• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Edit by An Nhiên
"Xin ngươi đó Kiều nhi, ngươi giúp ta lần này đi, thật sự, ta không làm được, nói không chừng tính mạng đều ném vào đó..." Vệ Vinh bưng một hộp bánh trung thu lớn, ở Thiên Lâm phủ kêu la tới trưa, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống trước mặt Kiều Hồng Ảnh.
Kiều Hồng Ảnh vểnh chân nằm nghiêng trên giường gỗ lê, tóc dài đen nhánh mềm mại buông, trên người mặc một bộ cẩm bào đỏ sậm, hơi lộ ra bắp chân dài nhỏ trắng trẻo, trên cổ chân đeo chuông bạc, hắn mặt mày dài nhỏ, giơ tay nhấc chân lộ ra quý khí lười biếng.
Đến Trung Nguyên năm năm, Kiều Hồng Ảnh đã hoàn toàn thoát khỏi vẻ non nớt ngây ngô đơn thuần lúc trước, trổ mã thành một vị công tử diễm mĩ.
"Đến đến đến, Kiều nhi ngươi nếm thử cái này đi, bánh trung thu đấy, quý lắm." Vệ Vinh đầy mặt chân chó, đem bánh hạnh nhân thơm ngon đưa đến bên miệng Kiều Hồng Ảnh, "Trời vừa sáng ta liền đi xếp hàng ..., mua cho ngươi cái này, vẫn còn nóng lắm."
Kiều Hồng Ảnh lười biếng từ trên giường bò dậy, ngại tay dính, cắn một miếng ngay trên tay Vệ Vinh, thưởng thức, động động lông mày: "Ừ, coi như cũng được. Nói đi, lại không làm được chuyện gì?"
Vệ Vinh mừng rỡ, vội vàng để hộp bánh sang một bên: "Kiều nhi ta biết ngươi đáng tin mà, ca ca thối của ta đáng ghét nhất, không thèm nghía đến ta."
"Huyền mật ty lại đang nhận người đó..., ta cũng muốn vào, nhưng mệnh ta không tốt, rút thăm phải thẻ khó, phải lấy được một miếng ngọc bội trên người Trần Nguyên Ý, Trần Nguyên Ý ngươi biết đúng không? Chính là hoa hoa công tử của Trần gia kia, tuy rằng phá sản nhưng thân thủ nhưng lợi hại, ta đây công phu ngươi cũng biết, nào ứng phó được a." Vệ Vinh ân cần bóp vai đấm chân cho Kiều Hồng Ảnh, "Kiều nhi, Kiều ca ca, ngươi giúp ta đi, một lần cuối cùng, được không?"
Kiều Hồng Ảnh mắt chứa thủy quang hơi liếc về phía Vệ Vinh: "Muốn ta làm gì? Đá tàn phế đá ngốc hay đá chết, ngươi chọn."
Vệ Vinh rùng mình một cái: "Không không không, không thể trêu vào không thể trêu vào, chỉ... Trần Nguyên Ý hắn thích nam phong, thường xuyên đi Túy Tiên lâu tìm tiểu quan, ngươi lấy miếng ngọc bội kia của hắn về là được, ta ở bên cạnh tiếp ứng ngươi."
Kiều Hồng Ảnh hé miệng cười: "Vậy không phải là còn muốn ta hiến thân à? Đại ca sẽ giết ta, ta không làm."
"Không có không có, Kiều nhi thân thủ thế này, làm sao để tên đần kia chiếm tiện nghi được, chỉ là lấy ngọc bội thôi, không có việc gì đâu."
Kiều Hồng Ảnh lắc đầu: "Không thích."
"Xin ngươi đó, Kiều nhi, ta sẽ bị hắn đánh chết a, có phải là bạn thân hay không a, ngươi xem ta đi chết đi, ô ô ô ô ô ô ô..." Vệ Vinh giả vờ giả vịt lau nước mắt đi ra ngoài, Kiều Hồng Ảnh vẫn không đành lòng, nhăn mày, kêu một tiếng: "Ta không thích ăn hạnh nhân, đổi thành đậu đỏ sẽ giúp ngươi."
Vệ Vinh hớn hở chạy về: "Được được được."
Pháo hoa biển màu, ánh nến sênh ca, bấc đèn lung lay hỏa hoa mỹ lệ, bên trong Túy Tiên lâu nhập vào mắt đều là mỹ nhân như ngọc.
(sênh ca: ca hát, tấu nhạc)
Trong quán trà đối diện, Vệ Lạc đang cùng Tiêu Diêu trò chuyện vui vẻ ra mặt, dịch mắt một cái liền trông thấy hai bóng dáng quen thuộc tiến vào Túy Tiên lâu đối diện.
Tiêu Diêu ghét bỏ nhìn Vệ Lạc: "Nhìn xem ngươi dạy đệ ngươi giỏi thế nào, thượng bất chính, hạ tắc loạn."
Vệ Lạc nuốt nước miếng: "Đệ ta không đứng đắn ta đánh hắn, còn người bên cạnh kia... không không đứng đắn nổi a..."
Vệ Vinh nghênh ngang tiến vào Túy Tiên lâu, Kiều Hồng Ảnh men theo cột đá ngoài cửa nhẹ nhàng trèo lên mái ngói lưu ly lầu hai, từ cửa sổ chạm khắc lộn vòng vào trong phòng, bên trong có một nam hài mi thanh mục tú đang ngồi đối diện gương đồng đánh phấn thơm trang điểm, đột nhiên nghe thấy bên cửa sổ có động tĩnh, kinh hãi quay đầu lại, sửng sốt một chút.
Tim đập tăng tốc.
Người tóc dài nọ khẽ động, chuông bạc trên cổ chân khẽ vang lên, trong hốc mắt sâu khảm một đôi mắt như nước mùa thu, dung mạo tinh tế khí chất ác liệt, tìm khắp Túy Tiên lâu cũng tìm không ra được một cực phẩm thế này.
Kiều Hồng Ảnh chậm rãi đi qua, cúi xuống bên tai nam hài ngây người đang nhìn cười khẽ: "Đang nhìn gì thế?"
Thanh âm êm dịu, gãi ngứa tâm can người.
"Nhìn... Nhìn..." Nam hài đỏ mặt, lắp bắp, đột nhiên cả người run lên một cái, bất tỉnh.
Kiều Hồng Ảnh xách nam hài bị mình đánh bất tỉnh ném ra ngoài cửa, Vệ Vinh ở bên ngoài tiếp được, lặng lẽ mang đi.
Kiều Hồng Ảnh bò lên trên sập mềm, mềm nha, xác thực rất thoải mái.
Trong góc đặt một hộp nhỏ tinh xảo, Kiều Hồng Ảnh tò mò kéo qua mở ra nhìn nhìn, đồ vật bên trong vô cùng kỳ quặc, có một đồ vật tương đối hấp dẫn ánh mắt.
"Ô...... Vật này..." Kiều Hồng Ảnh cầm lấy một vật bằng ngọc màu hơi trong xem xét tường tận, "Không có lớn như đại ca... Không thích."
Lại cầm lấy một mảnh sắt nhỏ, nhăn mày: "Cái này kẹp trên người sao, nhìn đau quá nha..."
Còn có một vòng bạc nhỏ, Kiều Hồng Ảnh nhìn nhiều lần hồi lâu, kỳ quái lầm bầm: "Cái này dùng để làm gì... ?"
Hồi lâu, cửa nhã gian bị đẩy ra "Cạch.." một tiếng, Kiều Hồng Ảnh nghiêng người nằm, ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ.
Một nam nhân thân mặc cẩm y đỏ thẫm đẩy cửa tiến vào.
Sau khi trông thấy mặt người nọ, Kiều Hồng Ảnh sắc mặt từ trắng biến đỏ rồi lại biến xanh, phút chốc ngồi dậy, kinh ngạc nói: "Đại ca?"
Chung Ly Mục lạnh lùng đứng trước giường, nhàn nhạt hỏi: "Giải thích chút xem ngươi tới đây làm gì."
Kiều Hồng Ảnh đứng dậy nửa quỳ trên giường, nhẹ nhàng ôm cổ Chung Ly Mục, ngửa đầu dùng lông mi dài nhọn quét quét mặt Chung Ly Mục, âm thanh mềm mại nói: "Giúp Vệ Vinh làm nhiệm vụ nhỏ a... Làm sao vậy, đại ca ghen?"
Chung Ly Mục sau khi nhận được tin tức của Tiêu Diêu, phổi cũng sắp tức điên rồi, bất luận thế nào cũng muốn giáo huấn tiểu hài tử vô pháp vô thiên này một chút, không nghĩ tới Kiều Hồng Ảnh chỉ mới khẽ kéo một cái, nộ khí của Chung Ly Mục đã bị quét mất phân nửa.
Rõ là kiếp trước thiếu nợ hắn mà...
"Đại ca ~ được rồi, đừng nóng giận, ta sai rồi a..." cánh tay Kiều Hồng Ảnh nhu hòa quấn trên người Chung Ly Mục, đầu lưỡi mềm trượt đụng vào miêu tả môi mỏng của Chung Ly Mục, lại tựa như cầu hoan liếm vào trong miệng câu dẫn.
"Đến cũng đã đến, chúng ta làm một lần đi..." Ngón tay dài nhỏ của Kiều Hồng Ảnh phác hoạ đường cằm Chung Ly Mục, sợi tóc châm chích mu bàn tay Chung Ly Mục. Quả thật, mỹ nhân Tây Vực mị cốt trời sinh, lúc trước không nhìn ra chỉ là bởi vì hắn vẫn chưa lớn lên.
Tiểu Kiều thích nhất cùng Chung Ly Mục ban đêm quấn quýt si mê lưu luyến, hưởng thụ vỗ về yêu thương của đại ca, chủ động cầu hoan, như muốn đem Chung Ly Mục ép khô. Mà Chung Ly Mục trong chuyện phòng the luôn ôn nhu săn sóc, tiếc thương Tiểu Kiều, bận tâm người dưới thân thừa không chịu đựng được, không dám thật sự mặc sức làm.
"Ta quá dung túng ngươi rồi." Chung Ly Mục lạnh nhạt nói.
Dược cao có sẵn, Chung Ly Mục một tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình, đem người đẩy lên giường, thô bạo giật xuống một thân y phục của Kiều Hồng Ảnh, dùng sức xoa niết trừng phạt tiểu mỹ nhân không nghe lời này.
"Còn dám tới thanh lâu? Ngươi coi ta là chết rồi?" Chung Ly Mục nghiến răng nói, tay tăng thêm lực đạo, niết đến hai núm đỏ mê người.
"A...... Không có..." Kiều Hồng Ảnh khẽ rên rỉ, ánh mắt mê ly nhìn Chung Ly Mục, hai tay lục lọi trên người Chung Ly Mục, quen tay dễ dàng cởi bỏ đai lưng gấm bên hông, y phục liền rơi xuống, lộ ra ngực bụng rắn chắc. Kiều Hồng Ảnh si mê vuốt ve đường nét cơ bắp, khẽ nói: "Đại ca, đến lộng lộng ta a."
Hạ thân Kiều Hồng Ảnh lặng lẽ cứng rắn, bị Chung Ly Mục thoáng cái nắm chặt, một tay sờ sờ bên cạnh, sờ đến chiếc vòng bạc Kiều Hồng Ảnh vừa mới vuốt vuốt, liền trực tiếp chụp vào.
"A...... Không muốn... Không muốn đeo cái này... A...... Đây là cái gì a..." Kiều Hồng Ảnh giãy dụa thân thể mảnh khảnh cự tuyệt, Chung Ly Mục đang nổi nóng, đâu còn tùy theo ý hắn, chặn lại hai cánh tay Tiểu Kiều, để mặc tiểu trụ dưới hạ thân Tiểu Kiều đang bắt đầu từ từ cứng rắn, bị vòng bạc kẹt ở lỗ nhỏ trên đỉnh hạ thân, khó chịu cực kỳ.
"Đại ca... Ta không muốn đeo cái này... Đại ca ngươi tháo xuống cho ta..." Kiều Hồng Ảnh rầm rì giãy giụa, "Ta muốn đại ca chọc chọc vào."
"..." Chung Ly Mục thở gấp một tiếng, đẩy ra hai cái chân dài nhỏ trắng nõn, hạ thân nhắm ngay lỗ nhỏ màu đỏ non mềm đang khẽ đóng mở, thật sâu đỉnh vào.
"A......" Kiều Hồng Ảnh sảng khoái hừ nhẹ một tiếng, nhất thời đã quên vòng bạc dưới hạ thân, hai chân run rẩy, chuông bạc trên cổ chân đinh đang rung, "Đại ca, cho ta... Nhanh động động... Ta muốn..."
Chung Ly Mục đối với bộ dạng dâm đãng của thân thể này vừa yêu vừa hận, Kiều Hồng Ảnh tự mình đi dạo thanh lâu đã là hung hăng đả thương tôn nghiêm của lão nam nhân Chung Ly Mục, đúng vậy a, hắn vẫn còn rất trẻ, mới ngoài hai mươi, mình đã hơn ba mươi, qua thêm mười năm hai mươi năm nữa sẽ bị ghét bỏ.
Dục vọng độc chiếm tràn ngập đập thình thịch trong ngực Chung Ly Mục, Tiểu Kiều là của một mình mình, không cho phép người khác chạm vào, không cho phép người khác nhìn, cũng tuyệt đối không chịu được bộ dạng này của hắn bị người khác nhìn thấy.
Chung Ly Mục hung hăng phát tiết bất mãn trong ngực. Kiều Hồng Ảnh không chịu nổi giao hợp kịch liệt hoàn toàn bất đồng với thường ngày dưới hạ thân, ngẩng cần cổ trắng noãn, đau đớn cau mày, môi khẽ nhếch, từng chút từng chút hít thở, phát ra tiếng rên rỉ dâm mỹ, làm cho người ta huyết mạch sôi trào.
"A... A... Không được... Đại ca... Chậm một chút... Chịu không nổi..." Kiều Hồng Ảnh mặt đầy nước mắt, đáng thương ôm cổ Chung Ly Mục, lấy lòng hôn môi, khóc chít chít cầu xin tha thứ, "Đại ca... A, a... Cầu xin ngươi... Ta biết sai rồi... Ta không dám... Ô... Ô ô ô..."
Rốt cuộc tới lúc sắp phát tiết, Kiều Hồng Ảnh lại phát hiện thế nào cũng không ra được, hạ thân mắc kẹt chiếc vòng bạc kia, thứ bên trong muốn phun ra rồi lại bị chặn không ra được, hạ thân cứng rắn trướng khó nhịn, thống khổ không chịu nổi.
"Đừng như vậy... Đừng cho ta mang cái này... Xin ngươi... Ta không muốn đeo cái này... Đại ca ngươi để ta ra đi..."
"Lúc trước nuông chiều ngươi làm ngươi quen mắc lỗi, hôm nay ghi nhớ cho rõ."
"Ô không nên... Không nên..." Kiều Hồng Ảnh từ bắt đầu nghẹn ngào biến thành nức nở, "Đại ca ngươi làm gì... Ta đau quá... Ta sợ... Đại ca ngươi đừng bắt nạt ta... Ta muốn về nhà... Ô ta muốn về nhà..."
Chung Ly Mục bỗng nhiên trông thấy Tiểu Kiều dưới thân thật sự khóc, trong ngực run lên, cảm giác mình phát hỏa quá mức, đưa tay tháo vòng bạc xuống, dùng sức đỉnh lộng vài cái, lỗ nhỏ trên đỉnh hạ thân Kiều Hồng Ảnh có một dòng dịch thể nóng chảy ra ngoài: "Ô..." Hậu huyệt đột nhiên siết chặt, Chung Ly Mục lại nhanh tốc độ trừu sáp một hồi, một dòng bạch trọc rót vào trong tiểu huyệt ấm áp.
Tiểu Kiều đỏ hồng mắt, ủy khuất đẩy Chung Ly Mục: "Đại ca ngươi... Ngươi đối với ta không tốt chút nào... Ô..."
Sau đó đáng thương bò đến chân giường trốn đi, giữa hai chân chảy ra một dòng dịch thể trắng, ôm thân thể run run.
Chung Ly Mục liếm liếm bờ môi phát khô, nhóc con này lại vẫn còn *phản giảo nhất khẩu.
(phản giảo nhất khẩu: không chỉ không thừa nhận sai lầm của mình mà trái lại còn vu tội cho đối phương)
Giày vò một trận, Chung Ly Mục tốt xấu đã tiêu tan tức giận, thấy Tiểu Kiều thật sự khổ sở, trong ngực lại không đành lòng, cúi người kéo Tiểu Kiều ôm lấy, hôn trán dỗ dành: "Lần sau có còn tới nơi không nên tới nữa không?"
Tiểu Kiều trong mắt rưng rưng lắc đầu: "Không tới..." Khóc thút thít trong chốc lát lại hỏi, "Đại ca, tại sao ngươi khi dễ ta như vậy, ta không tốt chỗ nào... có phải bởi vì lão phu nhân không thích ta..."
Đứa nhỏ này vẫn giống lúc trước thích suy nghĩ nhiều.
Chung Ly Mục ngược lại đành phải an ủi: "Không có, đừng suy nghĩ nhiều, Lão phu nhân cũng không có ghét ngươi."
"Về thôi, hồi phủ." Chung Ly Mục phủ y phục cho Kiều Hồng Ảnh, thắt lại đai lưng, dỗ dành rời khỏi. Kiều Hồng Ảnh cũng không quan tâm Vệ Vinh nữa, rập khuôn từng bước theo sau đại ca, bị đại ca nắm tay ngoan ngoãn đi.
Trần Nguyên Ý giấu tay trong ống tay áo sững sờ ở ngoài cửa, nhìn Diêm La mặt lạnh nổi danh kinh thành dẫn một vị tiểu công tử cực kỳ xinh đẹp từ nhã gian của mình đi ra, tiểu mỹ nhân kia mắt đỏ hồng lê hoa đái vũ theo sát, thật đáng thương.
"Chung Ly tướng quân... biết chơi như vậy à..." Trần Nguyên Ý gãi gãi đầu, "Lần sau kết giao giao lưu trao đổi chút."
Bất luận là bao nhiêu tuổi, tàn nhẫn âm hiểm hay xinh đẹp mị hoặc, Tiểu Kiều ở trước mặt đại ca vĩnh viễn là đứa nhỏ ngoan ngoãn cầu được người thương kia.
Chỉ là bởi vì lúc hồi phủ lão phu nhân tướng quân có vô tình nói một câu, "Khi nào mới có thể ôm đại tôn tử của Tiểu Thất a", Tiểu Kiều đang đứng bên cạnh nghe thấy, lúc đó liền khó chịu, tủi thân nhìn nhìn mũi chân mình, sau khi quay về Thiên Lâm phủ u buồn rất lâu.
Về sau có một ngày, Chung Ly phát hiện Tiểu Kiều đang lén uống thuốc.
Sau khi cho người tra xét bã dược, phát hiện đây là một loại cổ Tây Vực có thể làm cho nam tử có hậu thế, tác dụng phụ là thân thể người dùng cổ sẽ bị tổn hại cực lớn, một khi thật sự có hài tử, bản thân rất có thể sẽ giảm thọ chết sớm.
Kiều Hồng Ảnh lại bị choáng đầu lần nữa, sắc mặt tái nhợt, tựa trên khung cửa khẽ thở, bị Chung Ly Mục nhìn thấy, lập tức kéo người vào trong ngực, tức giận đến thở gấp răn dạy: "Ngươi còn uống cái này? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, tại thế nào lại không nghe?"
"Ta... ta... xin lỗi..." Tiểu Kiều suy yếu xin lỗi, "Cơ thể ta vẫn luôn không tốt, có lẽ uống thuốc cũng sẽ không có... Đại ca thú thêm một tỷ tỷ đi... Ta thật sự không sinh được tiểu hài tử..."
"Ngươi... Ngươi là muốn chọc giận chết ta..." Chung Ly Mục đè nén lo lắng cùng nộ khí ôm Tiểu Kiều lên giường, lấy nước ấm đút cho Tiểu Kiều, "Ngươi khỏe mạnh là tốt rồi, ta cái gì cũng không muốn, ta căn bản cũng không thích tiểu hài tử, ta chỉ thích ngươi."
"Ngươi khỏe mạnh ở bên ta, là được rồi."
"Thế nhưng phu nhân..." Tiểu Kiều còn muốn nói tiếp liền bị Chung Ly Mục cắt ngang: "Nhà chúng ta đã có năm thiếu gia hai tiểu thư, vậy là đủ rồi, thiếu ta cũng không sao."
"Đại ca... Ngươi lấy một tỷ tỷ ta cũng sẽ không... sẽ không..." Kiều Hồng Ảnh muốn nói mình sẽ không khổ sở, thế nhưng nói không nên lời, quả nhiên vẫn sẽ rất đau khổ, đại ca là của mình, không muốn chia cho ai khác.
"Được rồi, ta chỉ có một mình ngươi, về sau cũng thế." Chung Ly Mục cúi đầu hôn Tiểu Kiều, "Sắp vào đông rồi, một thời gian nữa ta sẽ dẫn ngươi đi Giang Nam."
"Giang Nam... được..."
"Dược kia không cho phép uống nữa, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ..." Kiều Hồng Ảnh an tâm tựa trong ngực Chung Ly Mục, trong hơi thở là khí tức quen thuộc làm cho người ta luyến tiếc không nỡ rời đi, dần dần thiếp đi.
Chung Ly Mục ôm thân thể nhỏ bé vào trong ngực, nhẹ giọng thở dài, lúc trước cho rằng Tiểu Kiều muốn làm tiểu công chúa là vì tính tình trẻ con, ngây thơ khờ khạo, hiện tại xem ra hắn thật sự rất sợ bị ghét bỏ, thà rằng làm hại bản thân cũng muốn tận lực lấy lòng mình.
"Tiểu Kiều, ngươi dáng vẻ gì ta cũng đều yêu ngươi." Chung Ly Mục nhẹ nhàng hôn trán Tiểu Kiều, tay vuốt ve lưng gầy dỗ dành người trong ngực, muốn đem lòng mình xé ra đưa cho hắn nhìn, kín đầy trong ngực đều là một người.
Năm nay đông tới sớm, tuyết phủ mỏng trên cành cây, mai đỏ như lửa xinh đẹp đứng trong một góc trời đầy hoa lê.
Chung Ly Mục vừa mới hồi phủ liền trông thấy trong nội viện tiểu mỹ nhân kia đang kiễng chân hái hoa, băng tuyết trên cây rơi xuống cả đầu cả thân hắn, ướt sũng.
Kiều Hồng Ảnh khoác áo choàng lông cáo đỏ, ngửa đầu đứng dưới cây mai hồng, cẩn thận hái một cành, trong hơi thở phảng phất hương mai lành lạnh.
Lực hái đang ổn định, dưới nách bỗng nhiên vướng một đôi tay, cả người bị nâng lên, ôm vào trong một lồng ngực ấm áp.
"Ôi ôi ôi ngươi đã về rồi." Kiều Hồng Ảnh xoay người ôm cổ Chung Ly Mục, in mấy cái hôn lên mặt đại ca, đem hoa mai vừa hái cài lên tóc Chung Ly Mục.
"Lại bắt ta cài hoa." Chung Ly Mục tựa như trừng phạt xoa bóp mông thịt tiểu hài tử, "Ngươi là xinh đẹp nhất, ngươi mới nên cài."
Kiều Hồng Ảnh vui cười nói: "Đại ca chưa đủ xinh đẹp, cho nên phải cài."
"Hừ." Khóe miệng Chung Ly Mục hơi nhếch lên, ôm người đi vào phòng, một bên hỏi, "Có lạnh không?"
"Một chút, chỉ một chút thôi."
"Thân thể ngươi không tốt như vậy, đừng để gặp lạnh biết không?" Chung Ly Mục ngồi ở trước bàn, đem người trong ngực đặt lên đùi mình, lấy chén trà nóng cho hắn.
Tiểu Kiều ngoan ngoãn đỡ tay đại ca uống, bắp chân đung đưa.
Thị nữ bưng lên đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, đối với sự sủng ái vô biên của tướng quân nhà mình đối với Tiểu Kiều coi như không thấy.
Kiều Hồng Ảnh đói bụng, kẹp một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng, Chung Ly Mục gắp mấy miếng rau đưa đến bên miệng Tiểu Kiều.
"Ăn nhiều rau, ăn mấy thứ đồ ngọt kia ít thôi."
Tiểu Kiều không thích ăn rau, khó xử nhìn đũa rau xanh mơn mởn kia.
"Há miệng."
"Ta không muốn ăn cái này..."
Chung Ly Mục nhíu mày.
Tiểu Kiều thấy đại ca cau mày, vội vàng há mồm ăn, vất vả nuốt xuống, cẩn thận nhìn sắc mặt đại ca: "Ta ăn... Ngươi đừng sinh khí."
Chung Ly Mục để đũa xuống, xoa bóp khuôn mặt Tiểu Kiều, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Có phải ngươi rất sợ ta không?"
Kiều Hồng Ảnh hơi ngẩn ra, ngồi trên đùi Chung Ly Mục khẽ dắt cổ áo y, cẩn thận lắc đầu, lại cẩn thận mà gật gật đầu.
"Mọi người trong nhà đều sợ đại ca. Liệu ngươi có bắt ta rời đi không, ta không muốn quay về Kiệt tộc, ta muốn ở trong phủ đại ca, ta muốn có nhà."
"Đây là nhà của ngươi." Chung Ly Mục cúi đầu hôn trán tiểu hài tử, "Ngoan."
"Vậy ta còn muốn ăn bánh ngọt được không."
"Chỉ cho phép ăn thêm một miếng."
"Được ~ "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK