Edit by An Nhiên
Kiều Hồng Ảnh duỗi tay treo trên cổ Chung Ly Mục, hai chân vòng quanh eo Chung Ly Mục, ủ rũ đặt cằm trên vai y.
"Đánh thua, không vui?" Chung Ly Mục nhẹ giọng hỏi.
"Ta mới không thua. . . Đại ca ngăn cản ta, có phải mất hứng không?" Kiều Hồng Ảnh cẩn thận hỏi.
"Không phải." Chung Ly Mục nói, "Chỉ có điều chớ chọc hắn, hắn ở trong cung địa vị rất cao."
Kiều Hồng Ảnh nghe xong, thanh âm run lên, run run ngẩng đầu nhìn Chung Ly Mục, "Vậy. . . có phải ta đã gây phiều phức cho đại ca không. . . xin lỗi. . . ta sai rồi. . ."
Chung Ly Mục thần sắc ôn nhu, trấn an xoa xoa lưng Kiều Hồng Ảnh, "Ngươi không sai, từ trước đến nay hắn vẫn rất hiếu chiến."
Kiều Hồng Ảnh vẫn luôn giống như con sói con không tìm được nhà, đối với người lạ nhe răng nhếch miệng cực kỳ hung dữ, thật ra trong lòng vẫn luôn sợ bị chán ghét, sợ gây phiền toái cho người khác, vẫn là tiểu đáng thương không tìm được nhà.
Tiến vào doanh trướng, Chung Ly Mục cầm bình thuốc trị thương đi tới, nhấc quần áo Kiều Hồng Ảnh lên, nhìn xem rốt cuộc có bị thương không.
Kỳ thật Tiêu Diêu ra tay vẫn có chừng mực, chỉ hơi xước da một chút, không cần phải bôi thuốc.
Thân thể nhỏ bé yếu ớt này kỳ thực chỉ là nhìn gầy, trên bụng dưới bằng phẳng vẫn có bốn khối cơ bụng nhỏ. Chung Ly Mục đưa tay bóp bóp, Kiều Hồng Ảnh nhột đến cười khanh khách.
"Đại ca, cho ngươi cái này." Kiều Hồng Ảnh cười đến không chịu nổi, leo lên giường lấy chiếc áo đã nhét cẩn thận ra, móc móc ống tay áo, móc ra một vòng bạc nhỏ tinh xảo khắc hoa văn, đưa cho Chung Ly Mục.
Chung Ly Mục nhận lấy nhìn, trên vòng bạc này khắc hoa văn Kiệt tộc đặc thù phức tạp, có chân ngôn và hoa cách tang, còn có chút hoa văn nhìn không ra là thú vật gì, trên vòng tròn thật nhỏ điêu khắc nhiều thứ như vậy, đủ thấy tinh xảo quý giá bao nhiêu.
"Đại ca, ngươi khắc tên ngươi lên trên đi." Kiều Hồng Ảnh ngửa đầu chờ mong nhìn Chung Ly Mục, "Ta viết chữ xấu lắm, đại ca viết đi."
Chung Ly Mục cho rằng tiểu hài này là đang lấy tín vật với mình, xoa xoa tóc Kiều Hồng Ảnh, cầm châm sắt trên thư án lên, khắc tên mình vào thành trong vòng bạc, trả lại cho Kiều Hồng Ảnh.
Thầm nghĩ, sao có thể để đứa nhỏ đưa tín vật thế này, không biết còn lễ vật gì tốt hơn không.
Chung Ly Mục đang thất thần, không nghĩ tới Kiều Hồng Ảnh nhận lại vòng bạc, gạt ra một chỗ hở, so so trên vành tai mình, thoắt cái xuyên qua thịt đeo lên tai phải.
Tơ máu theo lỗ nhỏ vừa xuyên qua chảy ra, đau đến khóe mắt Kiều Hồng Ảnh ngậm nước mắt, hít hít nước mũi.
Chung Ly Mục ngẩn người, lông mày lập tức cau lại, vội vàng nâng mặt Kiều Hồng Ảnh lên, cầm vải thuốc bên cạnh lau máu chảy ra cho Kiều Hồng Ảnh, lớn tiếng quở, "Ngươi muốn làm gì, vẫn ngại vết thương trên người mình chưa đủ nhiều ư ?"
Kiều Hồng Ảnh đỏ hồng mắt chùi chùi nước mũi, bò xuống giường quỳ dưới chân Chung Ly Mục, tay chắp trước ngực dán trên mi tâm, gập người với Chung Ly Mục, thanh âm còn mang theo giọng mũi, "Đại ca, sau này ta chính là nô lệ của ngươi."
Chung Ly Mục lập tức cứng đờ.
Một hồi lâu, Chung Ly Mục khó tin nổi hỏi, ". . . Cái gì?"
Kiều Hồng Ảnh khẽ ngẩng đầu lên, khờ dại nhìn Chung Ly Mục, "Không phải là đại ca muốn ta sao, đại ca nói hôn ta rồi, ta sẽ là của ngươi, đây là vòng biểu thị quyền sở hữu trong tộc ta, ta biết đại ca không thiếu nô lệ, đại ca nhất định có rất nhiều, nhưng hy vọng đại ca có thể sủng ta nhiều hơn một chút. . ."
"Ngươi. . ." Chung Ly Mục giận điên lên, ngực phập phồng nói không ra lời, đứt quãng, "Ngươi, thật sự là tức chết ta. . ."
Chung Ly Mục ôm Kiều Hồng Ảnh dậy, thoắt cái ném trên giường, trở mình đè lên, hai tay chống xuống giường sau lưng Kiều Hồng Ảnh, cúi đầu nhìn Kiều Hồng Ảnh, khàn giọng nói, "Ai muốn ngươi làm nô lệ, ai nói ta có rất nhiều nô lệ, ngươi là thật sự không biết hay giả bộ không biết?"
Lông mi thật dài của Kiều Hồng Ảnh chớp động, nghiêng đầu hỏi, "Ta không hiểu. . . Không phải dẫn đường cũng không phải nô lệ, vậy là cái gì. . ."
Chung Ly Mục: ". . ."
Kiều Hồng Ảnh tiếp tục hỏi, "Hay là nói. . . Đại ca muốn thân thể ta?"
Chung Ly Mục khẽ thở gấp, tâm tư thoáng cái bị chọc thủng, không biết là tâm tình gì, quẫn bách, hốt hoảng, không thể trốn tránh, chỉ có thể từ trên cao nhìn xuống Kiều Hồng Ảnh, thấy ánh mắt sáng trong của Kiều Hồng Ảnh, lại nghiêng đầu đi không cách nào nhìn thẳng.
Phải, là muốn.
Nhưng không chỉ thế, ta muốn hết thảy của ngươi. Tất cả mọi thứ của ngươi, thân thể và tình cảm, đều là của ta.
Người bản thân ngày nhớ đêm mong đang ở ngay dưới thân mình, tiếp tục vượt thêm một bước, chắc chắn chính là vạn kiếp bất phục.
Nhưng tiểu hài này đã từng liều mạng tới cứu ta, có phải cũng có chút thích ta không, vậy hắn có bằng lòng cùng một chỗ với ta không?
Chung Ly Mục cũng đã từng nghĩ tới việc trả tự do cho hắn, không muốn vì tư dục của bản thân mà trói hắn vào trong lồng sắt quân doanh này.
Nhịn không được. Thật sự là đã quá thích.
Không biết từ lúc nào, đôi chân dài mềm mại của Kiều Hồng Ảnh quấn lên eo Chung Ly Mục, cánh tay nhỏ ôm lấy cổ, treo trên người Chung Ly Mục, nghiêng đầu hôn lên môi Chung Ly Mục.
Đầu lưỡi trơn mềm nhẹ nhàng liếm vào trong miệng Chung Ly Mục, cẩn thận chống trên hàm răng, tìm được đầu lưỡi bên trong dây dưa, Kiều Hồng Ảnh nhắm mắt lại, khẽ thở dốc, hít khí tức của Chung Ly Mục, thỉnh thoảng trong mũi thở ra, quét đến mặt Chung Ly Mục ngứa.
Lý trí còn sót lại của Chung Ly Mục toàn bộ trầm luân trong nụ hôn chủ động dâng lên của người dưới thân.
Tiểu hài này quyến rũ trời sinh, câu người từ trong xương cốt, đầu lưỡi mềm mại trong miệng lấy lòng liếm láp câu dẫn, cũng chỉ là hôn môi, hạ thân Chung Ly Mục vậy mà trướng lên đau đến sợ, cứng rắn chống giữa hai chân Kiều Hồng Ảnh.
Kiều Hồng Ảnh nâng người mỏi, buông tay ra nằm dưới thân Chung Ly Mục, tự mình cởi bỏ dây thắt lưng trên người, chậm rãi lộ ra xương quai xanh, ngực, lại đến bụng dưới bằng phẳng, chuông bạc trên áo đinh đinh đang đang.
Kiều Hồng Ảnh hơi hơi đỏ mặt, chịu đựng xấu hổ nhìn Chung Ly Mục nhỏ giọng nói, "Ta, trên người ta không dễ coi, không trắng như nữ hài, cũng không nhẵn bóng, rất nhiều vết thương, a, đại ca đừng ghét ta được không..."
Chung Ly Mục quét nhìn thân thể Kiều Hồng Ảnh triển lộ ra, trên cổ đeo một viên lục nhãn thiên châu đen, lộ ra thân thể trắng nhợt.
Chung Ly Mục chịu đựng ham muốn nơi bụng dưới giống như lửa đốt, nuốt tiếng rên sắp trào lên cổ họng, cúi đầu cắn một bên núm, liếm láp mút cắn, Kiều Hồng Ảnh ngửa cổ nhẹ giọng rên rỉ, toàn thân khẽ run lên, ngón tay vô lực khoác lên cần cổ Chung Ly Mục.
"Ừ. . . Đại ca. . . ngươi cắn ta. . . thật thoải mái. . ." Thanh âm Kiều Hồng Ảnh thanh thúy như thường ngày, rên rỉ lên cũng có chút lanh lảnh, hai chân mềm đến không nhúc nhích được quấn lấy lưng Chung Ly Mục móc vào nhau.
"Đại ca. . . ta biết. . . ngươi vẫn chưa có thê tử. . . nhưng nhất định giống Khả Hãn có rất nhiều nữ hài đúng không. . . Đại ca, đại ca có thể sủng ta nhiều hơn một chút không. . . Không không, ta không tranh giành với các nàng, ta rất ngoan, ta muốn đại ca ôm ôm, đại ca. . . đại ca ta thích ngươi. . ." Kiều Hồng Ảnh híp đôi mắt long lanh như nước, rầm rì cầu xin.
Chung Ly Mục nghe được, trong ngực mãnh liệt đau một cái, cúi người trấn an hôn trán hôn mặt người dưới thân, khàn giọng nói, "Tất cả sủng ái của ta toàn bộ đều cho ngươi rồi, căn bản không có người khác, chưa từng có."
Kiều Hồng Ảnh tội nghiệp chui vào trong ngực Chung Ly Mục, cánh tay không còn sức, không chịu được, lại từ trong ngực Chung Ly Mục té ra, tủi thân hút nước mũi.
"Ngoan, Tiểu Kiều rất ngoan, ta biết." Hai tay Chung Ly Mục vòng xuống dưới thân Kiều Hồng Ảnh đem người dán lên người mình, trở mình nằm xuống, đem thân thể nhỏ bé rất nhẹ đặt trên người mình.
Kiều Hồng Ảnh mặt đỏ đến lợi hại hơn, mặt mắc cỡ nóng bừng, thành thành thật thật nằm trên người Chung Ly Mục, lắp bắp nói thật, "Đại ca, ta, ta đã nói dối, ta nói nếu ngươi không thích ta, ta liền đi. . . Kỳ thật ta sẽ không đi, ta thích ngươi. . . nếu đại ca ghét ta..., ta sẽ khóc rất lâu."
"Làm sao lại ghét ngươi." Chung Ly Mục dựa ở đầu giường, chốc chốc lại vuốt ve lưng Kiều Hồng Ảnh.
Ta nâng niu ngươi còn không kịp.
"Thế nhưng ta rất dốt nát, chữ của các ngươi ta viết không tốt, cũng nói không tốt, ta đã học rất nghiêm túc, ta sẽ nhớ nhiều thơ hơn." Kiều Hồng Ảnh vội vàng cam đoan.
Chung Ly Mục hơi câu khóe môi, "Ngươi rất thông minh, biết nói ngôn ngữ Dị tộc, Tây Duẫn, Kiệt tộc và Hán tộc, cũng hiểu thú ngữ, một người không thể cái gì cũng biết, như vậy sẽ sống không vui."
Thật ra Chung Ly Mục muốn nói 'Trời cao đố kỵ anh tài', nhưng cảm thấy Kiều Hồng Ảnh nghe không hiểu sẽ lại tổn thương tự tôn của hắn, liền trực tiếp hủy thành một câu đơn giản Kiều Hồng Ảnh có thể nghe hiểu.
Kiều Hồng Ảnh nhận được một câu khích lệ, giống như nhận được cổ vũ lớn lao, nằm trên ngực Chung Ly Mục cười khanh khách.
Chung Ly Mục nghiêm túc lên, đưa tay muốn lấy vòng bạc trên tai Kiều Hồng Ảnh xuống, "Ta không cần ngươi làm nô lệ, ngươi tháo nó xuống."
Kiều Hồng Ảnh vội vàng bảo vệ, "Đau cũng đã đau qua, ta muốn đeo, trên đó còn có tên đại ca."
Chung Ly Mục nhíu mày, "Ngươi tháo hay không?"
Kiều Hồng Ảnh do dự nửa ngày, cẩn thận hỏi, ". . . Ta đeo cái này sẽ khiến đại ca mất mặt sao. . ."
Chung Ly Mục thở dài, "Không phải. . . Là ta muốn chăm sóc ngươi, không phải là cần ngươi hầu hạ ta."
Kiều Hồng Ảnh lưu luyến không rời mà bưng lấy vòng bạc trên tai, mím môi, cụp mắt xuống, bộ dạng rất không tình nguyện.
Chung Ly Mục giương mắt, ý vị thâm trường hỏi, "Ngươi muốn ta lưu lại kí hiệu trên người ngươi như vậy sao?"
Kiều Hồng Ảnh chần chừ một chút, gật gật đầu, bỗng nhiên lại sợ hãi hỏi, "Có thể đừng. . . đừng ủi dấu ấn ta được không. . . ta sợ đau."
Chung Ly Mục hơi hơi nhíu mày, "Không thể."
Kiều Hồng Ảnh đỏ hồng mắt, "Vậy ủi cánh tay. . . Cánh tay không sợ đau..."
Chung Ly Mục kéo Kiều Hồng Ảnh vào trong ngực xoa nặn, khóe miệng mang theo nụ cười không rõ, "Ngươi không sợ đau, ta vẫn còn đau lòng đây."
Kiều Hồng Ảnh dùng bàn tay lạnh cóng bưng lấy gương mặt vừa đỏ vừa phỏng của mình, vùi trong ngực Chung Ly Mục, một đồ vật cứng rắn chống ở phía sau, cộm đến sợ.
Kiều Hồng Ảnh từ trong ngực Chung Ly Mục bò ra, quay lưng về phía Chung Ly Mục bắt đầu ngoan ngoãn cởi chuông trên eo thoát quần, chuông bạc trên người vang đinh đang, lướt qua đôi chân dài nhỏ, bị cởi ra ném qua một bên.
Nhìn từ phía sau, lưng eo rất nhỏ, cái mông nhỏ mềm, hơi vểnh lên, Kiều Hồng Ảnh quỳ bò ra sau cọ cọ, tự mình đưa mông nhỏ đến trên tay Chung Ly Mục.
"Đại ca. . . Ta chỉ có nơi này có thể cho ngươi dùng. . . Ngươi thử xem nơi này của ta. . . có lẽ không thoải mái như vậy..."
Hết chương 20.
----------
Tui thèm thịt nướng...