Edit by An Nhiên
"Đại ca, đại ca, ngươi muốn làm gì. . ." Hai tay Kiều Hồng Ảnh bị bàn tay tựa sắt nắm một chỗ không nhúc nhích được, khẽ xoay xoay bụng nhỏ bị bả vai Chung Ly Mục cấn đau, "Đại ca. . . Ngươi cấn ta, đau a. . ."
Lời còn chưa dứt, lập tức trước mắt trời đất quay cuồng, Chung Ly Mục đem Kiều Hồng Ảnh từ trên vai xuống, đổi thành ôm ngang phía trước, vài bước đi vào trong doanh trướng của mình, ném Kiều Hồng Ảnh lên giường, bản thân cúi người đè lên, tay trái chặn hai cổ tay Kiều Hồng Ảnh trên đỉnh đầu, tay phải nâng cằm Kiều Hồng Ảnh, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Kiều Hồng Ảnh chưa kịp mở hàm răng đã bị đầu lưỡi cường ngạnh cạy ra xâm nhập, giống như muốn liếm sạch toàn bộ khí tức người khác bên trong, bá đạo mà liếm mút, đem thất vọng cùng thống khổ tích lũy ba ngày toàn bộ hóa trong thân thể Kiều Hồng Ảnh, để hắn cũng cảm thụ được.
Chung Ly Mục nếm được mùi mứt thơm ngát, một ngọn lửa vô danh xông tới, giống như trừng phạt nghiền cắn đầu lưỡi mềm của Kiều Hồng Ảnh, cắn đến Kiều Hồng Ảnh vừa tê vừa đau ô ô hừ hừ.
Đây không phải đồ ta cho ngươi ăn, không phải là đồ ta cho ngươi cũng dám ăn?
Một ngày trước Chung Ly Mục tìm thấy trong quần áo cũ của Kiều Hồng Ảnh một cây đốt lửa, buộc một vòng chỉ đỏ.
Vật tư Thiên Uy doanh phân phát đều có ký hiệu, thứ kia chính là đồ của Vệ Lạc. Bọn họ rốt cuộc là quen biết lúc nào. Hình như bọn họ đã quen nhau từ trước.
Chung Ly Mục khó chịu.
Mà hắn không thừa nhận chính mình đố kị.
"A.... . ." Lời Kiều Hồng Ảnh muốn nói bị chặn trở về, tay bị đè lên, chân cũng bị ép gắt gao, không động đậy được chút nào.
Chung Ly Mục bình sinh lần đầu tiên hôn sâu, không hề có kỹ xảo đáng nói, chỉ trực tiếp đem hết thảy tình cảm phát ra ngoài không chút giữ lại, không quan tâm có được đáp lại hay không, chính là muốn đem toàn bộ yêu thương nói cho hắn biết.
Kiều Hồng Ảnh sắp không thở nổi, biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho người ta không phản ứng kịp, đợi đến lúc Chung Ly Mục buông mình ra, ánh mắt đột nhiên mơ hồ, nước mắt trào ra, chảy thành dòng.
"Đại ca. . . Ngươi làm ta đau."
Dù có thể đẩy ra, Kiều Hồng Ảnh vẫn yên lặng nghe theo chịu đựng, cho đến khi thật sự khó chịu mới lên tiếng.
Chung Ly Mục thích hắn dịu ngoan, cũng thương hắn, phát hiện tay mình dùng sức lớn liền run rẩy buông ra, giống như hối tiếc vô cùng xoa bóp cổ tay bị siết đỏ của Kiều Hồng Ảnh, cúi đầu nhìn đôi mắt Kiều Hồng Ảnh, ánh mắt sáng rực.
Kiều Hồng Ảnh bị nhìn càng không biết phải làm sao, vô thức không dám đối mặt với Chung Ly Mục, nghiêng đầu đi.
Chung Ly Mục bắt lấy cằm Kiều Hồng Ảnh, buộc hắn nhìn mình, cầm lấy tay phải mềm buông thõng của hắn, dán lên ngực mình.
Cách quần áo, tiếng tim đập dồn dập gõ vào lòng bàn tay Kiều Hồng Ảnh.
"Đây không phải là cám ơn." Thanh âm Chung Ly Mục khàn thêm vài phần, một tay kéo Kiều Hồng Ảnh vào ngực ôm thật chặt, ở bên tai Kiều Hồng Ảnh khàn giọng thầm thì, "Đây không phải cám ơn, cái này là để cho ngươi biết, ngươi là của ta, của một mình ta, vĩnh viễn không cho phép người khác xen vào, ngươi nhớ cho kĩ."
Kiều Hồng Ảnh ngẩn người ngửa đầu nhìn Chung Ly Mục, đại ca rất ít nói nhiều chữ như vậy, thật là nhanh, nghe không hiểu, có ý nghĩa gì nha.
Ta là của một mình hắn, là muốn ta làm nô lệ của hắn sao.
Tại sao chứ. . . Rõ ràng hắn không thiếu nô lệ mà.
Kiều Hồng Ảnh còn chưa kịp nghĩ nhiều, một tiếng vỡ vụn cực không dễ phát giác khiến đồng tử Kiều Hồng Ảnh bỗng nhiên co lại.
"Ta không."
Kiều Hồng Ảnh dùng sức đẩy Chung Ly Mục ra, nhảy xuống giường, hướng về phía cửa trướng chạy đi, tơ máu trong mắt Chung Ly Mục đều đã kéo căng sắp chảy máu, quay người đưa tay bắt lấy cánh tay Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh giống như linh dương chịu kinh sợ, tung người nhảy lên, thuận thế đẩy tay Chung Ly Mục, toàn thân lay động, đôi chân linh hoạt hữu lực quét về phía Chung Ly Mục.
Chung Ly Mục trở tay ngăn lại, kình khí hung mãnh chấn động đến vết thương trên vai phải, ngón giữa trượt một cái, Kiều Hồng Ảnh thoát khỏi khống chế, xô màn trướng chạy đi.
Vừa xông ra ngoài liền trực tiếp đụng vào lồng ngực của Vệ Lạc đến nơi này giấu đầu lòi đuôi.
"Ối má ơi." Vệ Lạc thiếu chút nữa bị đụng té.
Kiều Hồng Ảnh muốn chạy đường vòng, Vệ Lạc tay mắt lanh lẹ, hai tay hướng trên người Kiều Hồng Ảnh khóa một cái, bắt được người, trông thấy Kiều Hồng Ảnh đầy mặt kinh sợ, ánh mắt đỏ lên.
"Làm sao làm sao..., hắn thế nào lại làm ngươi khóc rồi, hắn thế nào lại hỗn đản vậy nha." Vệ Lạc vò vò mấy sợi tóc lộn xộn trên đầu Kiều Hồng Ảnh, "Đừng chạy, hắn chỉ là muốn ngươi, xấu hổ nói ra thôi."
Ngực Kiều Hồng Ảnh phập phồng nói không ra lời, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vệ Lạc.
Kiều Hồng Ảnh vốn không muốn chạy, đại ca thế nhưng là đang thổ lộ nha, hắn nói muốn mình.
Nhưng không chạy thì sẽ không có cơ hội nữa.
Chung Ly Mục yên lặng đứng ở trong trướng, xuyên qua khe hở màn trướng nhìn Vệ Lạc dỗ Kiều Hồng Ảnh.
Vệ Lạc tính cách tốt, tính khí tốt, biết dỗ người, mạnh hơn ta.
Chung Ly Mục mặt không thay đổi đứng đó, ngón tay cứng đờ buông màn trướng, không muốn nhìn nữa. Quay đầu lại dựa ở trong trướng, xét lại bản thân vừa rồi có bao nhiêu quá phận.
Chỉ là không thể chờ đợi được mà muốn tuyên thị chủ quyền, muốn độc chiếm hắn, muốn hắn trở thành của mình, muốn hắn không thể rời khỏi mình.
Thất thiếu gia phủ tướng quân, thuở nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên, muốn cái gì cũng đều là người khác đuổi theo dâng tới, bao nhiêu thiên kim tiểu thư mong ước được gả vào phủ tướng quân, cho tới bây giờ chưa từng có thứ gì muốn mà không chiếm được.
Thứ y muốn nếu không lấy được, không đoạt được thì cũng phải cướp về, tuyệt không có chuyện chắp tay tặng người khác.
Chung Ly Mục không phải kẻ ngang ngược ngông cuồng như vậy, trên mặt lạnh lẽo nhìn không ra hỉ nộ, trong ngực cũng kiêu ngạo.
Tiểu tử Vệ gia không phải thích cười hềnh hệch sao, không phải trẻ hơn mấy tuổi sao, sức mạnh của hắn đâu rồi?
Chung Ly Mục thoáng cảm giác được xung quanh có chút khác thường. Đôi mắt được huấn luyện nghiêm khắc trong nháy mắt nhìn về góc Tây Bắc doanh trướng.
Kiệt ưng trên kệ khôi giáp đang lẳng lặng đậu, vẫn không nhúc nhích, con mắt sáng như tuyết dưới ngọn đèn mờ chiếu rọi hơi tỏa sáng.
Chung Ly Mục cảm giác một dây cung trong đầu đột nhiên căng lên.
----
Kiều Hồng Ảnh mặc cho Vệ Lạc vò tóc mình, giật nhẹ vạt áo Vệ Lạc, nhỏ giọng nói, "Ta không muốn trở về."
"Không về không về." Vệ Lạc cười cười, dắt tay Kiều Hồng Ảnh, đi về phía không người.
Kiều Hồng Ảnh rập khuôn từng bước đi theo.
Đi qua một con đường hơi hẹp, Vệ Lạc đi phía trước dẫn Kiều Hồng Ảnh, nghe thấy người phía sau nhỏ giọng hỏi một câu, "Vệ Lạc đại ca, tay của ngươi lành rồi sao?"
Vệ Lạc thần sắc đột biến, đang muốn quay lại, giữa lưng đột nhiên đau nhói, Kiệt Thứ sắc bén đột nhiên xuyên thủng ngực bụng, máu tươi phun tung toé, máu giọt văng khắp doanh trướng hai bên.
Vệ Lạc bụm miệng máu trước ngực, không thể tin trợn to mắt cứng ngắc quay đầu lại nhìn Kiều Hồng Ảnh.
Hai ngón tay Kiều Hồng Ảnh thoắt cái thu hồi Kiệt Thứ, Vệ Lạc phun ra một ngụm máu đục, nhanh chóng quay người lui hai bước, trong mắt lộ ra sát ý, gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Hồng Ảnh.
Một đao này vẫn chưa đâm vào chỗ hiểm, Vệ Lạc còn lực phản kích, không gian hẹp, Kiều Hồng Ảnh không kịp né tránh, bị Vệ Lạc một vuốt trói vai lại, tay trái đánh mạnh thẳng đến yết hầu Kiều Hồng Ảnh.
Tay phải Vệ Lạc đeo móc câu sừng linh dương, móc thật sâu vào bả vai Kiều Hồng Ảnh.
Kiều Hồng Ảnh giương mắt, trên lông mi dài nhọn phủ một khoảng ánh trăng, ngẩng đầu mỉm cười, "Đại ca, thương thế của ngươi lành thật là nhanh."
Lời còn chưa dứt, Kiều Hồng Ảnh một tay bám lấy dây thừng ở doanh trướng bên cạnh, không để ý ngón tay đang móc trên vai mình, tay phải đột nhiên dùng sức, cả người thuận thế bay lên không, chân từ thấp lên cao đá ra cực nhanh, Kiều Hồng Ảnh trở mình rơi xuống đất, đối diện người nọ trực tiếp bị đá nát xương quai hàm, ngửa mặt ngã trên mặt đất vô lực thở, dưới thân là một bãi máu.
Kiều Hồng Ảnh một cước đạp mạnh lên ngực người nọ, xương ngực vang lên răng rắc, người trên mặt đất lại phun ra một búng máu, Kiều Hồng Ảnh cúi người nhanh chóng bắt lấy đầu người nọ, lấy ra từ bên cổ một viên thuốc độc ném qua một bên đạp vỡ, tránh cho hắn uống thuốc độc tự sát, lại kéo xuống từ trên mặt người nọ một tấm mặt nạ da người.
Người này bắt chước động tác thần thái Vệ Lạc đều cực kì rất giống, xem ra vẫn luôn trà trộn dưới trướng Vệ Lạc, ở ẩn lâu như vậy rốt cuộc lộ ra sơ hở.
Tên gian tế Tây Duẫn này động tác nhanh nhẹn, vốn phải hết sức cẩn thận không chút sai sót, thậm chí bọn chúng đã tính đến biến số Kiều Hồng Ảnh này.
Chỉ là không tính đến biến số Kiều Hồng Ảnh ngoài ý muốn này lại khó đối phó như vậy.
Sai lầm trí mạng nhất của bọn chúng, chính là chỉ phái một người đến giải quyết Kiều Hồng Ảnh.
Người nọ bể nát xương quai hàm trực tiếp hôn mê bất tỉnh, Kiều Hồng Ảnh xách hai cánh tay người nọ lên, giơ tay lên, một đao đâm xuống, đem hai cánh tay kia ghim chặt trên mặt đất.
Lúc Chung Ly Mục đi đến thì trông thấy một màn này.
Ánh trăng ảm đạm chiếu xuống, Kiều Hồng Ảnh một thân máu đen sền sệt, dựa nghiêng vào vách đá bên doanh trướng, tay phải đỡ vai trái đổ máu, giơ tay trái liếm máu trên đầu ngón tay, trên gương mặt tái nhợt dính vài giọt máu văng ra.
Kiều Hồng Ảnh trông thấy Chung Ly Mục đuổi theo tới đây, giống như khoe khoang vẫy vẫy mặt nạ da người trong tay, cười đến đáng yêu, "Đại ca, gian tế Tây Duẫn đã đến không ít rồi đấy."
Chung Ly Mục đi nhanh vài bước, cúi đầu nhẹ nhàng đỡ cánh tay Kiều Hồng Ảnh, nhíu mày thấp giọng nói, "Ngươi là cố ý tức chết ta."
"Không có không có mà." Kiều Hồng Ảnh chột dạ quơ quơ cổ Chung Ly Mục, "Đừng nóng giận, ta sai rồi."
Chung Ly Mục thấy trên vai Kiều Hồng Ảnh lộ năm dấu ấn móc câu xuyên da thịt thấy được xương đang ứa máu, nghiến răng ken két, giật từ vạt áo xuống một mảnh vải, ép chặt vết thương trên vai cầm máu cho Kiều Hồng Ảnh.
Hai tướng quân tâm phúc theo đuôi Chung Ly Mục tới đây, lưu loát thu dọn bừa bộn trên mặt đất, đem kẻ đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất kia trói lại khiêng đi.
Một người hỏi, "Tướng quân, người này xử trí như thế nào?"
Chung Ly Mục ánh mắt lạnh nhạt, "Làm tỉnh, để tù binh trong lao hầu hạ cho tốt."
"Vâng."
Hai người mắt nhìn phía trước, đối với sự ám muội giữa tướng quân và mỹ nhân dị vực bên cạnh kia giả mù giả điếc, không nhìn thấy, cái gì chúng ta cũng không nhìn thấy hết.
Kiều Hồng Ảnh thấy bên cạnh không còn ai khác, kiên cường nửa ngày trên mặt rất nhanh mất ráo, nhếch miệng nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, "Đại ca, đau, thổi thổi cho ta."
Chung Ly Mục muốn tiếp tục nghiêm mặt, lại có điểm nhịn không được, một bên trầm thấp cắn răng mắng một tiếng, "Ngươi chính là trời cao phái tới trị ta." một bên cúi người, thổi vai cho Kiều Hồng Ảnh.
Người khác có lẽ cả đời cũng không nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Chung Ly tướng quân nửa cúi người, toét miệng phồng má, áp sát một cái mặt bánh bao cúi đầu thổi vết thương cho bảo bối nhà mình.
Kiều Hồng Ảnh lộ ra nụ cười nhợt nhạt, cẩn thận vươn tay lấy lòng dắt tay Chung Ly Mục, "Đại ca, đi thôi, con chuột vẫn chưa bắt xong."
Chung Ly Mục cẩn thận cảm thụ đôi tay nhỏ lạnh buốt trong lòng bàn tay, thật mềm.
Thì ra chủ động kéo người khác và được người khác đưa tay dắt cảm giác hoàn toàn khác nhau, dễ chịu hơn, lại càng vui vẻ hơn một chút.
Biểu lộ lạnh lùng của Chung Ly Mục hòa tan không ít.
Đến lúc sắp tới doanh trướng, trên trời truyền đến một tiếng ưng kêu vang vọng, một con Kiệt ưng đen như mực rít dài lượn vòng hạ xuống, đậu trên vai Kiều Hồng Ảnh.
Kiều Hồng Ảnh sờ sờ lông Kiệt ưng, ngửa đầu nhìn Chung Ly Mục, khóe mắt hơi nhíu, thủy quang lưu chuyển, đáy mắt là hưng phấn và tàn nhẫn khi phát hiện con mồi.
"Ở đây có ba gian tế Tây Duẫn cố ý nhiễu loạn tầm nhìn, đại ca nói xem nên đuổi theo tên nào?"