nữa!"

Y gật gù nhưng tay vẫn nắm lọn tóc hắn. Cử chỉ này, làm hắn mềm cả lòng. Đương nhiên, là với y, không phải với Chu Minh Kiều. Vuốt vuốt mắt y, hắn nói nhỏ. "Cho ta xem thử thư của tên nhóc kia nào!"

Không hiểu tại sao lúc này hắn lại đề cập tới bức thư nhưng y không hỏi nhiều, đem ra đưa hắn nhìn. Trên mẩu giấy bé xíu nhăn nheo, mấy dòng chữ của nhóc rõ mồn một, khiến hắn càng đọc càng nhíu chặt mày. Quan sát nét mặt hắn, Chu Hàm hiểu có người sắp bị mắng nhưng vẫn giữ im lặng. Lúc thường, y không phải chưa từng mắng hài tử, làm nũng khóc lóc kiểu gì cũng không thoát. Nhưng chỉ cần trông thấy hài tử gặp nguy hiểm, y liền sợ hãi và hối hận. Nếu ngay từ đầu, y làm theo ý chúng, không phải sẽ ổn rồi sao? Dù y biết rằng, mình như thế là không đúng, khiến hài tử trở nên bốc đồng ngông cuồng. Tính cách Chu Minh Kiều thường xuyên vòi vĩnh phiền toái như hiện tại, có lẽ một phần cũng do y. Biết đâu, để Hàn Quân Cát uốn nắn nhóc một chút, cũng không phải là xấu.

Cầm theo mảnh giấy, hắn tiến tới bên cạnh Chu Minh Kiều, lúc này đang kêu ca về chuyện giầy bị dính đầy bùn khi lọt xuống hố, mè nheo để Hàn Quân Tường giúp mình giặt giầy dưới suối. Đặt tay lên đầu nhóc, hắn hỏi nhỏ. "Thế rốt cuộc vì sao mà Tiểu Kiều lại muốn sang ở với ta? Không muốn ở cùng phụ thân và đại ca nữa à?"

Hàn Quân Tường nhướn mắt nhìn hắn, tay giặt giầy nhưng khoé miệng hơi nhếch lên. Nó cảm thấy có chút tội nghiệp cho nhóc con bên cạnh. Tiểu Kiều hơi xụ mặt, lén lút liếc nó, lại liếc về phía Chu Hàm, cuối cùng vẫn thành thật tủi thân nói. "Kiếm gấu con mới ngoài chợ rất đẹp, phụ thân không chịu mua, đại ca cũng không, cả hai bắt nạt Tiểu Kiều."

Giọng Hàn Quân Cát trầm xuống. "Vậy nên không thích phụ thân và đại ca nữa?"

Giống như không chịu nổi không khí nặng nề hiện tại, nhóc níu lấy vạt áo hắn, ấm ức hét lớn. "Tại phụ thân và đại ca xấu xa trước mà, không mua kiếm cho Tiểu Kiều. Tiểu Kiều mới không thích cả hai. Đâu phải lỗi tại Tiểu Kiều."

Dứt lời, nhóc bắt đầu sụt sịt khóc, xem chừng đã tủi thân cực hạn. Thở dài, Hàn Quân Cát cúi người kéo tay Hàn Quân Tường đứng dậy, nghiêng đầu hỏi nhóc. "Vậy thì thế này đi. Tiểu Kiều nói thích ở với ta vì ta mua kiếm cho. Được, hiện tại ngươi cứ về nhà một mình, ta sẽ mua kiếm cho. Còn đại ca và phụ thân ngươi, sẽ đến ở với ta. Vì cả hai bị ngươi không thích nên cũng không thích ngươi nữa rồi. Sao? Được không? Có kiếm mới, lại không cần ở với hai người mình không thích. Ngươi hài lòng rồi nhỉ?"

Chớp chớp mắt, nhóc ngơ ngác nhìn bàn tay Hàn Quân Cát nắm tay Hàn Quân Tường, lại nhìn về phía Chu Hàm xa kia, nãy giờ cũng chả nói gì với mình, hồi lâu bỗng ngã bịch xuống nền đá. Lần này không thút thít nữa, nhóc khóc váng lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng và nước mắt tuôn xuống như mưa.

Hàn Quân Tường chấn động, đây là lần đầu nó mới thấy đệ đệ khóc to như vậy. Trước đây mấy năm, khi nó cùng nhóc chơi trong vườn, nhóc nhỏ hơn bây giờ nhiều, cả hai chọc nhầm vào tổ ong, bị ong đốt. Bản thân nó luôn tự thấy mình giỏi chịu đau vậy mà khi ấy còn phải ứa nước mắt. Nên nhóc thì không cần bàn đến, khóc như cổ họng sắp vỡ toang. Vậy mà so với ngày ấy, tiếng khóc lúc này của nhóc, còn khủng bố hơn nhiều. Suối vắng, tiếng khóc nức nở, trưa nắng, tái tê cả cõi lòng.

Không giống Hàn Quân Tường bắt đầu bồn chồn, Hàn Quân Cát vẫn thản nhiên như không, còn lạnh giọng hỏi. "Sao lại khóc? Đúng ý Tiểu Kiều rồi còn gì?"

Lắc đầu, nước mắt nước mũi nhễu nhão khắp mặt, nhóc ê a gì đó không rõ trong miệng, khiến Hàn Quân Tường cũng có phần chạnh lòng. Nhóc con này, khóc thành thế này, không còn phiền nữa, mà khiến nó chỉ muốn dỗ dành. Đương nhiên, nó không làm được, vì Hàn Quân Cát vẫn níu lấy tay nó siết mạnh, rõ ràng đang âm thầm cảnh cáo. Đừng có mà nuông chìu nhóc con nữa!

Người không bị ngăn cản, chỉ có Chu Hàm. Y cũng không nhịn được nữa, bước lại khụy chân ôm lấy Chu Minh Kiều, lấy khăn chùi mặt nhóc, càu nhàu. "Khóc thế này rồi tối sẽ đau họng đó biết không hả?"

Như một con thú nhỏ vô tình nhìn thấy lại mẹ tưởng rằng đã lạc mất, nhóc vội vã chộp lấy cổ Chu Hàm, hét lớn ngọng nghịu. "P... Phụ thân của Tiểu Kiều!"

Có phụ thân gần bên rồi, nhóc càng thêm mạnh bạo, khuôn mặt tròn vo đỏ bừng lem nước mắt hếch về phía Hàn Quân Cát, thân hình nho nhỏ cũng nhào tới hắn, giật phắt lấy cái tay Hàn Quân Tường đang bị nắm kéo đến bên cạnh Chu Hàm. Dùng thân hình bé xíu của mình chắn phía trước cả hai, nhóc rống to. "Cả phụ thân, cả đại ca, đều của Tiểu Kiều. Tiểu Kiều thích phụ thân, thích đại ca, Hàn tiên sinh đừng có mà cướp!"



Hàn Quân Tường phì cười nhưng bị Hàn Quân Cát lườm thì nhanh chóng nhìn đi nơi khác như vô can. Hắn chống tay trên gối nhìn Chu Minh Kiều, hạ giọng. "Thế, đã hiểu cảm giác của phụ thân và đại ca chưa? Còn nói không thích phụ thân và đại ca nữa không? Muốn bỏ nhà sang sống với ta nữa không?"

Ngỡ ngàng nhìn hắn rất lâu, cuối cùng nhóc cúi mặt xuống, mím môi, hai tay nhỏ bấu lấy thắt lưng, mếu máo lắc đầu. Xoa xoa cặp má phính căng đỏ ửng vì khóc của nhóc, hắn hỏi dò. "Xin lỗi phụ thân và đại ca nhé?"

Nhóc sụt sịt gật gật đầu, quay nhìn phụ thân và đại ca, lí nhí xin lỗi, được nhận lấy một cú búng vào trán từ đại ca và được phụ thân cưng chìu ẵm về nhà.

Cả bốn người đều chưa dùng cơm trưa, Chu Minh Kiều còn đi bộ, té hố, khóc lóc một trận nên bụng kêu rất to. Đỡ lấy nhóc từ tay phụ thân, Hàn Quân Tường than thở. "Này, ta ẵm Tiểu Kiều chạy nhanh về trước nhé. Đói quá!"

Được sự chấp thuận của Chu Hàm, hai huynh đệ huỳnh huỵch chạy đi, còn cãi nhau liến thoắng. "Đại ca chạy mau lên!"

"Câm mồm! Tại ai giờ mới được ăn trưa mà ngươi còn càu nhàu?"

Nhìn theo bóng cả hai chỉ còn là hai chấm nhỏ, Hàn Quân Cát khẽ cười, thoải mái nắm lấy tay Chu Hàm, đan mười ngón vào nhau. "Nè, ta sang cùng ăn trưa nhé?"

Siết tay hắn, y hầm hè. "Học phủ ở hướng ngược lại, ngươi theo tới đây còn giả bộ hỏi cái gì?"

Buông tay y, hắn đem từ Long cốt ra một cây dù, bung mở che nắng cho cả hai. Dưới tán dù, đến nhịp bước cũng đồng điệu với nhau. Liếc nhìn nửa mặt hắn xem chừng đang vui, y khẽ hỏi nhỏ. "Ta có phải đã quá nuông chìu Tiểu Kiều rồi không?"

Không đáp, hắn gật nhẹ đầu. Y thở dài. Hắn lại cất tiếng. "Ngày xưa, ta lại quá nghiêm khắc với Quân Tường. Chẳng có lớp học nào dạy cách nuôi dạy hài tử, và cũng chẳng có môn học nào vừa học mà giỏi ngay được. Chúng ta đều đang cố gắng để nuôi dạy hài tử tốt nhất bằng tất cả khả năng của mình. Giúp đỡ nhau nhé?"

Trên tán dù giấy vẽ lá trúc thanh mảnh, in bóng lên khuôn mặt Hàn Quân Cát, mềm mại, lại ấm áp. Đôi mắt hắn, xanh mờ, phảng phất dáng hình Chu Hàm bên trong. Hoang mang lo lắng của y, dần lắng xuống, thành bình yên. Y khẽ cười, gật đầu. "Ừ!"

Đường về, lạo xạo bước chân. Nắng hè rải trên tán dù, như mật. Tiếng nói cười, êm ả, xen với tiếng côn trùng, rả rích âm vang.

Mấy hôm sau, Chu Minh Kiều nhận được quà là thanh kiếm có hình gấu con ở chuôi mà bản thân mong ước. Và món quà đó xuất phát từ người gửi vô danh quen thuộc mọi khi. Nhìn nhóc chơi vui vẻ, Hàn Quân Tường ngáp dài chán chường, rõ ràng đã sớm đoán được sẽ có cảnh này. Trong khi ấy, Chu Hàm ngồi cầm giấy gói của thanh kiếm, mân mê trong tay, và khẽ cười. Giấy gói thoảng mùi ngọc lan, vẫn như mọi khi, thơm nhẹ, giống mùi hoa lúc bước vào khuôn viên phòng Luyện Dược. Ở đó, chắc vẫn còn sót lại rất nhiều mảnh giấy gói thừa từ những lần khác nhau, trên bàn làm việc của Hàn Quân Cát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK