Vẫn đang quằn quại vì cơn nôn với khuôn mặt tái nhợt nhưng phụ thân nghe thế thì nhìn ra cũng gượng cười với nó, còn phất tay tỏ ý mình không sao. Có chút không vui, nó quay người, lại chạm phải một cục thịt nhỏ chạy vụt ngang qua. Hoá ra, Chu Minh Kiều cũng giống nó, nghe động tĩnh mà sang đây tìm hiểu. Nhưng nhóc con này chả thèm để ý đến ai, một đường chạy vào phòng rồi nhảy lên giường, cực kỳ quan tâm ôm lấy Chu Hàm hỏi han. "Phụ thân phụ thân, rồng nhỏ trong bụng người lại khiến người mệt sao?"
Miệng nói, tay nhóc thò ra, cẩn thận nhẹ nhàng xoa xoa bụng phụ thân, cả hành động lẫn lời nói đều tràn đầy dịu dàng chăm sóc. Từ sau khi biết được phụ thân sắp sinh thêm cho mình một bé rồng nhỏ để cùng chơi đùa, nhóc vui lắm, nhưng cũng lo lắng lắm. Vì cha đã nói rằng do mang rồng nhỏ trong bụng nên phụ thân sẽ thường xuyên mệt mỏi, cũng luôn khó chịu, nhóc nhất định không được vòi vĩnh đùa nghịch khiến phụ thân khổ sở thêm. Nghe vậy, nhóc đã tự hứa với mình sẽ thương phụ thân hơn, để phụ thân sinh rồng nhỏ cho mình bớt đi phần nào vất vả.
Nhìn dáng vẻ nhóc săn sóc mình như vậy, Chu Hàm dù mệt vẫn phải phì cười. "Không sao, chỉ là rồng nhỏ đòi ăn sáng thôi, ta cho bé ăn thì sẽ hết mệt ấy mà. Tiểu Kiều mau đi học đi! Nhị ca oai vệ học giỏi sau này mới có thể làm gương cho rồng nhỏ chứ!"
Hai tiếng "Nhị ca" này đã thành công chọc trúng lòng kiêu ngạo của Chu Minh Kiều, khiến nhóc đắc ý vô cùng, ưỡn ngực nhỏ huênh hoang. "Đương nhiên đương nhiên! Vậy rồng nhỏ ngoan ngoãn ở nhà ăn sáng nha, Nhị ca đi học về sẽ chơi tiếp với ngươi sau!"
Dứt lời, nhóc vuốt bụng Chu Hàm thêm một cái rồi mới hài lòng chạy đi, đuôi tóc nhỏ ánh kim lung lay như vệt nắng, chói chang đáng yêu. Nhìn theo nhóc, Hàn Quân Tường cũng chậm chạp rời nhà đi học, chỉ có điều lòng dạ lại hoàn toàn trái ngược, chẳng chút vui vẻ.
Đợi cả hai rời đi không lâu, Hàn Quân Cát mang vào phòng một chén cháo loãng, màu sắc đơn điệu nhưng mùi thơm dễ chịu. Chưa ăn vội, Chu Hàm tựa vào đầu giường, vuốt mặt thở than. "Quân Tường xem chừng khó chịu lắm!"
Ngừng thổi cháo, Hàn Quân Cát chặc lưỡi. "Nó bực mình cũng không sai! Là do ta đã bất cẩn."
Quan sát hắn, Chu Hàm nhích lại gần ôm lấy, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa chua xót. Bình sinh, y vốn có một sức khoẻ tốt. Bệnh vặt vãnh cũng hiếm khi gặp. Lúc mang thai Hàn Quân Tường khổ sở lắm vẫn chỉ là tâm lý lo lắng hoảng loạn mà thôi. Thế nên, lần này, là lần đầu tiên y nhìn thấy được Hàn Quân Cát vì mình mang thai sức khoẻ suy giảm nên lo lắng âu sầu. Y nhăn mày, hắn lập tức sốt sắng. Y rên khẽ, hắn tức thì vội vàng. Ngay cả công việc ở học phủ cũng không làm nữa, ở nhà một mực túc trực lo lắng cho y. Việc nhà cửa bếp núc để con cái có thể khoẻ mạnh học hành, giờ lại thêm việc chăm nom thuốc thang khi y mang thai, một tay hắn quán xuyến hết, tâm trạng lại còn buồn phiền vì sức khoẻ của y. Nhận ra được tình cảm đó hắn dành cho mình, Chu Hàm vui biết bao, cũng vì sợ hắn mệt mà đau lòng biết bao. Và hơn hết, y biết hắn âm thầm tự trách bản thân vì khiến y mang thai lại nhiễm Ma khí ra nông nỗi này. Dù rằng, y hoàn toàn không nghĩ vậy. Vuốt ve lưng hắn, y thì thầm. "Quân Tường còn nhỏ, nghĩ lung tung. Ngươi đừng có học theo nó rồi vớ vẩn như thế!"
Hiếm có một lần bị Chu Hàm khiển trách thế này, Hàn Quân Cát miễn cưỡng bật cười. "Không phải mọi khi ngươi khen ngợi nó hết lời à? Nào là trưởng thành, nào là biết suy nghĩ, sao đến khi thấy nó làm trái ý ngươi, thì lại chê rằng còn nhỏ."
Khẽ cười, y cãi ngang. "Hài tử của ta, ta muốn nói thế nào chẳng được."
Cũng hiểu chuyện đã lỡ, cố than thở chẳng để làm gì, Hàn Quân Cát đương nhiên chỉ muốn Chu Hàm được thoải mái vui vẻ nên hùa theo trêu đùa. "Tính tình càng ngày càng ngang ngược. Ta chịu thua ngươi rồi. Nào, mau ăn chút cháo đi, ban nãy ói nhiều, giờ chắc bụng đang sôi lên rồi đấy!"
Há miệng để hắn đút một muỗng, Chu hàm còn chưa kịp nuốt xuống đã thấy trước mắt choáng váng. Xem chừng nãy giờ y đã ngồi quá lâu, thân thể hết chịu đựng nổi. Nuốt vội, y đưa tay đẩy ngực hắn, thều thào. "Chốc nữa ta lại tự ăn tiếp. Cho ta nằm chút!"
Không xa lạ gì tình trạng này, Hàn Quân Cát nhanh nhẹn buông cháo, cẩn thận đỡ y nằm xuống, kéo chăn đắp lên ngực. Uể oải vỗ tay hắn, y thúc giục. "Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi, ta nằm nghỉ khoẻ sẽ ăn hết cháo, ngươi không cần ở cạnh đâu."
Theo ý y, hắn rời đi, nhưng chốc lát lại mang lò luyện dược vào cạnh giường, vừa luyện dược vừa đọc sách. Tuy không nói lời nào với nhau nhưng Chu Hàm rất thích như vậy. Trong mắt y, khi hắn đọc sách hoặc luyện dược, thật sự rất ưa nhìn. Hồi lâu, y níu tay áo hắn, lí nhí. "Quân Cát, hôm nay ngươi đẹp thật đó."
Chỉ hơi nhếch môi, hắn vẫn nhìn sách nhưng cất tiếng cằn nhằn. "Cái miệng hư hỏng!"
Chu Hàm cười khúc khích dưới chăn, đến lúc ngừng lại mới hay tay mình đã bị nắm lấy. Cảm nhận hơi ấm đó, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Hàn Quân Cát, và nghe hương gió ngọt ngào của mùa thu la đà tuôn qua song cửa lên chăn đệm xung quanh, y mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Ngoài sân, nắng thu lên cao, đượm vàng khắp chốn.
- --
Khi tiết học cuối cùng kết thúc, sân học phủ nhanh chóng trở nên đông đúc. Trong buổi chiều thu mát mẻ, một cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống con đường nhỏ lát gạch uốn lượn giữa hai hàng liễu thẫm vàng dẫn ra cổng. Học trò tụm năm tụm ba, che chung dù cùng đi hoặc xô đẩy nhau chạy đội mưa về nhà, ồn ào náo nhiệt.
Chẳng màng thời tiết, Hàn Quân Tường thản nhiên lầm lũi bước, mưa thu lấm tấm ướt hai vai. Đi bên cạnh nó, Từ Thiên Diễm vui vẻ ngắt lá sen ở hồ gần đó đội đầu, cười khúc khích khi có một tên bằng hữu vụt chạy ngang qua trêu chọc.
Mọi khi, Hàn Quân Tường chẳng mấy khi làm những trò vui đùa trẻ con với Từ Thiên Diễm, nhưng nếu lúc cậu có hứng nghịch ngợm, nó sẽ mỉm cười chế nhạo hùa theo. Tiếc thay, mấy lúc gần đây, tâm trạng nó không tốt. Đi cạnh nhau, nói chuyện nó còn luôn lơ đãng không tập trung, vui chơi đùa giỡn đương nhiên nó càng không có hứng thú.
Từ Thiên Diễm đã sớm nhận ra, cũng đoán được bảy tám phần lý do khiến nó như vậy. Nhưng cậu chưa dám hỏi vì sợ mình vượt quá giới hạn. Chỉ là đến hôm nay, cậu đã hết chịu nổi, quan sát nó hồi lâu, rụt rè cất tiếng. "Dạo này, ngươi có điều gì lo nghĩ à?"
Cả hai vừa bước ra khỏi học phủ. Đường gạch bên ngoài, lá rụng vàng dưới chân thành lớp dày, đọng nước lép nhép. Hàn Quân Tường dừng lại, dường như cũng bị tâm trạng của chính mình làm bí bách, nặng nhọc thổ lộ. "Ta...đôi khi...cứ mong phải chi cha đừng quay về."
Từ Thiên Diễm trợn mắt. Biết cậu hiểu lầm, Hàn Quân Tường lớn giọng nói nhanh hơn. "Không phải ta mong cha mất tích. Cha về thì tốt, nhưng ta không muốn cha về sống chung, cùng phụ thân tái hợp như bây giờ. Cứ hoà ly như xưa có khi lại hay hơn."
Càng nói, giọng nó lại càng nhỏ, biểu cảm vặn vẹo, cảm thấy chính mình mâu thuẫn nhưng không thể nghĩ khác đi. Chẳng chút bất ngờ, Từ Thiên Diễm kéo tay nó đến đứng bên dưới một mái hiên có hoa trắng nhỏ li ti rũ nước, hỏi khẽ. "Là vì tình hình sức khoẻ của phụ thân ngươi hả?"
Nó không đáp, nghĩa là đồng ý. Ánh mắt nhìn nước đọng từ mái ngói nhỏ xuống mặt đường loang đầy trăn trở. Từ Thiên Diễm xoay xoay lá sen trong tay. "Ngươi lo lắng cho phụ thân thì chẳng có gì sai. Nhưng, ngươi đã nghĩ đến cảm xúc của phụ thân ngươi chưa? Cùng cha ngươi tái hợp, chuẩn bị sinh thêm rồng nhỏ cho ngươi chơi đùa, phụ thân ngươi trông như thế nào?"
Ngỡ ngàng, Hàn Quân Tường nheo mắt ngó cậu. Rồi từ từ, trong đôi mắt đó hơi mơ hồ, như đang nhớ lại nhiều thứ. Nó cắn môi trước khi cất tiếng. "Người rất vui vẻ, cũng trông trẻ trung hơn xưa, còn đùa giỡn luôn miệng. Ồn ào cả ngày! Thật sự là... trông rất vui, rất rất vui!"
Nói thành lời rồi Hàn Quân Tường mới chợt phát hiện ra. Sau khi tái hợp, quả nhiên phụ thân đã rất vui. Đúng là sức khoẻ y có sa sút trầm trọng nhưng chẳng chút ảnh hưởng gì tới tâm trạng. Y cười nhiều, nói nhiều, còn thường xuyên kể những chuyện cười nhạt nhẽo trêu ghẹo Chu Minh Kiều. Và nhất là khi ở cạnh cha, đến cả trong giấc ngủ sau cơn bệnh mệt nhọc, y vẫn rạng rỡ nét mặt, như thể tìm được thứ gì quý giá lắm.
Đợi nó suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu, Từ Thiên Diễm mới vui vẻ hỏi nhỏ. "Không phải thế là đủ rồi sao?"
Cơn mưa thu dừng ngớt hạt. Giàn hoa trắng nhỏ trên đầu vươn khỏi mái hiên lóng lánh nước hoá ra có mùi hương, lúc này lan toả ngan ngát thứ mùi vừa ngọt vừa mát. Hàn Quân Cát nhìn vẻ mặt Từ Thiên Diễm, chợt nhận ra mình quá ngốc nghếch, lúc này chỉ biết hơi đỏ mặt đồng tình. Cậu không trêu chọc, nói lảng đi. "Vậy, còn cha ngươi? Đã hoàn toàn hết Ma khí quấn thân chưa?"
Tâm trạng đã được cởi mở, Hàn Quân Tường nói năng thoải mái hơn, kể ra sự thật. "Đã sớm hết rồi. Bây giờ cả ngày một mực không rời phụ thân, đến ly nước cũng phải tự tay rót cho phụ thân ta uống. Hình như rất thích như vậy."
Không nói tới thì thôi, nói tới mới thấy, hiện tại, chẳng những phụ thân vui vẻ, cha cũng rất vui vẻ.
Khẽ gật gù, Từ Thiên Diễm mân mê lá sen trong tay, giọng nói không hiểu sao lại có chút ngưỡng mộ. "Hàn tiên sinh cùng phụ thân ngươi qua bao nhiêu chuyện cuối cùng lại về bên nhau. Quả nhiên là tình cảm thật tốt. Thật ngưỡng mộ! Ta nghĩ, sau bằng đó trở ngại, được ở cạnh nhau là may mắn lắm rồi. Bệnh tật hay đau ốm, chỉ là vặt vãnh mà thôi."
Sau cơn mưa, khí trời mát trong, thoảng hương nước hoà cùng hương cây cỏ. Hàn Quân Tường rời khỏi mái hiên, đạp lên lá rụng ướt mềm, vừa đi vừa nheo mắt quan sát bằng hữu. Nó tò mò cất tiếng hỏi. "Mà này, ta thấy ngươi dạo gần đây hay để tâm mấy chuyện tình cảm. Có gì ta không biết sao?"
Điều nó nói, lời ít ý nhiều. Trong lớp của cả hai, đã có không ít bằng hữu có người trong lòng. Kẻ ngây ngô thì muốn cùng học cùng chơi, tận hưởng ngày tháng. Kẻ chín chắn đã nghĩ tới chuyện sau khi tốt nghiệp nhất định phải về chung nhà. Nhưng giữa Hàn Quân Tường và Từ Thiên Diễm thì chưa từng nói đến chuyện đó. Nay nghe nó hỏi, cậu lập tức hiểu nó ý chỉ cậu đã có người trong lòng. Vội vàng gấp gáp, cậu phe phẫy lá sen chối. "Ngươi nghĩ bậy! Ta chỉ là...chỉ là thấy tình cảm giữa cha và phụ thân ngươi rất tốt, nên khen thôi."
Không hiểu sao cậu lại hoảng hốt như thế, Hàn Quân Tường thản nhiên trả lời. "Sau này gia đình riêng của ngươi cũng sẽ có tình cảm tốt như vậy thôi."
Cậu tốt tính, lại biết quan tâm săn sóc người khác như vậy, nhất định sẽ xây dựng được một gia đình riêng nhỏ xinh và ấm áp. Hàn Quân Tường có thể chắc chắn về điều đó. Bất ngờ trước lời bảo đảm ấy, Từ Thiên Diễm hỏi lại. "Thật sao?"
"Thật!"
Hàn Quân Tường đáp không do dự. Cả hai sóng đôi đi trên con đường lóng lánh sắc lá vàng trong ánh nước đọng sau mưa, có loài chim nào đó nấp trên tàng cây ướt, ríu rít gọi bầy. Từ Thiên Diễm biết Hàn Quân Tường lại tự tin vô căn cứ, không muốn nghiêm túc nữa, cười trêu. "Nếu không như ngươi nói, thì ngươi phải chịu trách nhiệm đó nha!"
Hừ mũi, nó rõ ràng chẳng chút đắn đo, vò vò tóc trước trán bị nước đọng từ tàng cây nhỏ lên ướt một vệt. "Đương nhiên. Ta sẽ chịu trách nhiệm, ngươi không phải lo."
Từ Thiên Diễm hơi vấp chân. Cậu không rõ lòng dạ Hàn Quân Tường thế nào, nhưng trong những trường hợp như thế này, cậu luôn âm thầm một mình vui vẻ. Người khác nói cậu ảo tưởng cũng không sao. Hàn Quân Tường vô tư, cậu thì cả nghĩ, có lẽ sau này người chịu khổ là cậu nhưng cậu không màng. Hai chữ bằng hữu, chỉ mình Hàn Quân Tường có tư cách nói trong mối quan hệ này thì đã sao? Cậu có tình cảm riêng dành cho Hàn Quân Tường thì đã sao? Sau này nếu dở dang không như ý thì đã sao? Cậu chấp nhận tất cả. Mỗi ngày, có thể ở cạnh Hàn Quân Tường, chia sẻ buồn vui, ngu ngốc hiểu lầm, với cậu đã là hạnh phúc lắm rồi.
Đạp đạp chân lên những vũng nước đọng giữa kẽ gạch, Từ Thiên Diễm hào hứng rủ rê. "Này, ta biết một chỗ bán quà vặt rất ngon. Mua một chút cho phụ thân ngươi nhé! Lúc một người họ hàng xa của ta mang thai, mẫu thân ta mua nhiều quà vặt để tặng lắm."
Sáng mắt lên, Hàn Quân Tường kéo tay Từ Thiên Diễm. "Được đó! Đi thôi!"
Hấp tấp chạy theo, Từ Thiên Diễm nhìn tay mình bị nắm thì khẽ cười. Những ngày thế này, với cậu, thật vui vẻ và tốt đẹp biết bao.
- --
Khi Hàn Quân Tường về nhà, trong tiếng chim lích chích bên hè, là giọng của Chu Minh Kiều chí choé. "Không thích không thích, cha nặn hình bé heo như vậy không đẹp!"
Đáp lại nhóc, giọng Hàn Quân Cát cực kỳ nghiêm khắc, rõ ràng là chẳng muốn dây dưa thêm. "Không cần đẹp, mau, bỏ vào dĩa cho cha. Phụ thân không cần hình bé heo. Nhanh tay lên, nếu cứ õng eo thì mai không cần vào bếp nữa."
Hàn Quân Tường ló đầu vào bếp thì vừa lúc chạm phải Chu Minh Kiều đang xụi lơ bưng dĩa bánh hấp hình dạng đơn điệu ra khỏi bếp. Thấy nó, nhóc nhe răng chào to rồi đi tiếp. Nhóc con này chắc vừa được gia gia đón về từ học phủ, đồng phục còn chưa thay đã chui vào bếp quậy phá làm phiền, thế nên mới bị cha mắng.
Từ dạo phụ thân mang thai, nhóc thích lắm, cũng tự cho mình được nắm quyền hầu hạ phục vụ thức ăn nước uống. Chỉ cần rảnh tay là chui vào bếp, đương nhiên chẳng giúp được mấy, phần lớn thời gian toàn là chống nạnh huênh hoang ra lệnh, nhõng nhẽo bắt cha phải thế này thế kia, chăm sóc phụ thân theo ý mình. Đương nhiên, chiêu này chẳng có mấy tác dụng với Hàn Quân Cát. Hắn chỉ cần doạ không cho vào bếp nghịch nữa là nhóc xuôi xị ngay, hôm nay hẳn cũng là một kịch bản như thế.
Đợi nhóc đi rồi, Hàn Quân Tường bước hẳn vào bếp, thấy cha vẫn đang tất bật với củi lửa. Nấu xong món cho phụ thân, hắn còn phải nấu đồ ăn cho huynh đệ nó, còn toàn là món cả hai thích. Liếc mắt thấy, hắn cất tiếng căn dặn. "Cơm sắp xong rồi, ngươi thay đồ đi là có thể ăn. Nhớ rửa tay rửa mặt cẩn thận đấy!"
Hàn Quân Tường chần chừ, rồi tiến lại gần, đem túi quà vặt mình mới mua ra đặt lên bàn. "Thiên Diễm có chỉ ta một tiệm bán quà vặt ngon, ta mua một ít cho phụ thân."
Không ngừng tay, Hàn Quân Cát đáp nhanh. "Thế thì mang vào cho phụ thân ngươi đi. Để y ăn tối xong có thứ tráng miệng."
Hàn Quân Tường vẫn đứng nguyên tại chỗ, cuối cùng khó nhọc mở miệng. "Cha có cần phụ gì không?"
Hàn Quân Cát ngừng tay, nhìn lên, vô cùng bất ngờ. Từ sau khi biết Chu Hàm mang thai, Hàn Quân Tường rõ ràng luôn tỏ vẻ bực dọc với hắn. Hàng ngày, dù có giúp hắn làm việc nhà, nó cũng chỉ lầm lũi tự động tay, chẳng thèm đả động gì tới hắn. Hôm nay, là thế nào đây? Không nhịn được, hắn nhếch môi hỏi. "Ồ, không giận ta nữa à?"
Vừa thò tay định cầm chổi quét bếp, Hàn Quân Tường khựng lại, quay nhìn cha. Hồi lâu, nó không vui vừa bắt đầu quét vừa lẩm bẩm. "Người biết sao?"
Cười thành tiếng, Hàn Quân Cát đổ thức ăn ra đĩa, giọng nói bất mãn. "Quân Tường, ta là cha ngươi đấy. Ngươi nghĩ gì, làm sao ta không biết."
Nghe mặt nóng lên, nó cúi thấp đầu, phản bác. "Người chỉ thản nhiên như không."
Bưng đĩa thức ăn ra bàn, Hàn Quân Cát thở dài. "Vì ta cũng có suy nghĩ giống ngươi."
Có vẻ bất ngờ, Hàn Quân Tường dừng tay, quay nhìn cha, mở to hai mắt. Hiểu nó nghĩ gì, hắn chép miệng, nến ở giữa bàn kêu lách tách. "Nhưng vậy thì sao? Tự trách bản thân, hay cố biện hộ với ngươi cũng chẳng khiến phụ thân ngươi khoẻ lên được. Ta muốn dồn tâm sức để chăm sóc phụ thân ngươi hơn."
Xoay xoay chổi trong tay, Hàn Quân Tường biết những điều cha nói có lý, cảm thấy mình thời gian vừa qua quả thật là đã quá nông nổi, hơi chút hối hận. Nhìn nó như thế, cha khẽ hỏi. "Hôm nay nói chuyện với Thiên Diễm nhiều lắm à?"
Ngơ ngác, nó gật đầu, chẳng rõ vì sao cha biết cả chuyện này. Khẽ cười, hắn bước lại gần giành chổi khỏi tay nó. "Đứa nhỏ Thiên Diễm này đúng là biết cách nói chuyện ha!"
Hắn cùng Chu Hàm hoàn toàn không muốn để mặc Hàn Quân Tường không vui lo lắng như bấy lâu nhưng chỉ vì không biết phải khuyên nhủ nó thế nào. Vậy mà Từ Thiên Diễm chỉ nói chuyện một buổi đã có thể khiến nó hiểu chuyện mở lòng, quả nhiên quá tài giỏi. Biết nó không hiểu vì sao mình nói vậy, hắn cũng không cố giải thích, chỉ cười thúc giục. "Thôi, đừng bận rộn nữa. Mau thay đồ rửa tay để còn ăn tối."
Nghe lời, nó nhanh nhẹn về phòng. Nhìn theo, Hàn Quân Cát khẽ cười lắc đầu. Tính tình của đứa nhỏ này, so với Tiểu Kiều đúng là một trời một vực. Còn cả rồng nhỏ chưa chào đời kia nữa, sau này rồi sẽ thế nào đây? Nghĩ tới đó, hắn chợt nghe lòng ấm áp. Từ giờ trở đi, có thể ở cạnh Chu Hàm cùng các hài tử, hắn quả nhiên là người may mắn nhất trần đời.
Đêm bên ngoài nhẹ nhàng buông xuống, tiếng côn trùng mênh mang xa gần và ánh nến bên trong càng thêm ấm áp. Một buổi tối bình yên cứ thế bắt đầu.